Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Chương 14: Cô không hề chú ý đến cảnh vật xung quanh, yên tâm giao tất cả mọi chuyện cho Tần Tuyển


Edit: Xiao Yi.

Hứa Thanh Ca trốn sau lưng Tần Tuyển nom được nửa bước.

Tầm mắt của Tần Tuyển phát hiện động tác nhỏ này của cô liền di chuyển thân mình ra trước, dùng chính mình để bảo vệ cô ở sau lưng.

Tần Tuyển cũng không hề khó để phát hiện ra loại quỷ dị trong ánh mắt của Diệp Trường Thanh, đồng tử trầm tĩnh của anh chợt lạnh đi.

Sau khi Giang Vũ San và Diệp Trường Thanh đến gần, Tần Tuyển mới mở miệng trước, “Xin chào bà Giang, tôi là anh của Thanh Ca.”

Giang Vũ San gật đầu với anh, “Chào cậu, hai người đến vì chuyện tiền lương đúng không?”

“Tôi không biết cậu có rõ chuyện này hay không, nhưng người đột nhiên nghỉ dạy bởi vì chuyện riêng là em của cậu. Tôi vốn định muốn Hứa Thanh Ca dạy đàn Cello lâu dài cho con gái của tôi, nhưng đột nhiên cô Hứa đây lại nói bận việc, tôi cho rằng vấn đề là ở chỗ cô Hứa mới đúng?”

Tần Tuyển nhìn về phía Diệp Trường Thanh, “Đó là bởi vì chồng trước của bà Giang đây có ý đồ khác với em của tôi. Ông ta đã theo dõi em ấy khi ra về.”

Diệp Trường Thanh cười, “Anh chàng đẹp trai này, cậu đây là đang vu khống tôi sao? Tại sao cậu lại không nghĩ rằng em của cậu nói dối?”

Từ sau lưng Tần Tuyển, đầu của Hứa Thanh Ca ló ra, “Tôi không có nói dối. Ông ta theo dõi tôi đến tận tiểu khu nhà tôi. Bà Giang, tôi không hề vu khống ông ta.”

Giang Vũ San cau mày nhìn chồng trước của mình một cái, nhưng sau khi nhìn qua Hứa Thanh Ca, bà ta lại chọn tin chồng trước của mình, “Ông ấy sẽ không làm ra mấy chuyện theo dõi cô gái trẻ như vậy. Hứa Thanh Ca, cô còn nhỏ, tôi hi vọng cô không vì 800 tệ kia mà nói lời không thật. Cô còn trẻ, dễ nhầm đường lạc lối, cô hẳn phải học thành thật hơn đi.”

Hứa Thanh Ca không tin được, nói: “Tôi không có nói dối.”

“Có hay không chỉ có lòng cô là rõ. Tôi không biết tâm tư của cô thế nào, nhưng tôi hi vọng trong quá trình trưởng thành, cô đừng vứt bỏ lương tri như thế. Cô còn trẻ, không cần phải lấy bề ngoài xinh đẹp này để ảo tưởng người khác nhất định sẽ rung động với mình.”

Hứa Thanh Ca nắm chặt tay thành quyền, quả thực khó tin rằng cô bé Diệp Linh Linh lại có ba mẹ như vậy! Mặt cô vì tức mà trắng bệch, “Bà Giang, sao bà có thể nói tôi như vậy? Tôi không hề nói dối.”

Hứa Thanh Ca tức giận đến run người, Tần Tuyển vươn tay ôm cô ra phía sau, dịu dàng mà nhẹ giọng nói: “Anh biết mà.”

Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của Tần Tuyển vừa trầm tĩnh vừa nhu hoà. Dẫu có gặp biến cố kinh hoàng, anh vẫn bình tĩnh, đối phó thật tự tin, khiến cho cô phá lệ cảm thấy tin tưởng vì được anh bảo vệ.

Hệt như người làm anh trai, khi biết em gái của mình gặp chuyện, khi em ấy bị người khác chửi bới đều tin tưởng và bảo vệ em ấy vô điều kiện.

Tức giận và bất an trong lòng Hứa Thanh Ca nháy mắt đều tan biến. Cô an tâm đứng sau lưng Tần Tuyển.

Bản thân Tần Tuyển cũng sớm đoán được Giang Vũ San này không phải người tốt lành gì.

Tiểu khu bà ta ở là một tiểu khu xa hoa, nói một cách đơn giản, bà ta mời Hứa Thanh Ca tới dạy con gái mình học đàn Cello mỗi ngày để không phải ngày nào cũng chở bé tới lớp học, điều này thể hiện bà ta chính là kiểu người không thiếu tiền.

Không chỉ như thế, khi cô nói mình không thể tiếp tục dạy đàn cho Diệp Linh Linh với bà ta, khẳng định là Giang Vũ San cũng biết cùng ngày hôm đó, Diệp Vũ Thanh và cô đã gặp nhau. Bà ta biết rõ đức hạnh của Diệp Trường Thanh thấp thế nào. Quyết định cắt xen tiền lương của Hứa Thanh Ca hơn phân nửa chính là bởi vì Giang Vũ San biết ông ta có hứng thú với Hứa Thanh Ca, cho nên nảy sinh địch ý với cô.

Tần Tuyển nhìn bà ta, không nhanh không chậm nói: “Bà Giang này, bà vốn đã biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi hi vọng bà cũng biết rằng Thanh Ca không phải là nữ sinh còn non nớt tuỳ ý để bà bắt nạt. Hơn nữa, tôi đã tìm hiểu được công ty hiện tại bà đang công tác. Chẳng lẽ bà muốn tôi phải đến tận công ty của bà chỉ vì 800 tệ này để ‘thăm hỏi’ sao?”

“Mặt khác…” Ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Trường Thanh, “Tôi cũng đã biết công ty của ông rồi. Nếu ông còn dám xuất hiện trước mặt Thanh Ca thêm một lần nữa, tin tôi đi, tôi nhất định sẽ khiến ông không thể thăng tiến được nữa.”

Lời của anh vừa nói hoàn toàn vượt qua khỏi phạm vi tưởng tượng của Hứa Thanh Ca. Cô không nghĩ đến Tần Tuyển sẽ vì một chuyện nhỏ này của cô mà uy hiếp đến tận công ty của họ như vậy!

Hiển nhiên, Giang Vũ San và Diệp Trường Thanh cũng không ngờ được. Hai người đều bị lời của Tần Tuyển doạ sợ, trong lúc nhất thời đều trầm mặc không nói gì.

Nếu như anh thật sự kéo chuyện này đến công ty của họ để nói, vậy thì 800 tệ của Hứa Thanh Ca chỉ là việc nhỏ. Nhưng họ nhất định sẽ bị đồng nghiệp ở đó ném đá cho không ngóc đầu lên được.

Nhưng Diệp Trường Thanh rõ ràng không phục. Ông ta tiến lên một bước, chỉ vào Tần Tuyển, “Mày dám tới công ty tao quậy sao? Cả mày và em gái mày cẩn thận đó cho tao!”

Khí chất ôn hoà trên người Tần Tuyển chợt biến mất.

Anh để Hứa Thanh Ca đứng yên tại chỗ, còn mình thì nhấc chân tiến đến trước mặt Diệp Trường Thanh, giọng nói mang theo trào phúng: “Vậy sao? Ông có muốn đánh cược việc làm của mình chỉ vì một cô gái với tôi hay không? Đương nhiên ông có thể thử, để xem tôi và ông ai là người thua sạch trước.”

Tần Tuyển tới gần ông ta, khí tức quanh người anh càng thêm mười phần áp bức, “Còn nữa, chuyện của ông với thực tập sinh kia hình như là được bà Giang đây đè xuống nhỉ, cho nên ông mới để lại căn nhà này cho bà ta để cảm ơn chăng?”

“Mày!” Đột nhiên, Diệp Trường Thanh trở nên hung hăng: “Mày là cái thá gì mà dám uy hiếp tao?”

Hứa Thanh Ca chạy tới bắt lấy cánh tay của anh, không muốn Tần Tuyển phải đơn thân độc mã bị ép đánh nhau. Cô đứng ngay bên người anh, ánh mắt gắt gao trừng Diệp Trường Thanh.

Giang Vũ San cũng đồng thời nhíu mày ngăn cản Diệp Trường Thanh lại, “Ông thôi đi được không? Đừng có lại khiến tôi mất mặt!”

Từng giây từng phút, Tần Tuyển đều bảo vệ cô phía sau lưng mình. Hứa Thanh Ca muốn ngăn cản anh, vừa bước lên một bước nhưng ngay lập tức bị anh kéo ngược trở về.

Tần Tuyển quay đầu lại, nói: “Em yên tâm, anh sẽ không đánh ông ta đâu.”

Phía Diệp Trường Thanh khi bị Giang Vũ San ngăn lại cũng mười phần không vui, “Bà cản tôi làm cái gì? Thằng nhãi này vậy mà dám uy hiếp tôi kìa!”

Giang Vũ San không nhịn nổi, mắng: “Mẹ nó ông bị bệnh phải không? Thấy gái trẻ là đi không nổi, ông dám đi tìm Hứa Thanh Ca nữa thử xem? Cút, hôm nay đừng tới thăm Linh Linh nữa, tôi phiền chết cái bản mặt của ông rồi!”

Diệp Trường Thanh và Giang Vũ San bắt đầu cãi nhau, Tần Tuyển lại không muốn kéo dài thời gian. Anh lấy di động ra bật mã QR nhận tiền, sau đó quơ quơ di động trước mặt Giang Vũ San, cười nói:

“Làm phiền hai người đình chiến một chút. Đợi sau khi chuyển nốt khoản lương còn lại của em gái tôi không thiếu một xu rồi, hai người lại chiến tiếp được không?”

Trên đường trở về, trong khi Tần Tuyển chuyển tiền vào Wechat của Hứa Thanh Ca, tinh thần của cô vẫn chưa kịp hồi phục sau tình huống vừa rồi.

Tan tầm là giờ cao điểm, người đi xe buýt càng nhiều. Hứa Thanh Ca bị Tần Tuyển bao bọc trong một góc xỉnh, cảm giác giống như cô được che trong vòng tròn an toàn nhất vậy.

Người qua lại đôi khi đụng phải lưng của Tần Tuyển, nhưng anh vẫn hệt như cây đại thụ an ổn, sừng sững bất động đứng đó, không hề đè ép lên Hứa Thanh Ca dù chỉ một chút.

Đôi mắt của cô hơi sáng lên, cũng không hề chú ý đến cảnh vật xung quanh. Hứa Thanh Ca yên tâm giao tất cả mọi chuyện cho Tần Tuyển.

“Anh ơi,” Cô vừa vui sướng vừa tò mò hỏi: “Sao anh lại biết được công ty mà họ đang công tác thế ạ?”

Tần Tuyển rũ mắt nhìn cô, buồn cười đáp: “Anh có công ty riêng của mình, có nhân mạch, có kỹ thuật. Chuyện tìm hiểu công ty của người khác thế này còn không tra nổi sao?”

Hứa Thanh Ca lo lắng, “Vậy anh đã mất nhiều thời gian sao ạ? Không phải gần đây anh rất bận ư? Chuyện này có phải đã ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của mọi người ở công ty không ạ?”

“Không có.” Tần Tuyển ôn ôn nhu nhu mỉm cười, “Chuyện này không tốn nhiều thời gian.”

Hứa Thanh Ca đặc biệt nghiêm túc mà nói: “Cảm ơn anh ạ, thật sự anh đã giúp em rất nhiều rồi!”

“Đều là chuyện nhỏ thôi, em không cần phải để trong lòng.”

Dứt lời, Tần Tuyển lại hỏi: “Em còn thiếu bao nhiêu mới đủ tiền mua máy ảnh?”

Hứa Thanh Ca tính nhẩm trong đầu rồi đáp: “Khoảng một vạn năm trăm tệ nữa.”

“Cố lên nhé.” Tần Tuyển cổ vũ cô.

Hứa Thanh Ca khó tránh khỏi nhụt chí. Nếu không có thổ hào Dao Viễn Lão Sư tặng quà ủng hộ cho cô, một ngày livestream như vậy cũng chỉ kiếm được bảy tám chục tệ mà thôi…

Không thể bán lại đồ cũ, dạy đàn Cello cũng không, Hứa Thanh Ca muốn kiếm tiền thật quá khó khăn!

“Anh ơi,” Cô do dự hỏi Tần Tuyển, “Nếu em tắt biểu tượng mặt nạ ảo đi trong khi livestream, anh nghĩ em có thể kiếm được nhiều tiền nhanh hơn một chút không ạ?”

Thật ra, cô hơi sợ mình sẽ gặp phải người xấu, hoặc là sẽ có người nói những lời khó nghe ở khu bình luận công khai của phòng livestream.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận