Cố Họa Y cầu cứu.
Tại sao cô lại đi đến nơi đó chứ?
Lý Phàm căn bản cũng không kịp suy nghĩ nữa, xoay người chạy ra phòng bệnh, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cố Họa Y tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, nhất định không thể.
Vương Cẩn Mai vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy Lý Phàm vội vàng chạy ra bên ngoài.
Trong lúc nhất thời bà ta chỉ vào bóng lưng của Lý Phàm rồi quát mắng: “Lý Phàm, cái tên phế vật đáng chết này, chạy đi đâu vậy hả?”
Tức chết đi được!
Cái tên Lý Phàm này không phải là bởi vì mình mắng có vài câu mà bỏ lại không làm đấy chứ?
Đúng là một tên rác rưởi bùn nhão không dính được tường.
Lý Phàm vừa mới chạy ra khỏi bệnh viện, đang chuẩn bị đón xe, trước mắt có một chiếc Ferrari mới tinh sáng bóng nhanh chóng dừng ở trước mặt của mình.
Ở trên xe có một cô gái mặc chiếc áo khoác màu đỏ bước xuống, phối hợp với chiếc áo cổ chữ v thấp ngực ở bên trong, phía dưới là cái quần màu xanh nhạt, cặp đùi thon dài trắng ngọc ngà làm cho người ta mê mệt cả người, tản ra một loại gợi cảm trời sinh.
“Anh Lý, anh muốn đi đâu?”
Đôi môi mỏng của cô gái khẽ mở, đi mấy bước đến trước mặt của Lý Phàm, cung kính khom người xuống hỏi.
Cách cúi người này càng làm cho khu vực nào đó đầy đặn ở trước ngực của cô ta càng trở nên mê người hơn.
“Cô là ai?” Lý Phàm nhìn sang, ánh mắt nghi ngờ.
“Anh Lý, tôi tên là Tần Tư Hạ, là Tiền lão đã sắp xếp tôi đến đây.” Tần Tư Hạ trả lời.
Đây chính là tiểu thiếu chủ đó à.
Trong lòng của Tần Tư Hạ kinh sợ, người này chính là tiểu thiếu chủ từ trong miệng của Tiền lão, đắc tội không nổi.
Toàn bộ Hán Thành này đều không có ai có thể đắc tội với anh.
Lý Phàm cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp bước vào ghế lái phụ ra lệnh: “Câu lạc bộ Bách Lệ Nhân.”
Lý Phàm không hỏi gì nhiều, bước lên xe nhanh chóng khởi động chiếc Ferrari, tiếng xe môtô giống như là dã thú gào thét, Ferrari giống như thanh kiếm màu đỏ rời khỏi dây cung, trong nháy mắt hòa vào trong cơn gió, biến mất ở cửa bệnh viện.
Cảnh tượng này lại bị Từ Thiên Hải vừa mới bước xuống xe nhìn thấy.
Trên mặt của anh ta tràn đầy nghi hoặc, đây không phải là Lý Phàm đó à?
Sao anh ta lại ở cùng với một người lạ?
Anh ta là một tên vô dụng, lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy, vậy mà lại ngồi trong xe Ferrari.
Má ơi!
Không phải là Lý Phàm được phú bà bao nuôi đó chứ?
Con mắt của Từ Thiên Hải lóe lên một tia tàn khốc, oán hận nắm chặt tay, sau đó quay đầu lại mang theo thuốc bổ, khuôn mặt tươi cười đi vào trong bệnh viện.
Không đến mười mấy phút, chiếc Ferrari của Tần Tư Hạ chở Lý Phàm đã đến cổng của câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, trong nháy mắt làm cho những người ở quanh đường vây xem.
Câu lạc bộ Bách Lệ Nhân chính là trung tâm câu lạc bộ nổi tiếng ở Hán Thành, bên trong cá rồng hỗn hợp, hắc đạo hai bên đều có.
Nhất là ông chủ phía sau là người thủ lĩnh nổi tiếng ở Hán Thành, Hầu Nguyên Dũng Hầu gia!
Ở Hán Thành có tổng cộng bốn lão đại trong thế giới ngầm, một ông vua trong thế giới ngầm.
Hầu Nguyên Dũng này chính là một trong bốn vị lão đại, đó là một người có thủ đoạn ghê tởm, quyết định mạng sống của người ta.
Lúc này Lý Phàm rất sốt ruột, bước xuống từ trong xe liền bước nhanh đi đến cửa chính của câu lạc bộ.
Nhưng mà ở cửa chính có hai người với dáng người thô kệch đang đứng đó, trên người toàn là cơ bắp.
Cái này rõ ràng chính là đàn em của câu lạc bộ.
Cả người tràn đầy sự lạnh lẽo, làm cho người khác không dám đến gần.
“Làm cái gì vậy, thằng nhóc này từ đâu ra, ai kêu mày tới đây, cút đi ra ngoài.”
Có một tên vạm vỡ trong đó mang theo gương mặt hung ác, trực tiếp nắm lấy bả vai của Lý Phàm để anh trở về.
Lúc nói chuyện, anh ta phách lối híp mắt nhìn Lý Phàm từ trên xuống dưới, thái độ vô cùng kiêu căng.
Chỉ trong một chút anh ta liền phân Lý Phàm thành loại rác rưởi, căn bản cũng không cần mình phải mang theo gương mặt tươi cười chào đón.
Đến câu lạc bộ Bách Lệ Nhân đều là quan lại quyền quý, bình thường bọn họ cũng đều phải cúi đầu khom lưng.
Nhưng mà hiện tại người con trai đang đứng trước mắt mặc trên người bộ quần áo vỉa hè, nhìn rất nghèo hèn.
Không đáng để bọn họ phải tôn kính.
Trông mặt mà bắt hình dong chính là sở trường của bọn họ, hơn nữa còn rất chuẩn.
Nhưng mà hiển nhiên là ngày hôm nay bọn họ đã đoán sai thân phận của Lý Phàm rồi.
Lý Phàm hơi nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng trầm giọng nói: “Tránh ra!”
“Cái gì chứ? Thằng nhóc này, con mẹ nó mày nói cái gì đó hả? Mày có năng lực bao nhiêu mà dám kêu ông đây tránh ra?”
Tức thì người đàn ông đó trở nên tức giận, ánh mắt lạnh lùng trừng nhìn Lý Phàm, thân thể cứng như sắt trực tiếp ngăn cản ở trước mặt của Lý Phàm.
Chỉ cần anh ta muốn thì một đám đã có thể để Lý Phàm ngã trên mặt đất.
“Dừng tay lại, ai cho các người nói chuyện với anh Lý như vậy hả!”
Tần Tư Hạ bỗng nhiên nhanh chóng vội vàng chạy ra từ một nơi khác.
Lúc nãy cô ta vừa mới đậu xe ở trong bãi đỗ xe liền nhìn thấy Lý Phàm ở bên này xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy đến đây.
Hai tên đàn ông vạm vỡ nhìn thấy Tần Tư Hạ mang theo sắc mặt lạnh lẽo đi đến, nhất thời hoảng sợ, một mặt sợ hãi.
Trong nghề của bọn họ, có ai mà không biết Tần Tư Hạ?
Vua thế giới ngầm, là tâm phúc của Sở Trung Thiên!
Là người phụ nữ duy nhất mà Sở Trung Thiên tin tưởng.
Trong bảng xếp hạng thế lực ngầm ở Hán Thành, Sở Trung Thiên tuyệt đối là sự tồn tại cao ngất ngưỡng, là ông vua của thế giới ngầm ở toàn bộ Hán Thành
Một tay che trời.
Trong hai giới hắc đạo chính là một nhân vật huyền thoại.
Ở Hán Thành, không có ai là không biết tên của thiên gia Sở Trung Thiên.
Xuất thân từ lưu manh, từng bước từng bước ngồi lên trên ghế hoàng của thế giới ngầm ở Hán Thành.
Hắc bạch đều phải kiêng kị Sở Trung Thiên bảy phần.
Có thể nói là chỉ cần một câu của Sở Trung Thiên thì ở Hán Thành này không có chuyện gì mà ông ta không làm được.
Cho nên là tâm phúc duy nhất ở bên cạnh Sở Trung Thiên, địa vị và thân phận của Tần Tư Hạ giống như là nước dân thì thuyền lên, ở Hán Thành người nào cũng phải kính sợ.
Nhưng mà người ngoài không biết rằng Tần Tư Hạ và Sở Trung Thiên lại hết sức trong sạch, tất cả địa vị, thân phận, tiền tài, toàn bộ đều đến từ một nơi, một nơi khủng bố!
Long Môn
Sở Trung Thiên đã từng nói: “Sở Trung Thiên tôi sở dĩ đi đến địa vị ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào Tiền lão nâng đỡ, mà Tiền lão chỉ là một quản gia của Long Môn, sau lưng của ông ta còn có một vị tiểu thiếu chủ vẫn chưa từng lộ diện, đây mới thật sự là nhân vật chân chính, là tìm long du than.”
Nhất thời hai tên đàn ông vạm vỡ đó liền thu lại sự kiêu ngạo, cúi đầu cung kính gọi: “Cô… cô Tần, sao cô lại đến đây?”
