Thiên Hạ
Chương 21 : Mừng công ở tửu lâu
gacsach.com
Bên trong quân nha, Cao Tiên Chi sắc mặt trầm như nước, mấy hôm trước hắn được Lý Khánh An bẩm báo, tiêu diệt toàn bộ người Đột Kỵ Thi xâm nhập phía bắc thành Bạt Hoán, tạo nên chiến tích huy hoàng, chỉ một trăm người đánh tan ba ngàn quân, Cao Tiên Chi vui mừng quá đỗi. Nsgay trong ngày báo tin chiến thắng này cho Tiết Độ Sứ Phu Mông Linh Sát, không ngờ Phu Mông Linh Sát rất hờ hững. Truyện “Thiên Hạ “
– Thuế ruộng ở An Tây không cao lắm, ngọai trừ trợ cấp, ban thưởng thì miễn.
– Có công không được thưởng chẳng phải làm nguội lạnh lòng tướng sĩ sao? Chúng ta là quân trấn An Tây, quân công vì bản thân, đại soái, xin nghĩ kỹ!
– Vì nước giết địch là bổn phận của hắn, phần thưởng là tâm ý, không thưởng cũng không sao. Thôi được, xem hắn chỉ huy có tài thì nâng lên làm Giáo úy.
Phu Mông Linh Sát lãnh đạm như tưới một chậu nước đá lên đầu Cao Tiên Chi. Đương nhiên hắn biết Phu Mông Linh Sát cũng không nhằm vào Lý Khánh An mà là nhằm vào Cao Tiên Chi hắn, phủ nhận chiến tích của Lý Khánh An cũng chính là phủ nhận công của Thống soái Cao Tiên Chi.
Phu Mông Linh Sát không thưởng, Cao Tiên Chi hắn phải thưởng, nếu không làm sao kẻ dưới phục tùng?
– Phó soái, Lý Khánh An đã đến.
Ngoài cửa vang lên tiếng thân binh bẩm báo, Cao Tiên Chi gác lại việc không vui, cười nói:
– Bảo hắn vào đi!
Lý Khánh An bước nhanh vào, chào theo nghi thức quân đội:
– Tham kiến Cao soái!
– Thất lang, mau mau đứng lên!
Cao Tiên Chi vội vàng đỡ hắn đứng dậy:
– Lần này làm không tồi, ta rất vừa lòng.
– Ty chức chỉ lập chút công mạt mà thôi.
Cao Tiên Chi gật gật đầu mời:
– Ngồi đi! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện! Truyện “Thiên Hạ “
Lý Khánh An ngồi xuống, lại liếc liếc bàn của Cao Tiên Chi, lúc nãy mới vào hắn thấy trên đó bày một cuốn da báo được buộc bằng tơ, trên đời này cũng chỉ có một tấm da báo, không nghĩ tới Vụ nương lại đưa nó cho phụ thân, Tiểu nương này quả có vài phần hiếu tâm.
– Thất lang, trước hết báo cho ngươi một tin tốt, từ giờ trở di ngươi chính là Giáo úy Thám Báo doanh quân An Tây ta.
Lý Khánh An mừng rỡ vội vàng quỳ một gối:
– Tạ ơn Cao soái đề bạt!
– Ha ha! Đây là quân công của ngươi, có thể yên tâm mà nhận!
Dứt lời, Cao Tiên Chi lại khẽ thở dài:
– Thất lang, ta cũng không gạt ngươi, Phu soái vốn không muốn phong thưởng cho ngươi, chức Giáo úy này là ta cố gắng mà đề bạt được. Đương nhiên Phu soái không phải là thành kiến với ngươi. Chẳng qua là ban thưởng vốn không có quy định, chỉ có trợ cấp binh lính bỏ mình thôi.
Nói tới đây, Cao Tiên Chi vỗ mạnh vai hắn:
– Tuy nhiên, ngươi là ái tướng của ta, ngươi lập công ta cũng muốn thưởng cho ngươi, thủ hạ của ngươi cũng được thưởng, phần thưởng của thủ hạ ngươi mười lăm khoảnh ruộng tốt, cho ngươi phân chia cụ thể, còn ngươi…!
Cao Tiên Chi thần bí cười, lấy một thanh đao từ trên bàn, vuốt nhẹ một chút, đưa cho Lý Khánh An:
– Cái chuôi đao này vốn là bội đao của nguyên Tiết Độ Sứ Cái Gia Vận đại soái, là lần đầu tiên ta lập công ngài ban cho ta, đối với ta có ý nghĩa đặc biệt, hiện giờ ta tặng lại nó cho ngươi.
– Tạ ơn Cao soái ban thưởng, ty chức xin ghi nhớ trong lòng.
Lý Khánh An tiếp nhận bội đao, vỏ đao rất cổ, loang lổ nhiều vết máu đã phai màu. Hắn chậm rãi lôi ra, chỉ cảm thấy hàn khí kinh người, không giống như hoành đao sáng loáng bình thường bọn họ vẫn dùng. Lý Khánh An vào sinh ra tử một năm dùng đao cũng có cảm ngộ, đây là một thanh đao khát máu.
– Thích không?
Cao Tiên Chi thản nhiên hỏi.
– Thích cái cảm giác này.
– Tốt lắm, ngươi nhớ kỹ, đây là đao của quân nhân.
Cao Tiên Chi rất vừa lòng với câu trả lời của Lý Khánh An, nhìn tấm da báo trên bàn, vừa cười vừa nói:
– Tấm da báo này là ngươi săn?
– Dạ!
– Đây là Vụ nương đưa ta, vốn ta để ở thư phòng, bị Phu Mông đại soái thấy được, thấy hắn cũng rất thích, vừa lúc hắn sắp mừng thọ, ta tính tặng tấm da báo này cho hắn làm lễ mừng thọ. Truyện “Thiên Hạ “
Lý Khánh An do dự một chút như muốn nói cái gì cuối cùng lại thôi, Cao Tiên Chi đã nhìn ra, cười:
– Muốn nói gì cứ nói thẳng ra không cần ấp a ấp úng.
– Cao soái, tấm da báo đen này thiên hạ độc nhất vô nhị, đưa cho Phu Mông đại soái có phải hơi đáng tiếc hay không…
Cao Tiên Chi hơi sửng sốt hỏi:
– Ngươi là nói… hiến cho Hoàng thượng?
Lý Khánh An thấy Cao Tiên Chi không hiểu, đành phải nói tận nơi:
– Cao soái, thủ lĩnh của người không phải chỉ có một Phu soái!
…
Lý Khánh An đi rồi, Cao Tiên Chi chắp tay sau lưng đi ra trước cửa sổ, lòng vô cùng lo lắng. Hắn là quân nhân chỉ biết lập công thăng chức, đấu tranh quyền lực cho tới giờ đều hắn rất kém, hơn nửa năm trước hắn nghe theo đề nghị của Lý Khánh An, thượng tấu triều đình thỉnh cầu phát động chiến dịch Tiểu Bột Luật. Phải nói là phương hướng đúng, nhưng hắn cũng không làm ra vẻ đủ bí ẩn, chuyện này rất có thể không gạt được Phu Mông Linh Sát, nếu làm không tốt chuyện này sẽ trở thành mồi lửa châm cho mâu thuẫn của hắn và Phu Mông Linh Sát bùng nổ. Điều này vẫn khiến cho hắn rất phiền não, đề nghị của Lý Khánh An hôm nay đã đánh thức hắn.
– Nói đúng! Trong triều có ai là không muốn tước vị?
Cao Tiên Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi khe khẽ thở dài.
…
Trong tửu lầu Trung Nguyên náo nhiệt phi thường, mấy chục tên lính An Tây quân bao luôn cả lầu hai, uống rượu ăn thịt vung quyền huyên náo, tiếng cười tiếng mắng như muốn ném bay luôn cả nóc nhà.
Hôm nay Lý Khánh An là diễn viên chính, hắn được thăng Giáo úy, đương nhiên phải bỏ tiền mời khách. Vừa mới quay lại quân doanh các tướng lĩnh An Tây quân đã chờ lâu, không giải thích lằng nhằng vây lấy hắn kéo vào tửu lầu.
Lý Khánh An ngồi trên một bàn cạnh cửa sổ, hắn đã bị ép uống tới hai mươi mấy bát lớn, uống tới mặt đỏ tai hồng, bám lấy bả vai Lệ Phi Nguyên:
– Lão Lệ, lần sau ai tới mời ta, ngươi tiếp thay ta đi.
– Lão tử là Phó úy, tiểu tử ngươi là Giáo úy, lão tử trong lòng ghen tỵ, không thay!
– Ngươi tiếp thay ta đi, ta mời ngươi tới thanh lâu hạng nhất!
– Thế này còn được, xem như nể tình huynh đệ, lão tử uống thay ngươi!
Nói xong, hắn lại bưng lên một bát rượu lớn mà cười ha hả::
– Tuy nhiên, chén rượu này là ta thay mặt cho các huynh đệ Thú Bảo kính ngươi, ngươi phải uống!
– Mụ nội nó, ta nhớ ra rồi, là ngươi ép ta nhiều nhất, đây là chén thứ năm!
Lý Khánh An đánh lên đầu hắn một cái, nâng chén rượu lên cười mắng:
– Rượu của huynh đệ Thú Bảo, lý do này cũng chỉ có mình ngươi nghĩ ra.
Hắn ừng ực ừng ực một hơi uống cạn cả bát rượu, Cao Vụ ngồi bên kia mới hừ hừ cái mũi:
– Lý xú cung, ngươi uống bớt đi vài chén được không? Cái mùi của ngươi còn thối hơn cả thối.
– Chỗ của đàn ông, đàn bà không nên quan tâm, về nhà đi!
Lý Khánh An mất kiên nhẫn mà vung tay đuổi.
– Ngươi nói cái gì?
Cao Vụ lập tức nổi trận lôi đình, đập mạnh lên đệm dựa lưng, hận còn chưa tan, tóm lấy cánh tay hắn:
– Là ta muốn sao? Là ai nói ta không đến sẽ không nể tình, còn ngồi đây cạnh xú nam nhân ngươi.
Thị nổi giận đùng đùng đứng lên, đá Bạch Nguyên Quang một cước:
– Bạch tịch côn, ngươi quay sang đây một chút.
– Vụ nương, tiểu tử này uống nhiều rồi, nàng không nên chấp nhặt hắn.
– Ta mặc kệ! Nhìn cái mặt hắn như mặt con khỉ, đáng ghét!
Cao Vụ căm giận ngồi xuống, bỗng thị thấy Đoạn Tú quá chén nằm sấp bên cạnh, nhướn mày, lại đứng lên:
– Thôi đi, ngồi bên cạnh Đoạn tiểu kiếm ta cũng không thoải mái, nên về thôi!
Lệ Phu Nguyên nhếch miệng cười:
– Vụ nương, ta xem nàng là muốn ngồi cùng với thất lang rồi!
Cao Vụ đỏ bừng mặt, khinh thường nói:
– Muốn ngồi chung với hắn? Nằm mơ đi! Hôm nay là hắn thăng quan ta mới giữ thể diện cho hắn, lần sau muốn cùng ta uống rượu không có cửa đâu!
Lý Khánh An cảm thấy say dần, hắn cúi gục đầu cái gì cũng không nghe thấy, một lát sau mới đi lên, lầm bầm với thị:
– Ta cần đi…
– A! Thất lang, có cần đi cùng ngươi không?
Bạch Nguyên Quang kêu lên.
– Không cần! Ta không sao!
Lý Khánh A lắc lư nghiêng ngả, lảo đảo đi xuống lầu.
– Chỗ này các ngươi thối chết đi, ta phải xuống lấu hít thở chút không khí.
Cao Vụ đứng lên.