“Công chúa, bị hắn phát hiện rồi.”
“Không thể nào? Chẳng lẽ chân tướng thần kỳ như ngươi nói?”
Công chúa kinh ngạc một tiếng.
“Công chúa!”
Người ngoài kiệu nói:
“Đồng bọn người kia đang đi theo chúng ta.”
“Thú vị, quả thật có điểm môn đạo.”
Công chúa hạ lệnh:
“Bắt lấy người phía trước kia.”
“Báo công chúa, người nọ. . . Không thấy nữa.”
Một đại hán hồi báo.
“Làm sao có thể?”
Công chúa nhìn ngoài kiệu, một con phố rất bình thường, có khách sạn có tửu lâu còn cả nhà tắm, ngay cả người chiếm phố bày quầy cũng không có, lúc này giận dữ mắng mỏ:
“Các ngươi bọn giá áo túi cơm này, còn không biết xấu hổ nói là tinh nhuệ trong vệ.”
Thanh âm khác, chính là nữ tặc ngược lại giải vây cho bọn họ:
“Công chúa, bọn họ có thể cũng chỉ là nhất thời chủ quan.”
“Ừm. . . Vậy bắt tiểu tử đằng sau đi.”
“Xuất hiện rồi!”
Đại hán trước kiệu vội chỉ về phía sau.
Âu Dương đến bên cạnh Âu Bình nói:
“Ngươi bị phát hiện rồi, chạy về phía vị trí thuyền hoa, bọn họ kiêu ngạo hơn nữa, cũng không dám bá đạo trước mặt sinh đồ đâu.”
“Thiếu gia vậy còn ngươi?”
“Đừng để ý tới ta.”
Âu Dương xoay người dựng thẳng một ngón giữa với cỗ kiệu, sau đó cười ha hả, đi vào trong tửu lâu hắn vừa ra.
“Đuổi! Xẻo thịt tiểu tử không biết trời cao đất rộng này cho ta.”
Công chúa giận dữ hô với kiệu phu:
“Các ngươi đều đi.”
. . .
Điếm tiểu nhị chỉ ra sau lưng:
“Cửa sau.”
Một đại hán mắt loé tinh quang một tay nhấc cổ áo tiểu nhị, xách lên không trung:
“Chúng ta còn chưa hỏi, ngươi đã biết ta muốn hỏi gì à?”
“Có vị công tử căn dặn, gặp phải mấy hung nhân vào điếm, nói cửa sau.”
Tiểu nhị sau khi run rẩy vội trả lời bổ sung:
“Không phải hung nhân, là đại gia, đại gia.”
“Vậy người kia đâu?”
“Cửa sau.”
“Ngươi còn nói? Tìm đánh à.”
Hung thần ác sát, đám tửu khách cướp đường mà chạy, chưởng quầy đằng sau thê lương ai thán nhưng lại không dám lên tiếng.
Tiểu nhị giật mình nói:
“Hắn đúng là đi ra cửa sau mà.”
“Mẹ ôi! Chậm trễ thời gian rồi, các huynh đệ mau đuổi theo.”
Âu Dương xoay người ra giếng nước, đưa mắt nhìn mấy đại hán biến mất cửa sau. Vuốt quần áo vào chính sảnh đưa tiểu nhị một trăm văn tiền nói:
“Phí an ủi. Trên lầu có tòa gần cửa sổ không?”
“Có, có. Khách quan mời lên lầu.”
Tiểu nhị mới mặc kệ cái gì, một trăm văn là hiện thực nhất.
. . .
Cửa sổ mở một đường, mấy đại hán thay phiên tiến đến trước kiệu báo cáo, nhìn ra được bộ dáng nơm nớp lo sợ của bọn họ không phải giả vờ chút nào. Âu Dương liền buồn bực, rốt cuộc mình trêu chọc phải cừu gia từ khi nào? Hắn không sợ cừu gia, ở đặc khu, cừu gia cực nhiều. Có điều đặc khu không giống, cừu gia sẽ theo quy củ, bên này người ta giữa ban ngày liền dám tùy tiện động thủ ở trong phố xá sầm uất, căn bản chính là trong mắt không có pháp luật.
Nhưng sự kiêu ngạo của bọn họ vượt ngoài dự liệu của Âu Dương, còn chưa bao lâu, Âu Dương đã nhìn thấy Âu Bình bị hai hán tử xách đến trước kiệu. Âu Dương thở dài, đẩy cửa sổ ra hô:
“Này, ta trong này, bằng hữu phía dưới có hứng thú đi lên uống một chén không? Ta mời khách.”
“Ngược lại còn có chút tình nghĩa.”
Công chúa nói:
“Có điều trêu bổn cung như vậy đúng là không muốn sống nữa.”
Nữ tặc vội nói:
“Công chúa, bọn họ cũng không biết ngài là công chúa.”
“Ồ? Vậy bổn cung liền đi gặp hắn. Người đâu, khiêng kiệu vào điếm.”
Dứt lời, kiệu phu nâng kiệu, hai đại hán lập tức mở đường, mở cửa tiệm ra, đang chuẩn bị huỷ thang lầu, Âu Dương xuất hiện:
“Ta vẫn nên đi xuống, để tránh các ngươi phá hư chỗ tốt như vậy. Tiểu nhị, dâng rượu, khách nhân tới rồi.”
. . .
“Dưới đây hỏi gì tốt nhất trả lời thành thật, nếu không không khách khí với ngươi.”
Người trong kiệu cũng không ra, trực tiếp hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Dương!”
“Trêu bổn cung, chém tay trái hắn.”
“Nào trêu, ngươi hỏi tên của ta. Lại không hỏi họ ta.”
Công chúa hỏi:
“Ngươi biết ta là ai không?”
“Hẳn là Gia Quốc công chúgần đây đến Giang Nam du ngoạn nhỉ.”
Âu Dương cười khẽ, công chúa? Nữ vương đều cùng nếm qua bữa tối, nữ vương không tính, Tổng Thống chắc tính chứ? bản đốc sát cũng từng tắm chung với Tổng Thống nước nhỏ rồi. Công chúa. Công chúa ngươi tính là cái quái gì.
“Nếu biết là công chúa, vì sao không quỳ bái.”
Nữ tặc vội nói.
“To gan!”
Âu Dương định cho mình một bạt tai, rất bất đắc dĩ quỳ xuống nói:
“Sinh đồ Âu Dương bái kiến công chúa.”
“Sinh đồ? Danh tiếng thật lớn.”
“Danh tiếng, là sự thật. Công chúa nếu không hài lòng danh này của tiểu nhân, có thể cách đi.”
“Chống đối bổn cung, ngươi không sợ chết sao?”
“Công chúa muốn thảo dân chết, chống đối cũng phải chết, không chống đối cũng phải chết. Hơn nữa, lời thảo dân nói đều là thật.”
“Ồ? bổn cung cũng kỳ quái.”
Công chúa nói:
“Ngươi sau khi biết là bổn cung sao một điểm kinh ngạc cũng không có.”
Âu Dương cười ha hả:
“Cho dù là tri châu đại nhân, cũng không dám ở chỗ sinh đồ tụ tập bắt người khác. Dám cũng chỉ có thể là nhân vật hoàng gia còn cả nhân vật hắc đạo. Mà hoàng gia ở Hàng Châu chỉ nghe nói có một mình Gia Quốc công chúa, cho nên thảo dân cũng không kinh ngạc, ít nhất vừa rồi cũng không kinh ngạc.”
“Nhân vật hắc đạo? Là cái gì?”
“Hắc đạo. . . Là câu ở quê nhà ta, ý nói người rất không giảng đạo lý.”
“Đem bổn cung liệt vào người không giảng đạo lý, lời ngươi nói cũng là thật. Đứng lên mà nói.”
“Tạ công chúa.”
Âu Dương đứng lên hỏi:
“Có thể ngồi không?”
“Nếu ngươi có thể đoán ra một người khác trong kiệu, bổn cung liền chuẩn ngươi ngồi.”
“Là nữ tặc, biết từ sớm rồi.”
Âu Dương không khách khí mà ngồi xuống, quá không khó khăn.
“Bổn cung thưởng thức người có tài học, bây giờ cho các ngươi một cơ hội sống. Chỉ cần ngươi có thể nói ra bổn cung sao phái. . . nữ tặc đi trộm quan ấn, bổn cung liền bỏ qua các ngươi.”
“Ừm. . .”
Sau khi Âu Dương trầm tư:
“Nếu thảo dân đoán không lầm, huyện lệnh huyện gần đó là người công chúa miễn. Nguyên nhân chính là hắn có thể ở trong vòng hai ngày góp ra trăm lượng hoàng kim. Về phần công chúa vì sao phái nữ tặc đi trộm quan ấn, có thể chỉ là các ngươi có đánh cuộc, cũng có thể nhất thời cao hứng, hoặc là một trò chơi giữa các ngươi, trò chơi hoàng gia, bách tính không biết, cũng không dám giải.”
“. . .”
Trong kiệu sau một hồi trầm mặc rốt cuộc truyền đến một câu:
“Các ngươi có thể đi.”
“Tạ công chúa.”
Âu Dương hô:
“Tiểu nhị, tính tiền.”
“Còn không mau cút đi?”
Thanh âm của nữ tặc.
“Ăn cơm trả tiền, chính là lẽ phải. Ta nghĩ các ngươi cũng không có hứng bồi cánh cửa của ông chủ đây, ta trả là được.”
“Người đâu, cho chủ quán trăm lượng bạc.”
Công chúa hỏi:
“Vậy được chưa?”
“Tạ công chúa.”
Âu Dương nhỏ giọng nói với tiểu nhị bên cạnh:
“Tiền rượu của ta tính ở trong trăm lượng bạc kia có thể không.”
“Có. . . Có thể.”
Tiểu nhị run rẩy trả lời.
“Cám ơn!”
Nữ tặc trong kiệu hỏi:
“Công chúa, ngươi. . .”
“Ngươi đi theo bổn cung nhiều năm, có thể thấy được bổn cung lạm sát kẻ vô tội?”
Công chúa nói:
“Ngươi dặn dò một tiếng với quan viên địa phương, cử nhân hắn, ta chọn rồi. Hồi cung.”