Hai người vốn dĩ đang rất phách lối giờ phút này lại giống như là con nít phạm phải sai lầm.
Bình thường bọn họ coi chừng Bách Lệ Nhân, đã quen với việc giễu võ dương oai.
Nhưng mà khi gặp Tần Tư Hạ thì trong lòng của bọn họ lại rụt rè.
Đây chính là người của Sở Trung Thiên, bọn họ đắc tội không nổi.
“Hừ!”
Tần Tư Hạ hừ lạnh một tiếng, trách móc vài câu rồi cũng không muốn dây dưa nhiều nữa.
Bởi vì cô ta biết hiện tại trong lòng của anh Lý đang rất gấp gáp, cho nên chỉ mắng hai người bọn họ lui đi liền lập tức mang theo Lý Phàm đi vào trong câu lạc bộ.
Hai người đàn ông vạm vỡ canh cửa lúc này đang gãi gãi ót, không hiểu nhìn về phía hai người rời đi.
“Này, cậu nói xem người bên cạnh cô Tần là ai vậy nhỉ, thế mà đích thân cô ấy phải hộ tống.”
“Được rồi, chuyện nào không nên hỏi thì đừng hỏi, cậu muốn chết hả?”
Câu lạc bộ Bách Lệ Nhân trang trí vô cùng xa hoa, khắp nơi đều được mạ vàng, điêu khắc long phượng, trông rất là xa xỉ.
Trong sảnh chính có một ngọn núi giả, là một khối ngọc đúc thành.
Nhưng mà bây giờ Lý Phàm không có tâm trạng để chú ý những chuyện này.
Tần Tư Hạ dẫn theo Lý Phàm vừa mới bước vào trong đại sảnh, ở phía đối diện liền có một cô gái xinh đẹp yêu kiều quyến rũ đi đến, mặc bộ sườn xám xẻ tà, lắc lư cái mông, cánh tay trắng noãn đung đưa cái quạt, trên chân mang đôi giày cao gót màu đỏ, giọng nói nhỏ nhẹ như chim: “Ôi cô Tần, ngày hôm nay là ngọn gió nào đã thổi cô đến một nơi nhỏ bé như chỗ chúng tôi vậy.”
Người phụ nữ này giống như là bước ra từ trong bức tranh, phong thái yểu điệu, vô cùng vũ mị, một cái nhăn mà hay là một nụ cười đều là một bức tranh.
Cô ta chính là ma ma của câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, tên là Bạch Tuyết Nhi, tất cả mọi người đều gọi cô ta là chị Bạch.
Nhắc đến địa vị của Bạch Tuyết Nhi ở Hán Thành cũng không thấp, là tình nhân nhỏ của Hầu gia Hầu Nguyên Dũng.
Cũng là một người phụ nữ có tâm tư thâm hiểm.
Nhưng mà thế lực của cô ta cũng chỉ cao nhất ở câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, bước ra khỏi cửa, tất cả mọi người đều là dựa vào mặt mũi của Hầu Nguyên Dũng mà nể trọng với cô ta.
So sánh với Tần Tư Hạ thì kém xa.
Cũng chính là bởi vì như thế này mà từ trước đến nay Bạch Tuyết Nhi không phục Tần Tư Hạ.
Đều là phụ nữ như nhau, đều là nhân vật nữ thần trong thế giới ngầm ở Hán Thành, dựa vào cái gì mà Tần Tư Hạ lại có thể để ép mình một bậc?
Hai người phụ nữ này đấu trong đấu ngoài cũng đã nhiều năm rồi.
“Bạch Tuyết Nhi, tôi không muốn phải nói nhảm với cô, cô Cố đang ở trong phòng bao nào?” Tần Tư Hạ không quen nhìn bộ dạng tỏ ra quyến rũ của Bạch Tuyết Nhi.
“Cô Tần, cô có ý gì vậy chứ? Đến Bách Lệ Nhân tôi muốn người đó à? Không có cô Cố gì mà cô nói đâu.”
Ánh mắt quyến rũ của Bạch Tuyết Nhi nháy một cái, đung đưa cái quạt, một tay khoanh ở trước ngực trông rất quyến rũ, nói chuyện cũng mang theo kiêu ngạo.
Lý Phàm không có thời gian khua môi múa mép đấu khẩu với người phụ nữ trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Tôi chỉ hỏi một lần, Cố Họa Y đang ở đâu?”
Lúc này Bạch Tuyết Nhi mới chú ý ở bên cạnh của Tần Tư Hạ còn có một người đàn ông đang đứng, lập tức chê cười nói: “Ôi chao cô Tần, cô còn mang theo tiểu bạch kiểm đến đây nữa à? Cô cũng quá không hiểu quy định rồi đó, ở đây có chỗ để cậu ta nói chuyện à?”
