Thiên Y Xuống Núi, Thiên Hạ Đại Loạn

Chương 105: Người anh em


Vân Hiên khoát tay tùy ý nói: “Nói thật tôi cũng chưa từng uống nước khoáng mấy trăm một chai, hôm nay nhờ phúc cậu chủ Vương, tôi cũng mở mang tầm

mắt xem nước khoáng hai trăm một chai có vị gì.”

Nói rồi Vân Hiên cầm chai nước khoáng, mở nắp tu một hơi, tặc lưỡi nói: “Quả nhiên ngon lắm, đúng là hơn mấy loại hai đồng nhiều.”

Hồ Dung khinh thường nói: “Hừ, tất nhiên rồi, cũng không xem là nhãn hiệu gì”

Nói rồi, Vương Minh Vũ quay đầu liếc nhìn Lưu Quân. Lưu Quân nhanh chóng hiểu ý, ghé sát bên Vân Hiên hỏi: “Ê, Vân Hiên phải

không, vừa rồi không phải anh nói trước kia làm chung với mấy bảo vệ đó sao? Sao tối nay không tăng ca, bỏ việc không sợ sếp đuổi anh à?”

“Hay là anh nói cho tôi biết anh làm bảo vệ ở chỗ nào, cậu chủ Vương ở Đông Hải cũng có chút mặt mũi, gọi điện cho sếp anh nói một tiếng, xin cho anh nghỉ phép”

“Cái đó thì không cần, bây giờ tôi không có việc làm.”

“Hóa ra ngay cả việc làm cũng không có, chẳng trách vừa rồi đi taxi còn không có tiền trả.”

Hồ Dung liếc anh ta nói.

Vương Minh Vũ cười nói: “Người anh em, anh thế này không được đâu, ngay cả tiền taxi cũng không có, trong túi không có tiền sao có khí phách đàn ông được? Chi bằng đến công ty của tôi làm việc đi, vị trí bảo vệ tất nhiên không còn, nhưng tìm cho anh một chỗ lao công vẫn không thành vấn đề, một ngày làm chín tiếng, một tháng cho anh 1500 thế nào?”

“Đừng mơ mộng hão huyền, người không học vấn không năng lực như anh, không bị xã hội dạy dỗ, sao có thể làm việc đến nơi đến chốn được?”

Hồ Dung cười nói: ‘Đúng vậy, hơn nữa 1500 cũng không ít, ở Đông Hải thuê cái phòng tầng hầm, một ngày ba bữa ăn mì gói cũng đủ cho anh sống, còn không mau cảm ơn cậu chủ Vương cho anh cơ hội này đi.”

“Các người quá đáng lắm, biết Vân tiên sinh là…”

Phương Nhã tức giận định nói cho họ biết thân phận của Vân Hiên, nhưng Vân Hiên vẫn cười bình tĩnh nói: “Thôi thôi, chuyện việc làm, vẫn đợi đã, dù sao. bây giờ tôi cũng không có thời gian đi làm.”

“Nhưng vẫn cảm ơn cậu chủ Vương, sau này có cần nhất định sẽ tìm cậu.”

“Ừm, tìm tôi, anh tưởng tôi là người ai cũng gặp được à? Giờ tôi nể mặt anh, anh không biết trân trọng thì không có lần sau nữa, cơ hội là thứ thoáng qua,

không năm bắt thì cả đời anh chỉ vậy thôi.”

“Đúng vậy, quý nhân như cậu chủ Vương mà anh gặp được mỗi ngày à, anh đừng cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, đến lúc đó không chỗ mà khóc.”

Hai người đang nói, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Mọi người cũng vừa định mở miệng chúc mừng, đột nhiên thấy một người phụ nữ mặc váy dài dây đỏ, da trắng, dung mạo tinh tế khoan thai bước vào.

Phía sau còn có người bưng một cái khay có một chai rượu vang, người phụ nữ tay cầm ly rượu, cười hỏi: “Khách quý đầy nhà, đến kính ly rượu, không làm phiền các vị chứ?”

“Chị Hoa!”

Vương Minh Vũ lập tức hưng phấn, run rẩy đứng dậy nói: “Không sao, không sao, nghe chị nói kìa, chị Hoa có thể đến phòng em, đúng là vinh hạnh của em.”

Nói rồi, anh ta vội lấy ra một chai rượu vang, tìm ly rót đầy, chủ động tự giới thiệu: “Em tên Vương Minh Vũ, con trai Vương Sùng Tinh của tập đoàn Vương thị, trước đây may mắn gặp chị Hoa một lần trong tiệc của tập đoàn Long Môn.”

“Ồ, hóa ra là cậu chủ Vương!”

Chị Hoa tiến lên dùng ly nhẹ nhàng chạm ly anh ta nói: “Sếp Vương đúng là cây thông xanh nổi tiếng giới thương nhân Đông Hải, hổ phụ không sinh khuyển tử, cậu chủ Vương nhìn cũng giỏi giang nhanh nhẹn, hôm nay đến ủng hộ quán bar Lam Hải Đồn của tôi, tôi rất cảm ơn, khi nào rảnh nhất định phải đến nhiều nha”

“Nhất định nhất định, chị Hoa khách sáo rồi!” Lúc này Vương Minh Vũ cảm thấy mình trong chốc lát có thể nâng ly đổi cốc ngang hàng với chị Hoa, như thể giây phút này cuộc đời mình đều được thăng hoa.

Ly rượu hạ thấp ba phần, cẩn thận chạm nhẹ với chị Hoa, rồi nâng ly rượu lên uống cạn một hơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận