Nói theo lời Trình Tấn cũng có lý, huống chi là có người nhắc đến chuyện hôn sự với nhà họ, Phương thị cùng Lý thị không khỏi sinh ra cảm giác nguy hiểm đem lời tiểu thúc đặt trong lòng, đúng là phải trông chừng kỹ trượng phu nhà mình.
Ngược lại Trương thị lại không coi trọng chuyện này, dù sao địa vị của bà so với hai nàng dâu này không giống nhau, bà không phải người mẹ tốt đến mức phải lo lắng đến việc con trai nhà mình nằm trên giường với người ta.
Trình Tấn cũng biết được điểm này nên đã đem việc này liên hệ đến bản thân mình, Trương thị nghe thấy vậy liền kinh hãi: “Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc thi khoa cử của con sao?”
“Vâng.” Trình Tấn nói: “Nương cũng biết với tình trạng của đại ca cùng nhị ca, nếu bọn họ có dính dáng đến người khác, bị người ta phát hiện, đó chính là vụng trộm. Cho dù là bị người khác tính kế, nhưng khi lời đồn đãi này truyền đi xa thì không thể nào gạt bỏ được ảnh hưởng đến thanh danh cũng sẽ không tốt. Sau này con có làm quan, nhân gia nghe được trong nhà chúng ta có người như vậy sẽ không nguyện ý cùng chúng ta kết giao, vậy thì cuộc sống sau này sẽ khó khăn hơn.”
“Không cần nói đâu xa, nếu như Lâm gia bên kia biết chuyện này vậy người ta còn muốn đưa nhi tử nhà mình gả cho con không?”
“Tiểu nhi tử ở trong nhà rất được sủng ái, coi như Lâm bá phụ nguyện ý nhưng nếu tiểu nhi tử dùng cái chết uy hiếp không muốn gả tới thì con nghĩ Lâm bá phụ cũng sẽ nghe theo con trai người.”
Tình huống của hắn cùng Lâm Chiêu thì Trương thị không có biết rõ cụ thể vì sao đổi Lâm Tử Tu thành Lâm Chiêu, bà chỉ biết mơ hồ là Lâm Tử Tu có người mình thích nên Lâm gia mới làm như vậy.
Cho nên khi Trình Tấn nói ra lời này, Trương thị rất là tin tưởng.
Bà có mấy lần đi đến Lâm gia, biết Lâm gia rất thương yêu hai ca nhi, Lâm Chiêu đúng là rất được sủng ái.
Chuyện con dâu là ai cũng không quan trọng, Trương thị cảm thấy chờ khi nhi tử nhìn thi cử đỗ đạt, có lấy Thiên tiên về làm vợ cũng bình thường, hiện tại cũng chỉ là một cái thứ tử, cũng chỉ có thể coi là miễn cưỡng xứng với con trai nhà mình. Nếu không phải hôn ước có từ trước đó, Lâm gia lại bỏ nhiều tiền ra cho nhà bọn họ như vậy thì bà cũng không tình nguyện. Mà lão đại, lão nhị bên này nếu như xảy ra chuyện gì cũng sẽ ảnh hưởng đến quan lộ của tiểu nhi tử, vậy cũng sẽ liên quan.
Tuy rằng Trình Tấn đã học hành mười mấy năm, chưa thi cử lần nào nhưng trong lòng Trương thị tiểu nhi tử chính là nhất phi trùng thiên*, thăng quan tiến chức chỉ là điều nằm ngay trong lòng bàn tay.
Nhất phi trùng thiên (一飞冲天): nghĩa là một con chim bay thẳng lên trời cao, là ẩn dụ cho việc một người bình thường không có biểu hiện đặc biệt nhưng lại có thể gây ấn tượng đáng kinh ngạc khi đạt được nhiều thành tựu.
Bà liếc mắt quét qua hai đứa con trai lớn: “Lão đại, lão nhị, các con cũng nghe rồi đấy, sau này nên làm việc cẩn thận, ai mà làm ảnh hưởng đến hoạn lộ của Tấn nhi thì từ nay về sau cái nhà này cũng đừng hòng trở về, coi như là xưa nay ta không sinh ra đứa con này.”
Trương thị nói những lời này với vẻ rất nghiêm nghị, Trình Đại Hải cùng Trình Nhị Hà lập tức ngồi thẳng dậy: “Nương yên tâm, chúng con chắc chắn sẽ không.”
Mắt thường cũng thấy được ban đầu đại ca còn do dự chột dạ một chút nhưng liền trở nên kiên định.
Thứ Trình Tấn muốn chính là hiệu quả này.
Ở cái nhà này địa vị của nương cao nhất, chỉ cần bà thực sự nghiêm túc thì sự tình liền thành công hơn nửa, đề phòng vạn nhất, để đại chất tử cùng đại tẩu đều chút ý một chút, chỉ cần vậy là không thành vấn đề. Mà thứ nương quan tâm nhất đương nhiên chính là hắn.
Trong cái thời đại này của bọn họ, người đọc sách trong mắt mọi người là người khác biệt, đặc biệt là cả nhà hắn đều bị mẹ hắn tẩy não nên đều cảm thấy rằng hắn có thể thi cử đỗ đạt, đừng nói mỗi mẹ là quan tâm đến sĩ đồ* của hắn mà cả đại phòng cùng nhị phòng đồng thời cũng quan tâm.
*Sĩ đồ: theo giai cấp tứ dân trong xã hội xưa thì “sĩ” từ để chỉ tầng lớp trí thức, những người có học có hiểu biết về chữ nghĩa (thầy đồ, thầy thuốc, quan lại, học trò), ở đây là tiền đồ đọc sách thi cử nên mình để thành sĩ đồ thay vì hoạn lộ.
Sau khi ăn xong, Trình Tấn cũng đại chất tử Trình Ngạn nói một chút chuyện của quả phụ, nói ra việc đối phương có khả năng để ý đến đại ca, để đại chất tử chú ý một chút vậy là yên tâm rồi.
Tất cả đúng như Trình Tấn dự đoán, đại ca đã dập tắt ý niệm với người quả phụ kia.
Nhưng quả phụ kia vẫn cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt trình đại ca, mà bên cạnh đại ca luôn có người đi cùng, lại có hai huynh đệ Trình Ngạn cùng Trình ba chú ý đến, hai người nhất mực nhìn chằm chằm nàng ta.
Trình Tấn thấy thế cũng không còn quan tâm đến chuyện này nữa, tiếp tục trầm mê vào học tập.
Ngày đông tuyết rơi, năm nay đối với Trình gia là năm tốt, Trương thị như trước kia quản lý chặt chẽ tiền bạc, mà cấp tiền bạc chi tiêu trong nhà cũng không ít, các loại gà vịt thịt cá luôn được thay phiên đưa lên bàn, Phương thị cùng Lý thị về nhà mẹ đẻ hiếm thấy nhiều quà lễ hơn, tăng cho hai người không ít mặt mũi.
Qua năm không bao lâu đã đến ngày tựu trường, Trình Tấn không trả lời thư của học viện, bởi vì thi huyện sẽ diễn ra vào tháng hai, còn không bao lâu nữa là đến thế nên Trình Tấn liền xin nghỉ ở học viện.
Hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì rất lâu nữa hắn mới trở lại học viện.
Bên Trương thị cũng chưa quên chuyện đã đáp ứng hắn, để hai đứa cháu trai Trình Ngạn cùng Trình Ba đi đến học viện của Trình Tấn đi học, không bao lâu nữa liền sẽ đưa người đi.
Trình Tấn ở nhà ngây người một hồi lâu, trước khi kỳ thi huyện đến phải lên trấn sớm ít ngày.
Vừa lên đến trấn hắn liền đến đưa tin tức đưa cho Lâm Chiêu. Cũng không chờ lâu lắm, Lâm Chiêu liền tìm tới hắn.
Nơi ở hiện tại của Trình Tấn là tiểu viện được thuê vào năm ngoái, cách khu vực thi huyện không bao xa, xung quanh cũng tương đối yên tĩnh, Lâm Chiêu vừa đến liền gấp không chờ được mà ôm lấy cánh tay Trình Tấn, âm thành ngọt như ngậm đường lại mang theo chút oan ức: “Trình Tấn!”
“Làm sao vậy?” Trình Tấn đóng cửa tiểu viện lại, đưa người đi vào trong phòng.
Lâm Chiêu thở một hơi dài nói: “Chàng đến bao giờ thì mới có thể đến cưới em, em thấy bản thân mình sắp chờ không nổi nữa rồi a.”
Trình Tấn vừa nghe thấy lời này nháy mắt liền nghĩ đến Lâm Tử Tu bên kia, hỏi vội: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Chiêu lẩm bẩm ai oán: “Lâm Tử Tu cũng không biết là lên cái cơn điên gì nữa, rõ ràng chính hắn cũng có tình nhân nhưng lại toan tính muốn đoạt chàng đi. Lần trước hại em rơi xuống nước đến bây giờ vẫn không chịu yên tĩnh, trước đó mấy ngày dì mang theo mọi người cùng nhau đi chùa dâng hương bái Phật, kết quả giữa đường lại gặp phải một đám thổ phỉ, những người kia lại xông thẳng đến xe ngựa của em, nếu nói không liên quan với Lâm Tử Tu mới là lạ.” Trước đó Trình Tấn có nói chuyện của Lâm Tử Tu, Lâm Chiêu nghĩ trong lòng, giữa mình cùng Trình Tấn và Lâm Chiêu cùng tiểu công gia, ai thông đồng với ai trước còn chưa chắc.
“Nếu không phải chàng đưa cho em tiểu nha đầu kia cùng với nương tìm người đến bảo vệ em thì e sợ lần đó thật sự sẽ lành ít dữ nhiều.”
Trình Tấn cau mày, trong lòng nghĩ đến mà sợ hãi, đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Chiêu ngoài miệng nói hời hợt nhưng trong đôi mắt lại ẩn ẩn sợ sệt, càng làm người ta thương yêu không dứt.
Hắn sờ lên mái tóc đen như tơ lụa trên đầu Lâm Chiêu nói: “Em đừng sợ, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Lâm Chiêu lắc đầu một cái, trên mặt nhanh chóng khôi phục lại nụ cười xán lạn thường ngày: “Chàng không cần lo lắng cho em, em sẽ luôn ở trong viện thì sẽ không có chuyện gì đâu, hơn nữa bên người cũng có người bảo vệ em, thi huyện cũng sắp đến rồi, chàng vẫn là nên an tâm để khảo thí tốt hơn. Thế nhưng chàng muốn đau lòng cho em, vậy thì sớm sớm một chút mà…” Y duỗi những ngón tay trắng nõn ra khoa tay một chút.
“Sớm một chút mà đem em lấy về nhà!”
Lâm Chiêu cảm thấy bản thân mình quá yêu thích Trình Tấn, như hiện tại phải chờ khá lâu mới có thể thấy người yêu, mỗi ngày trôi qua thật gian nan, y mong thật nhanh có thể ở cùng một chỗ với Trình Tấn.
Nhìn y làm ra dáng vẻ hài hước ấy Trình Tấn không nhịn được cười lên: “Được, chờ qua thi huyện ta liền về nhà cùng nương thương lượng một chút.”
Lâm Chiêu nghe vậy cả người cao hứng muốn nhảy cẩng cả lên, còn không quên nói: “Vậy chàng nhớ tìm lý do tốt một chút nha, đừng để cho mẹ chàng biết chuyện này do em đề xuất, không nên để bà cảm thấy là do chàng nóng vội muốn cưới em về, nếu không nhất định bà sẽ thấy em không tốt.”
“Được được, ta biết rồi.” Trình Tấn nói.
Viện tử này của Trình Tấn là nhà đơn, chỉ có một mình hắn ở đây, Lâm Chiêu là vị hôn phu của hắn, hai người cũng sắp thành hôn, hôm nay gặp nhau cũng không cần phải lén lút tránh người ta hiềm nghi.
Cho nên Lâm Chiêu dứt khoát đòi ở lại cùng Trình Tấn không chịu rời đi.
Đợi đến chiều hoàng hôn, tiểu nha đầu thúc giục đã đến giờ Lâm Chiêu mới lưu luyến không nỡ mà rời đi, Trình Tấn đưa người đến cửa Lâm phủ, nhìn thấy người đi vào bên trong mới quay người rời đi.
Trên đường trở về, hắn trực tiếp ghé vào quán cơm ven đường một hồi mới trở về viện.
Đêm đã khuya, trong tiểu viện truyền đến động tĩnh.
Trình Tấn mặc một thân y phục dạ hành, dùng một mảnh vải đen che mặt, tình huống của Lâm Tử Tu cùng tiểu hầu gia, trước đó hắn đã hỏi qua tiểu nha đầu bên cạnh Lâm Chiêu.
Tình huống không mấy lạc quan.
Tiểu hầu gia bị thương đã rất lâu đến giờ đã gần như hoàn toàn khôi phục, chỉ là tạm thời chưa muốn rời đi, đồng thời đối phương cũng đã cùng thuộc hạ liên lạc với nhau. Sự việc thổ phỉ lần này để đối phó với Lâm Chiêu, hẳn là thổ phỉ ngoài thành ngụ trên núi, cũng không phải là do tiểu hầu gia ra tay.
Thế nhưng để làm sao có thể liên hệ với đám thổ phỉ này thì vị tiểu hầu gia ấy cũng không tránh khỏi việc liên quan.
Dù sao Lâm Tử Tu cùng Lâm Chiêu đều được nuôi dưỡng trong nhà, con người tương đối đơn thuần, hoàn cảnh gia đình Lâm gia cũng đơn giản, với những chuyện như thế này cũng không có quá nhiều hiểu rõ. Dù cho Lâm Tử Tu là người trọng sinh, nhưng một đời trước Lâm Tử Tu cũng chưa có tiếp xúc qua, trên tay cũng không có người có thể sử dụng, trừ phi là tiểu hầu gia giúp sức.
Lâm Chiêu không thể nào là đối thủ của tiểu hầu gia, sức lực hai người căn bản là không cùng một đẳng cấp.
Cho nên dù là thi huyện sắp tới nhưng Trình Tấn không thể nào an tâm được, cho nên hắn quyết định sẽ tự mình ra tay giải quyết cái phiền toái này.
Võ công của hắn kiếp trước cũng không yếu, hơn nữa bị người ta ám sát quen nên kinh nghiệm phong phú. Kiếp này lại bất tri bất giác có được linh châu cải thiện thể chất, còn có linh thủy hỗ trợ, tu luyện tâm pháp nội công tiến triển nhanh chóng, mới quá mấy tháng nhưng cũng không thể khinh thường. Ít nhất Trình Tấn cảm nhận được khoảng này cũng có thể đối phó được với tiểu hầu gia.
Lặng yên không tiếng động rời khỏi tiểu viện, Trình Tấn đi thẳng đến Lâm phủ, bố cục Lâm gia hắn nắm rõ, gian phòng của Lâm Tử Tu ở đâu hắn cũng rõ ràng. Mà tiểu hầu gia, bởi vì chuyện lần trước đã bại lộ trước mặt Lâm phụ, tuy rằng ông cũng thay tiểu hầu gia che giấu hành tung nhưng mà không thể để cho hắn tiếp tục ở lại trong phòng của tiểu nhi tử được, nên đã cho người an bài cho hắn đến ở gian phòng khác.
Đến tìm hắn để gây sự đương nhiên Trình Tấn đã sớm biết được từ trong miệng của tiểu nha đầu hắn ở gian phòng nào.
Bởi vì không thể bị người khác phát hiện, Lâm phụ đã an bài cho tiểu hầu gia ở một gian phòng hẻo lánh trong Lâm phủ, ít người qua lại, liền thuận lợi cho Trình Tấn dễ dàng hành động. Hắn một đường thuận lợi mà đến khu vực phụ cận, khi vừa đến liền nhận ra được bên trong gian phòng có hai luồng hơi thở.