Người này là ai vậy là dám nói chuyện với mình như thế.
Chát!
Một tiếng bạt tay thâm thúy vang lên.
“Tần Tư Hạ, cô lại dám đánh tôi? Bất quá cũng chỉ là một con chó ở bên cạnh của Sở Trung Thiên thôi, tốt xấu gì tôi cũng là người của Hầu gia, cô làm như thế này có phải là không đặt Hầu gia của chúng tôi vào trong mắt không hả!” Bạch Tuyết Nhi che gương mặt của mình, tức giận nói.
“Hầu gia à? Tôi thật sự không để vào mắt đó.” Giọng nói của Tần Tư Hạ lạnh lùng.
Lại dám nói anh Lý là tiểu bạch kiểm, không hiểu quy củ, đánh cô đã là nhẹ lắm rồi.
Hầu gia hả?
Haha, thật sự xin lỗi, trong mắt của thiên gia đó chính là rác rưởi.
Đương nhiên là ở trong mắt của Lý Phàm lại càng không bằng rác rưởi.
Lông mày của Lý Phàm nhíu chặt lại, anh rất lo lắng cho sự an toàn của Cố Họa Y, cuối cùng anh lạnh giọng nói: “Tôi không cần biết cô là người của ai, Hầu gia trong miệng cô là người nào, hoặc là phía sau lưng cô có người nào là chỗ dựa. Tôi cảnh cáo cô, nói cho tôi biết vợ của tôi đang ở đâu, nếu không thì tôi sẽ san bằng nơi này!”
Oành!
Khí thế mạnh đến giật mình.
Lý Phàm rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thiếu chủ Long Môn giận dữ rồi, chắc chắn máu chảy thành sông.
Bạch Tuyết Nhi khẽ giật mình, chợt lạnh lùng chỉ vào Tần Tư Hạ, quát to: “Tần Tư Hạ, tiểu bạch kiểm mà cô mang đến đây khẩu khí cũng thật là quá lớn, muốn sang bằng câu lạc bộ Bách Lệ Nhân đó à, rất lâu rồi không ai dám nói câu nói này, anh ta chính là người đầu tiên.”
Tần Tư Hạ cười lạnh, cô ta hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Lý Phàm.
Thiếu chủ của Long Môn, ngay cả thiên gia cũng đều phải đối đãi vô cùng kính trọng.
Long Môn, một ngón tay liền có thể gây nên sóng to gió lớn ở Hán Thành, đối phó với một câu lạc bộ Bách Lệ Nhân hoàn toàn chính là thời gian một cái nháy mắt.
Đừng nói là sang bằng câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, cho dù có phá hủy nửa Hán Thành thì Lý Phàm cũng có thể làm được.
Tần Tư Hạ lại lạnh lùng nói: “Bạch Tuyết Nhi, tôi khuyên cô tranh thủ thời gian dẫn đường đi, nếu không chậm một chút thì cô sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm đâu.”
Bạch Tuyết Nhi lập tức giận giữ, trong ánh mắt hiện lên một tia bất mãn và phẫn nộ, nói: “Tần Tư Hạ, cô hù dọa tôi đó à, cô đừng tưởng rằng cô là người của Sở Trung Thiên thì tôi sợ cô, ngày hôm nay cho dù Sở Trung Thiên có đến đây thì cũng phải tuân theo quy định.
“Nói thật cho cô biết, cậu chủ ở trong đó cho dù là Sở Trung Thiên có gặp được thì cũng phải khách khách khí khí, về phần cô Cố mà cô nói đúng là ở chỗ của chúng tôi, nhưng mà lúc này chắc có lẽ là đang chơi đùa vui vẻ với cậu chủ đó, nói không chừng là đã bị…”
Trên mặt của Bạch Tuyết Nhi tràn đầy nụ cười lạnh, đôi mày liễu lại mang theo vẻ phách lối.
Tần Tư Hạ nghe nói như thế thì tê cả da đầu, quay đầu nhìn về phía Lý Phàm.
Sắc mặt rất bình tĩnh, nhưng mà trong đôi mắt lạnh lẽo đang ẩn chứa căm giận ngút trời, khiến cho toàn thân của Tần Tư Hạ không rét mà run.
Ngay cả Bạch Tuyết Nhi cũng đã cảm nhận được sự biến hóa khí thế trên người của Lý Phàm.
Biểu cảm của Lý Phàm trầm lặng như nước, lạnh giọng nói: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, lập tức mang tôi đến đó, nếu không tôi sẽ để cho cô hối hận trong đau khổ, mỗi một giây một phút một ngày trong cuộc đời còn lại của cô!”