Thiên Tướng Tận Trung

Quyển 2 - Chương 25


Tâm tình Nguyễn Dư có chút không rõ làm sao. Hắn vốn chỉ là một tên tiểu tốt, tuy có chút thực tài nhưng không hề được trọng dụng. Cuộc sống của hắn vốn chú định tẻ nhạt và chán ngắt như thế: ăn rồi giết người, cướp bóc rồi ăn…

Bỗng một hôm sơn trại đổi chủ. Nói một cách chính xác hơn là một người trẻ tuổi dùng kế tiến thẳng vào trại, sau đó ra tay đồ sát tất cả các thủ lĩnh. Hắn ở sơn trại cũng được gần 4 năm, hắn cũng rõ ràng thực lực của mười tên thủ lĩnh. Thế nhưng mà mười người bọn họ đều không địch lại tên thủ lĩnh mới này. Hắn nghĩ mà kinh.

Thế nhưng hắn chỉ là một tên lính quèn, có đổi chủ hay không đổi chủ hắn cũng không thể suy nghĩ hay bình luận hoặc phản loạn gì. Hắn chỉ có thể chấp nhận, bởi vì cái thế giới này chính là như vậy: mạnh sống yếu chết.

Sơn trại đổi chủ chẳng bao lâu thì Cung Thanh tới gặp hắn. Nghe Cung Thanh nói, hắn cũng mờ mịt gật đầu. Dẫu sao thì nếu có cuộc sống tốt hơn thì lao vào cũng chẳng sao. Một tên tiểu tốt như hắn không đáng để những tên tai to mặt lớn như các vị thủ lĩnh phải bận tâm gán tội rồi chém đầu. Thế nên hắn rất nhanh đáp ứng.

Lần đầu gặp mặt vị thủ lĩnh mới này hắn cũng không khỏi cảm thán. Người ta nói tuổi trẻ tài cao hay sóng sau đè sóng trước… có thể là những lời bay bổng nhất dành cho vị đại nhân trước mặt hắn. Thật sự quá trẻ tuổi rồi, nhìn không đến 22 tuổi chứ? Hay là mình sống uổng phí cả quãng thời gian trước kia? Hắn có chút đắng chát nghĩ về khoảng thời gian đen tối ấy.

Thủ lĩnh là một người vô cùng trẻ tuổi, thế nhưng từ chiến tích của thủ lĩnh, hắn cũng không dám có tí khinh thường nào. Người thủ lĩnh này đứng ở trên mà khí thế ngút trời, anh tư hiên ngang. Có thể là hắn chưa từng gặp ai có khí thế như thế, cũng có thể thật sự thủ lĩnh chính là như thế. Nhưng mà dù thế nào, hắn cũng không thể phủ nhận là thủ lĩnh ăn đứt… chính mình.

Khí thế của thủ lĩnh tỏa ra như vô hình lại như thực chất, nó đè ép hắn và ba người đứng bên cạnh thở không ra hơi, run rẩy không thôi. Là một người sinh ra trong một gia đình quyền quý, dưới cái khí thế ấy, hắn biết mình vô lực phản kháng, hắn biết mình chỉ có một con đường có thể sống, đó là trung thành và tận tâm.

Lần đầu gặp mặt vị thủ lĩnh trẻ tuổi cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ để cho bọn họ chọn người rồi huấn luyện. Hắn không rõ ràng lắm. Nhưng chẳng bao lâu sau, chính hắn cũng ăn không tiêu cái kiểu huấn luyện hành xác này. Và thật may mắn là hắn còn sống mà đứng ở nơi này.

Trong lòng muôn vàn ý nghĩ xoay chuyển, cảm xúc cũng chập chùng không thôi. Hắn tựa lưng vào gốc cây, mở mắt nhìn về phương xa – nơi bị che khuất bởi không biết bao nhiêu cây cối.

Bỗng một tên mặc áo choàng và bịt mặt màu đen từ xa xông tới. Nhìn kẻ mới tới, chính hắn cũng theo bản năng run lên một cái. Áo choàng đen, bịt mặt đen chỉ chừa hai con mắt là tiêu chí của Ám bộ – những kẻ được đích thân thủ lĩnh huấn luyện.

Hắn là kẻ may mắn sống sót khi trải qua cuộc huấn luyện tàn khốc đầy “sơ sài” theo lời của thủ lĩnh. Chỉ một cuộc huấn luyện “sơ sài” mà hắn đã sống dở chết dở, thì một cuộc huấn luyện “đúng nghĩa” không biết sẽ kinh khủng đến mức độ nào. Mà cái lũ người này lại có thể vượt qua sự khủng bố ấy. Vì thế mà hắn không thể không kính nể cũng như sợ hãi cái lũ người được đại nhân đích thân huấn luyện này.

Tên mặt áo choàng đen như u linh giữa ban ngày tiến đến chỗ hắn, sau đó hắn chỉ nghe một giọng khàn khàn truyền lại:

“Ám Thập Tam bái kiến Dư đội trưởng.”

“Không dám, không dám. Không biết ngài đến đây là…?” – Hắn không dám thất lễ, cũng chẳng dám lên mặt, hắn chỉ có thể ôn hòa mở miệng.

“Dư đội trưởng, theo tin tức các thành viên khác truyền lại, khoảng hơn 1.000 người của Ngô Phùng sơn trại đang tiến về sơn trại của chúng ta. Dự tính khoảng ngày mai sẽ đến.”

Hắn kinh hãi hỏi lại:

“Cái gì? Thật thế sao?”

Rồi cảm thấy thất thố, hắn mở lời xin lỗi:

“Xin lỗi, xin lỗi. Ta quá sơ suất rồi.”

Gã mặt áo choàng đen vẫn bình thản như thường:

“Dư đội trưởng không cần lo nghĩ, ta hiểu được. Theo tin báo từ đội viên Ám bộ thì sẽ không có sai lầm. Xin đội trưởng hãy nhanh chuẩn bị theo kế hoạch của đại nhân.”

Hắn gật đầu:

“Xin ngài yên tâm. Ta nhất định sẽ làm theo kế hoạch của thủ lĩnh.”

“Tốt. Vậy tại hạ xin cáo lui. Nếu có tình hình mới, ta sẽ trở lại.”

“Làm phiền ngài.”

“Khách sáo.”

Nói xong, gã mặc áo choàng đen nhanh chóng phi thân biến mất. Để lại khuôn mặt ngơ ngác của hắn và ba người cấp dưới bên cạnh.

Sau khi gã đó đi, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn quay về phía ba tên cấp dưới mà ra lệnh:

“Truyền lệnh xuống: Lập tức lặng im rút lui và ẩn nấp, tất cả theo kế hoạch đã chỉ định mà làm.”

“Tuân lệnh.” – Ba tên cấp dưới nhanh chóng lấy lại tinh thần mà cung kính đáp.

Nhìn thân ảnh ba tên cấp dưới dần biến mất, hắn ngoảnh mặt nhìn bầu trời không mây mà mỉm cười, ngay sau đó hắn không khỏi nắm chặt đôi bàn tay mà nhẹ giọng:

“Suy đoán của thủ lĩnh đã trở thành sự thật. Ta thật không ngờ! Thế nhưng không phải như vậy càng tốt sao?”

Rồi hắn cúi đầu thì thầm:

“Ta đã một thời sống trong im lặng và chán nản. Vào lúc này đây ta muốn lấy lại con người của ta trước kia.”

Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đông. Ánh mắt hắn lóe lên những ánh lửa nóng cháy, hắn mỉm cười lạnh lẽo:

“Nếu đã được ban cho cơ hội thứ hai. Ta cũng muốn điên cuồng thêm một lần nữa.”

Chiều hôm đó.

Trong một chiếc lều lớn, Cung Thanh cung kính hướng về Từ Phong bẩm báo:

“Bẩm đại nhân, theo Ám bộ truyền tin lại thì nhị đương gia sơn trại Ngô Phụng dẫn theo 1.000 tiến về sơn trại chúng ta. Đồng thời đại đương gia sơn trại Khắc Mãn cũng dẫn theo hơn 1.000 tiến về hướng đại quân của ta.”

Từ Phong cười nhạt:

“Tốt lắm. Ngươi lập tức lui ra truyền lệnh cho toàn quân chuẩn bị lùi lại.”

Cung Thanh lo lắng nói:

“Đại nhân, như thế không tốt lắm đâu. Chúng ta vừa xuất quân tiến đánh mà giờ lại lui lại là không nên. Mọi người vốn phấn khởi ra trận mà như thế này sĩ khí quân ta sẽ giảm mất. Đại nhân, mong đại nhân nghĩ lại.”

Nghe thế, Từ Phong âm trầm mở miệng:

“Cung Thanh! Ta biết ngươi có ý tốt thế nhưng lệnh của ta ngươi không được phép có dị nghị gì mà chỉ có thể làm theo. Đã rõ chưa?”

“Vâng, đại nhân.” – Cung Thanh chán nản đáp.

“Được rồi, lui xuống đi.” – Từ Phong phất tay.

“Vâng.”

Dù trong đầu có không biết bao nhiêu là suy nghĩ tiêu cực, nhưng Cung Thanh vẫn im lặng quay bước. Thắng hay bại với hắn cũng không phải là quan trọng nhất. Thắng thì hắn có thể sống an nhàn, hắn có thể bước gần tới con đường báo thù. Thua thì hắn vẫn có thể nhẹ nhàng quay lưng. Tóm lại thì hắn chẳng mất cái quái gì nếu hắn cẩn thận từng chút một.

Nếu hắn cẩn trọng thì hắn cũng không dễ mất mạng. Cho nên bây giờ hắn mới dám đánh cuộc tiếp tục lưu lại, nếu không thì với tính cách nhát gan của hắn, hắn đã cao chạy xa bay từ lâu rồi.

Quyết định tiếp theo của hắn như thế nào đều phụ thuộc vào trận chiến này. Thủ lĩnh đánh thắng, hắn vui vẻ tiếp tục bên cạnh. Thủ lĩnh chiến bại, hắn cũng không ngần ngại ra đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận