Vốn dĩ trong giới Đạo môn trên giang hồ, núi Thanh Thành chỉ miễn cưỡng
coi là nhất lưu, nhưng uy danh của chưởng giáo Lữ Tố Chân càng ngày
càng cao, ngay cả quốc sư đương nhiệm ở Thiên Khải Thành, Tề Thiên Trần
cũng tôn ông là Thiên Ngoại Chân Tiên, cho nên mấy năm gần đây địa vị
của ông trong giới võ lâm càng lúc càng cao, trở thành người đứng đầu
Đạo môn sánh ngang với Võ Đang.
“Nhớ khi ta còn nhỏ, trên con đường này, chạy từ chân núi định núi, dọc
đường thông suốt, không ai ngăn cản.” Vương Nhất Hành chỉ con đường
núi bị khách hành hương chiếm lĩnh, cảm thán nói: “Bây giờ lại là lên núi
không dễ, xuống núi khó.”
“Vương sư thúc, các Đạo môn khác thấy cảnh tượng này khéo cầu còn
chẳng được!” Tiểu đạo đồng vừa cười vừa leo núi.
“Đi thôi.” Vương Nhất Hành kéo vạt áo tiểu đạo đồng, đi lên trên núi, dọc
đường khách hành hương thấy vậy đều cúi người quỳ lạy: “Đúng là tiểu
thần tiên của núi Thanh Thành.”
Vương Nhất Hành dẫn tiểu đạo đồng tới Tam Thanh Điện, chỉ thấy bên
ngoài có một tiểu đạo sĩ khoảng mười một mười hai tuổi đang ngồi trên
bậc thang, tay cầm một quả đào lớn.
“Ăn xong quả này là chỉ còn có một, ăn thêm quả nữa là phải chờ sang
năm.” Tiểu đạo sĩ ngồi đó lẩm bẩm.
Vương Nhất Hành đi tới xoa đầu nó: “Ngọc Chân, còn chưa ăn hết đào à?”
Tiểu đạo sĩ tên là Ngọc Chân ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau buồn: “Đúng vậy,
nhưng đây là quả cuối cùng rồi. Huynh nói xem, vì sao chỉ có mùa hè với
mùa thu thì đào mới lớn?”
Vương Nhất Hành mỉm cười: “Mùa đông vạn vật say ngủ, ngày xuân trăm
hoa đua nở, hè và thu mới kết thành quả. Vạn vật trên thế gian vốn có
chuẩn tắc của mình, thuận theo tự nhiên là được.”
“Nhưng đệ muốn ngày nào cũng được ăn đào, vạn vật vốn có chuẩn tắc, ta
sẽ cải biến tiêu chuẩn này, thay đổi pháp tắc này!” Tiểu đạo sĩ cắn một
miếng đào.
“Tiểu sư thúc!” Đạo đồng đi theo Vương Nhất Hành đi tới hành lễ.
Tiểu đạo sĩ trông chỉ lớn hơn đạo đồng khoảng ba bốn tuổi, không ngờ bối
phận lại cao hơn một bậc. tiểu đạo sĩ cười nói: “Dưới chân núi có vui
không?”
Đạo đồng gật đầu: “Vui lắm!”
Tiểu đạo sĩ thở dài: “Ta cũng muốn xuống núi đi chơi.”
Tiểu đạo sĩ tên là Triệu Ngọc Chân, sinh ra trong một thôn nhỏ dưới chân
núi Thanh Thành, vừa ra đời thì trời sinh dị tượng. Lữ chân nhân và vài vị đại
chân nhân khác cùng xuất hiện, thu nhận đứa trẻ này vào núi Thanh Thành.
Đứa trẻ này cũng không phụ sự kỳ vọng, bất luận là đạo pháp hay kiếm
thuật đều có thể nói là một trong những người có thiên phú nhất núi Thanh
Thành trong trăm năm qua. Có điều các vị thiên sư tính toán số mệnh cho
hắn, cuộc đời này nếu hắn chỉ ở núi Thanh Thành, chắc chắn sẽ giúp núi
Thanh Thành được hưng thịnh trăm năm, nhưng nếu hạ sơn, ắt sẽ gặp thiên
khiển.
Vương Nhất Hành đã nhận thấy vẻ ảm đạm trong ánh mắt Triệu Ngọc
Chân, vội vội vàng vàng lấy bảo kiếm bên hông xuống: “Xem ta mang quà
gì cho đệ này!”
Triệu Ngọc Chân nhận lấy thanh kiếm, sửng sốt: “Kiếm?”
“Không phải kiếm bình thường, nó được rèn từ phôi kiếm Huyền Dương
Kiếm của Côn Luân Kiếm Tiên năm xưa, thanh kiếm ấm áp nhất nhân gian.
Đệ chôn thanh kiếm này xuống, khắp nơi bốn mùa như xuân, đệ lại luyện
tập Ly Thiên Hỏa Quyết khá một chút, ăn đào giữa mùa đông cũng không
phải việc khó.” Vương Nhất Hành nói.
Triệu Ngọc Chân vuốt ve thân kiếm: “Bây giờ thanh kiếm này tên là gì?”
“ Hoả Thần kiếm.” Vương Nhất Hành trả lời.
Triệu Ngọc Chân lắc đầu: “Chướng tai quá.” Cậu vươn hai ngón tay, kẹp lấy
thân kiếm, đột nhiên gập lại, không ngờ lại bẻ thanh Hỏa Thần kiếm trong
tay thành hai nửa. Cậu vung nhẹ lên, một con dao màu đỏ lửa rơi ra, Triệu
Ngọc Chân lại vung tay trái, thanh kiếm gỗ đào trên lưng cũng rời vỏ. Cậu
chắp tay trước ngực: “Mở!”
Không ngờ thanh kiếm gỗ đào này lại tách thành hai, mở rộng ra.
“Vào!” Cậu ngoắc ngón tay, phần phôi của Huyền Dương kiếm bay vào
trong, cậu khẽ gật đầu.
“Hợp!” Triệu Ngọc Chân quát khẽ một tiếng, kiếm gỗ đào khép lại, tỏa ra
ánh sáng đỏ.
Tiểu đạo đồng đứng xem mà trợn mắt há hốc mồm: “Vậy cũng được à?”
Vương Nhất Hành không nhịn được bật cười: “Đúng thế, vậy cũng được à?”
Triệu Ngọc Chân hài lòng nhìn kiếm trong tay: “Đúng thế, vậy mới được.”
“Nhất Hành, con đã về.” Một giọng nói hùng hậu vang lên, Lữ Tố Chân mặc
đạo bào màu tím đi từ trong Tam Thanh Điện ra. Ông có thân hình cao lớn,
râu tóc bạc trắng, không giận mà nghiêm.
Vương Nhất Hành cúi đầu nói: “Sư phụ.”
Tiểu đạo đồng cũng cúi đầu: “Chưởng giáo chân nhân.”
Triệu Ngọc Chân duỗi người: “Các ngươi bàn chính sự đi, ta tìm một chỗ
nghiên cứu thanh kiếm này.” Nói xong vẫy tay, xoay người rời khỏi.
Vương Nhất Hành thở dài: “Sư phụ, gần đây tiểu sư đệ có vẻ…”
“Nó muốn xuống núi.” Lữ Tố Chân lắc đầu: “Nó không tin mệnh trời, cho
rằng sức người có thể sửa đổi mệnh trời.”
Vương Nhất Hành cúi đầu: “Không còn cách nào à?”
Lữ Tố Chân thản nhiên đáp: “Cho dù có cũng là người làm sư phụ ta đây
nghĩ cách. Con thuật lại chuyện dưới chân núi đi.”
“Vâng. Con phụng lệnh sư phụ tới trợ giúp Kiếm Tiên tiền bối, nhưng sau
đó mới phát hiện, người đó là Nho Tiên Cổ Trần. Ông ấy truyền Tây Sở Kiếm
Ca cho tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, Bách Lý Đông Quân, sau đó bản
thân cũng qua đời.” Vương Nhất Hành chậm rãi nói.
Lữ Tố Chân thở dài một tiếng: “Quả nhiên năm đó Cổ Mạc đã chết, là ai giết
Cổ Trần?’
“Là hai người kỳ quái, tự xưng là tới từ Thiên Ngoại chi thiên, có một luồng
tà khí.” Vương Nhất Hành trả lời: “Nhưng Cổ Trần tiên sinh xuất chưởng đả
thương hai người, trong vòng năm năm, hai người kia không thể khôi phục
công lực.”
Lữ Tố Chân suy nghĩ một hồi: “Bách Lý Đông Quân đi đâu rồi?”
Vương Nhất Hành cười nói: “Con đoán hắn bị sứ giả học đường dẫn đi,
chắc đang ở Thiên Khải Thành.”
“Thiên Khải Thành…” Lữ Tố Chân khẽ nhíu mày: “Nhất Hành, con cũng phải
tới Thiên Khải Thành một chuyến.”
“Vì sao?” Vương Nhất Hành cả kinh: “Con vừa về mà!”
Lữ Tố Chân mỉm cười: “Khảo nghiệm của học đường, con cũng phải tham
gia!”
Vương Nhất Hành sửng sốt: “Sư phụ muốn con thay đổi sư môn, gia nhập
học đường à? Nhưng con chỉ một lòng muốn ở núi Thanh Thành, học
đường gì ấy… Năm nay Lý tiên sinh nhận đệ tử à?”
“Xì, chỉ bằng ngươi mà muốn vào học đường! Khảo nghiệm của học đường,
muốn Đạo môn chúng ta phái người tới, Tề Thiên Trần đưa một bức thư,
bảo núi Thanh Thành chúng ta phái người tham dự.” Lữ Tố Chân giơ tay gõ
lên đầu Vương Nhất Hành.
Vương Nhất Hành vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vậy vì sao lại là con? Con vừa mới từ
dưới núi về, đệ tử cũng muốn tu luyện nghiêm túc một hồi, giả bộ làm tiểu
thần tiên, làm quen với khách hành hương xinh đẹp.”
“Bởi vì con từng gặp Bách Lý Đông Quân, lần này con tới Thiên Khải càng
phải chú ý đến người này.” Lữ Tố Chân nói: “Kế thừa Tây Sở Kiếm Ca, chắc
chắn sẽ gây ra sóng gió ngập trời.”
“Nhưng vì sao con phải để ý tới hắn?” Vương Nhất Hành lấy làm khó hiểu.
Lữ Tố Chân chắp tay sau lưng, nhìn về xa xăm: “Vì nếu tương lai con muốn
leo lên đỉnh võ lâm, như vậy chắc chắn hắn sẽ là đối thủ của con.”
Vương Nhất Hành chẳng hề để ý, chỉ cười một tiếng: “Leo lên đỉnh võ lâm…
sư phụ đúng là để mắt tới con.”