Các trưởng lão của bảy Phong còn lại cũng nhao nhao gật đầu đồng ý, bọn họ biết rõ thực lực của Lý Nam Đình.
Thiên phú này có thể khiến Lý Nam Đình chịu rời núi thu hắn làm quan môn đệ tử cũng là chuyện mọi người có thể hiểu được.
Suy cho cùng, không ai muốn sống trên đời một cách vô nghĩa cả, họ luôn muốn đem bản lĩnh của mình truyền lại.
Mọi người giải tán.
Lý Nam Đình dẫn Lý Quan Kỳ trở về biệt viện của mình.
Tiến hành một buổi lễ bái sư vô cùng đơn giản.
Quỳ lạy, kính trà và kết thúc buổi lễ.
Lý Nam Đình nhẹ nhàng nói: “Quan Kỳ, hôm nay ta với con trở thành sư trò, đó là duyên phận.”
“Thân là sư phụ, mà ta không có gì cho con, ta chỉ có thể cho con một viên đan dược.”
Bụp!
Chiếc nhẫn trên tay trái của lão giả lóe lên linh quang, trong tay ông xuất hiện một hộp ngọc.
Lý Quan Kỳ cẩn thận cầm lấy chiếc hộp, sau khi mở ra phát hiện bên trong có một viên đan dược tròn trịa bóng loáng.
Nhưng viên đan này lại có ánh sáng huỳnh quang lập lòe.
“Sư phụ, đây là…”
Lão giả khế mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thượng phẩm Trúc Cơ Đan.”
Lý Quan Kỳ hơi sửng sốt, nhanh chóng đóng hộp ngọc cẩn thận lại, trả lại cho lão giả.
“Không, không, sư phụ, vật này quá quý giá.”
“Người vẫn nên giữ nó đi.”
Lão giả cười ha ha, nói: “Cho con thì cứ cầm đi, ta chỉ có thứ này là quý giá thôi.”
“Vốn dĩ Tông chủ cũng muốn ban thưởng Trúc Cơ Đan cho con, nhưng mà loại vật này quá mức dễ làm người khác chú ý, sợ mang phiền toái tới cho con”
“Dứt khoát đợi đến lúc con luyện khí đến tầng mười mới đưa cho con, nhưng ta thì khác.”.
“Vì ta có, ta liền cho con!”