Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 14


Trên đường đi đến căn phòng kế tiếp, Phong Bất Giác phát hiện một chuyện đáng để vui mừng. Thanh sở trưởng Khí giới của hắn đã được mở ra, bây giờ là cấp F, cũng không rõ do loay hoay với Walkman hay nhờ gấp báo đã mang lại kết quả này. Dù sao mở được là tốt rồi. Nếu qua cửa được ban thưởng kỹ năng là Khí giới hoặc Thông dụng thì mình có thể trực tiếp học tập.

Sau vài phút, hắn đi đến trước một cánh cửa được đánh dấu đỏ. Thế là hắn đẩy cửa bước vào.

Căn phòng không lớn, bên trong có hai chiếc TV dựa sát tường. Giữa phòng có một cái bàn, trên mặt bàn để sẵn một chiếc chìa khóa. Trong góc tường bên phải có một đường ống thẳng đứng. Đường ống này lộ khoảng một mét trên mặt đất. Phong Bất Giác đi qua nhìn thử thì thấy đường kính của ống có thể nhét vừa một quả bóng tennis.

Tuy nãy giờ hắn không đụng bất cứ thứ gì nhưng cửa phía sau vẫn tự động đóng lại. Cùng lúc đó, một trong hai TV bật lên. Trên màn hình xuất hiện hình tượng một con rối mặt trắng.

“Chào Arthur, có lẽ ngươi cảm thấy trò chơi sắp kết thúc và ngươi nghĩ mình sẽ sống sót rời khỏi nơi đây. Nhưng xin ngươi tự hỏi lòng mình rằng mình có tư cách này hay không? Việc thiện nhất thời và đau đớn trong chốc lát có thể thay đổi bản chất dối trá của ngươi sao?

Ta và ngươi đều hiểu rất rõ: Ngươi vẫn chưa được cứu rỗi hoàn toàn.”

Phong Bất Giác không nói gì. Hắn cảm thấy đoạn văn này không đúng cho lắm. Cái gọi là “việc thiện nhất thời” và “đau đớn trong chốc lát” hẳn muốn chỉ cách hắn lựa chọn để đi qua hai căn phòng. Điều đó cũng nói rõ đoạn thu hình vừa được quay cách đây vài phút, hoặc có thể màn hình đang chiếu trực tiếp.

Màn hình TV thứ hai đột nhiên sáng lên, Phong Bất Giác thấy cảnh này thật khó tin. Ấy vậy mà trên TV lại là Vương Thán Chi!

Trên màn hình, Vương Thán Chi đang đi trên hành lang. Nhìn qua thì thấy hắn đã bị thương, trên người có vết máu, tư thế đi có hơi kỳ lạ.

“Lăn lộn trong danh lợi giúp ngươi quen biết rất nhiều kẻ hèn xưng huynh gọi đệ với mình. Dù có biết tin ngươi mất tích hay chết đi, ta tin những người này cũng không thèm quan tâm mảy may. Thế nhưng… Arthur à, ngươi còn một người bạn. Một người bạn thật sự.”

Con rối nói tiếp: “Johnan đang chơi một trò chơi nhưng hắn sắp đi đến con đường chết. Mà đồ vật duy nhất có thể khiến hắn chạy thoát và giúp ngươi rời khỏi nơi này lại chính là chiếc chìa khóa trên bàn.

Ngươi có thể dùng chìa khóa để mở cánh cửa cuối cùng, cũng có thể ném nó vào đường ống trong góc tường để đưa đến bên cạnh Johnan.

Chìa khóa chỉ có một. Nếu Arthur Seagal giả nhân giả nghĩa chọn cách chết đi thì Johnan lương thiện chính trực sẽ sống sót.

Sống hay chết? Ngươi hãy chọn lựa đi!”

Phong Bất Giác nhìn chằm chằm vào màn hình TV rồi sửng sốt suốt hai phút. Hắn đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với Vương Thán Chi trong TV thứ hai. Đây rốt cuộc là hình ảnh giả do kịch bản tạo ra hay mình thật sự thấy Vương Thán Chi trong hình thức sinh tồn một mình? Nếu là hắn thì hệ thống quá sắc bén rồi! Rõ ràng có thể khiến hai người chơi ở hai kịch bản khác nhau nảy sinh liên hệ trong một khoảnh khắc!

Lòng hắn thầm nghĩ: Xem ra đáp án này phải đợi sau khi kịch bản kết thúc mới có thể hỏi thăm Tiểu Thán. Bây giờ chỉ có thể phỏng đoán chứ không cách nào nghiệm chứng.

Lúc này, Phong Bất Giác không khỏi tán thưởng sự cao minh của kịch bản. Mà từ việc gã Arthur bị giam hai lần vẫn không đủ thay đổi có thể thấy kịch bản thiết lập hắn không phải người tốt lành. Điều này khiến những việc lúc trước trở thành chăn đệm.

Căn cứ vào nội dung cốt truyện, lựa chọn cuối cùng mới là điểm mấu chốt. Nếu Arthur hy sinh Johnan để mình chạy trốn thì từ nay về sau cuộc sống của hắn sẽ liên tục bị lương tâm khiển trách. Một khi sinh hoạt trong đau khổ, sự ích kỷ và dối trá của hắn sẽ bị phóng đại vô hạn, sau đó tra tấn tâm trí hắn. Nếu Arthur chọn đi theo hướng trở thành một người theo chủ nghĩa vị tha một cách điên cuồng, một nhà từ thiện thật sự, hắn mới có thể khiến lương tâm của mình khá hơn một chút.

Đây là thứ gọi là “cứu rỗi”. Trò chơi cho người chơi trải qua thử thách để biết quý trọng tính mạng, từ đó biết trân trọng cuộc đời còn lại của mình.

Còn một tình huống khác là Arthur chọn tử vong để người bạn thân Johnan sống sót, đây là một cách cứu rỗi theo hình thức hy sinh.

Phong Bất Giác nhún vai, đi đến trước bàn rồi cầm chìa khóa lên.

Sau khi nhìn cánh cửa đóng chặt lần cuối, hắn tự nhủ: “Nếu là vậy, chẳng lẽ mình phải nhận lấy thất bại trong kịch bản này hay sao? “

Hắn đi đến bên cạnh đường ống rồi ném chìa khóa vào ống mà không cần suy nghĩ nhiều.

Lúc này, màn hình TV thứ hai tắt ngúm. Con rối trong chiếc TV thứ nhất mở miệng nói chuyện lần nữa: “Một chọn lựa khiến người khác khâm phục! Arthur, đừng lo lắng. Cái chết là sự thăng hoa của linh hồn.”

Coi bộ đây không phải là băng thu hình.

“Cánh cửa kia…” Phong Bất Giác quay mặt, chỉ vào về phía cánh cửa: “Là con đường đi đến chỗ chết.”

Cổ con rối trong TV hơi chuyển động nhưng nó không trả lời.

“Ngươi dùng từ rất hay, cũng rất hợp lí. Suýt chút nữa thì ta bị gạt.”

Phong Bất Giác nói: “Đồ vật duy nhất có thể khiến hắn “chạy thoát” và giúp ta “rời khỏi nơi này”.” Hắn cười nói: “Ha ha… Nếu ta lấy chìa khóa mở cửa thì ta sẽ chết, không sai chứ?”

Con rối vẫn không trả lời như trước.

“Ngươi nói ta “có thể dùng chìa khóa để mở cánh cửa cuối cùng” nhưng không nói sau khi mở cửa có thể sống, chỉ có ta tự nghĩ đến “cách rời khỏi” mà thôi.”

Phong Bất Giác nói: “Nhắc nhở mấu chốt là câu nói “Arthur Seagal giả nhân giả nghĩa chọn cách chết đi thì Johnan lương thiện chính trực sẽ sống sót”.”

Hắn mở lòng tay rồi nói: “Ta suy nghĩ vài giây mới thấy những điều không xung đột với nhau. Giờ phút này, Johnan đã lấy được chìa khóa. Hắn có thể sống sót, mà Arthur “giả nhân giả nghĩa” đã chết.

Đứng ở nơi này là Arthur Seagal đã trải qua thử thách để trở thành một người vì bạn bè mà có thể hi sinh bản thân, một người “khiến người khác khâm phục”, hắn đã nhận được “sự thăng hoa của linh hồn”. Ta nói có đúng không?”

Cuối cùng con rối cũng mở miệng: “Rất xuất sắc! Ngươi đã khám phá được quy tắc của trò chơi nhưng điều đó lại khiến ta nảy sinh nghi ngờ đối với kết quả thử thách.”

“Ngươi có thật là tổ số liệu do hệ thống tạo ra hay không?”

Phong Bất Giác đảo mắt, đi về phía TV: “Đối với ngươi, chẳng lẽ lựa chọn của ta không phải là kết cục rất logic? Hay việc ta vượt qua kiểm tra để xác định mình còn lương tâm cũng rất quan trọng?”

Hắn ngồi xổm phía trước TV, sau đó nói bằng giọng được đè thật thấp như kiểu giọng trong băng ghi âm: “Thật ra lựa chọn cuối cùng trong kịch bản không phải là sống hay chết, mà nó liên quan đến ta và cách ta vượt qua kịch bản.

Nếu ta đặt mình vào tính cách của “Arthur Seagal” thì lựa chọn của ta sẽ giống lựa chọn trong phán đoán. Còn gã phóng viên hèn hạ vứt bỏ người khác để sống sẽ lấy chìa khóa đi mở cửa nên hắn sẽ chết.

Nếu ta hoàn toàn lấy suy nghĩ của một “người chơi” để đối đãi với vấn đề thì cũng như lấy phán đoán để lựa chọn. Mà đối với người chơi trong Thiên Đường Kinh Khủng, thứ này chỉ là một kịch bản. Các mục cần chọn rất đơn giản: Hoặc là qua cửa, hoặc là “Game Over”. Vì vậy, ta sẽ chọn cách lấy chìa khóa đi mở cửa và vẫn sẽ chết.

Chỉ khi dùng suy nghĩ khách quan dẫn vào suy nghĩ chủ quan của nhân vật, “một người chơi chăm chú sắm vai Arthur Seagal” mới có thể vượt qua phán đoán của bản thân để đi tới quyết định đúng đắn. Vậy thì dù không phá giải được màn xiếc của ngươi, ta vẫn chọn ném chìa khóa vào đường ống, bởi vì đây là thuyết minh hoàn mỹ nhất cho kịch bản.

Mà khi đó, ngươi sẽ cho ta một kết cục vừa kinh hãi vừa vui mừng. Đúng thế có phải không?”

Ngay lúc này, màn hình TV đột ngột tối sầm như thể con rối tự động ngắt cuộc trao đổi. Bên tai Phong Bất Giác lập tức vang vọng giọng nói quen thuộc và không mang theo bất cứ cảm xúc nào của hệ thống:

[Bạn đã hoàn thành kịch bản. Tự động truyền tống sau 60 giây.]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận