Thứ Kình

Chương 31


Lý Cửu Lộ đi theo Trì Kiến mặt mày xám ngoét ra trạm dừng xe buýt, sau khi anh giải thích thân phận của mình với Khương Hoài Sinh, liền thu xếp cho ông cụ ngồi chờ trên dãy ghế nhựa.

Trì Kiến túm vải áo trên cánh tay Lý Cửu Lộ, đi vài bước ra xa.

“Biết vì sao anh lại đến Nam Châu không?” Anh không nhìn cô, vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại.

Cửu Lộ không trả lời vấn đề này, nhìn động tác của anh: “Anh làm gì thế?”

Trì Kiến hừ lạnh một tiếng, liếc xéo cô: “Không quá thông minh, nhưng ý tưởng thì khá đúng đấy.”

Anh ấn vài cái lên bàn phím điện thoại, giơ lên, đặt cạnh tai.

Lý Cửu Lộ đoán được anh định làm gì, giữ chặt cánh tay anh, đoạt lấy điện thoại trong tay anh. Nhưng rất tiếc chiều cao chênh lệch, Trì Kiến xoay người, giơ cánh tay lên. Thế là đến tay anh cô cũng không chạm nổi.

Trì Kiến đưa tay còn lại ra nắm chặt cổ tay cô, thuận tiện giơ ngón trỏ chỉ vào cô cảnh cáo.

Không lâu sau điện thoại được kết nối, anh nói hai câu, đưa cho Lý Cửu Lộ.

Cửu Lộ trốn không thoát, nhìn chằm chằm điện thoại, hồi lâu mới nhận lấy.

Trì Kiến không nghe hai người nói chuyện, vừa rồi lăn qua lăn lại, mồ hôi đầm đìa, như keo dán dính chặt vào người. Thật mẹ nó không phải nơi mà người có thể ở được, Trì Kiến nhìn bầu trời nắng gắt như lửa, thầm mắng một câu.

Cuộc gọi này kéo dài hơn mười phút, đến khi cô quay đầu lại, khuôn mặt đã đỏ bừng, vài sợi tóc dán lên trán.

Cửu Lộ trả điện thoại cho anh, cuộc trò chuyện còn chưa kết thúc, anh lại đặt lên tai.

Không biết đầu bên kia nói cái gì, Trì Kiến theo bản năng giương mắt nhìn Cửu Lộ, Cửu Lộ chắp tay trước ngực, đỡ lấy cằm, ánh mắt trong suốt nhìn anh, vẻ mặt lo lắng cầu xin hiếm thấy rất sinh động.

Trì Kiến hơi mềm lòng, không nói thật: “Không xa lắm ạ, chỉ ở trong tỉnh thôi.” Nghe xong vài giây sau: “Lát nữa con sẽ đi xem vé.”

Đầu bên kia nói chung chung vài lời cảm ơn khách sáo.

Cuối cùng anh đáp lại câu không có việc gì, làm phiền dì chăm sóc Trần Anh Cúc nhiều hơn, rồi cắt đứt cuộc trò chuyện.

Anh cất điện thoại vào túi quần: “Mẹ em nói gì thế?”

Lý Cửu Lộ lau mồ hôi, cũng không còn tâm trạng lo lắng đến vấn đề hình tượng, chán nản nói: “Tóm lại là em xong đời rồi.”

“Đi thôi.” Mặt anh vẫn đen như cũ.

“Đi đâu ạ?”

“Đi tìm vé, đêm nay về Tiểu Tuyền.”

Trì Kiến xoay người đi đến bên Khương Hoài Sinh, định nói mọi chuyện cho ông cụ nghe, đi vài bước, thấy người phía sau không đi theo, anh cố gắng điều hòa lại hơi thở, quay lại: “Em nói hay để anh nói đây?”

Ngập ngừng vài giây: “Em không về đâu.” Cửu Lộ ngẩng đầu lên, dù sao cũng đã đến đây, cô không tìm được lý do phải trở về: “Nếu không…… Anh đi trước đi, em với ông Khương về nhà mấy ngày, vé tàu về em cũng mua rồi, là ngày 28.”

“Gì cơ?” Anh cất cao giọng hỏi.

Cửu Lộ lập tức đổi giọng: “Nếu không anh đi theo em nhé, coi như đi ra ngoài chơi mấy ngày.” Sâu trong nội tâm cô luôn hy vọng như vậy.

“Anh không đi.”

“Vậy……”

Trì Kiến chờ lời nói kế tiếp của cô, ngọn lửa trong lòng sắp không áp chế được nữa, nhưng không kịp bùng nổ, Khương Hoài Sinh đã chậm chạp đến gần: “Các con còn bàn bạc cái gì thế? Có thể đi được chưa?”

Cửu Lộ nhìn sang ông cụ, nghĩ nghĩ: “Không dễ xử lý đâu ạ. Con trai ông đã đến viện ầm ĩ vài lần, nói nếu không nhìn thấy ông, sẽ báo cảnh sát.”

Vừa nghe xong lời này, Khương Hoài Sinh dựng râu trợn mắt: “Tên nhóc thối tha đó, phải chống lại nó.”

Ông cụ mượn điện thoại của Trì Kiến, đi sang bên cạnh gọi điện thoại cho con trai.

Còn lại hai người họ đứng đối diện nhau, Cửu Lộ vén tóc lên, mắt nhìn sang bên cạnh, Trì Kiến nhếch môi cười lạnh, hoàn toàn hiểu rõ chút thủ đoạn này của cô.

Khương Hoài Sinh không chịu được bị người khác kích động, giọng rất lớn: “Anh đừng có quản tôi đi đâu…… Không cần anh phải đón…… Tôi ra ngoài giải khuây, không cần nói cho anh biết…… Anh dám, dám báo sảnh sát thì đừng hỏi tại sao tôi không nhận anh…… Về nhà ngoan ngoãn đợi đi, đừng đi gây phiền hà cho người khác nữa……”

Không đến hai phút, ông cụ cúp điện thoại.

Khương Hoài Sinh vui vẻ quay đầu lại: “Đi thôi, về nhà nào.”

Cửu Lộ hỏi: “Anh có đi không?”

Anh cũng hỏi: “Em không muốn đi theo anh à?”

“Trì Kiến……”

“Lý Cửu Lộ.” Ngực anh đập rối loạn: “Em có chịu trở về không hả?”

Cửu Lộ lắc đầu: “Em đã mua vé về ngày 28 rồi.”

“Được, được lắm……” Anh tháo kính râm xuống, lấy chân kính chọc chọc cô: “Em mà không đi thì mình chia tay.” Khó chịu tích góp trong mấy ngày qua trút hết ra ngoài, anh nói không lựa lời.

Ánh mắt Cửu Lộ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ vài giây sau, lại khôi phục sự bình tĩnh ban đầu: “Chúng ta về rồi bàn bạc lại, được không anh?” Cô biết bây giờ anh không đủ bình tĩnh, không muốn cho anh cơ hội nói chuyện, xoay người dìu Khương Hoài Sinh, đi đến trạm đón trả hành khách ở trung tâm quảng trường.

Trì Kiến cũng xoay người, đi về hướng ngược lại.

Rất tốt! Đã bị thả rắm còn phải dán mông lạnh, ấy vậy mà, lại bị người ta vô tình đá đi.

Anh lặn lội suốt tám ngàn dặm đến tìm cô, điều mong muốn không phải kết quả này. Thật ra anh không định ép buộc cô phải đi ngay bây giờ, chỉ hy vọng cô có thể thuận theo một lần, cho anh biết là cô có quan tâm, nhưng kết quả là, đến một câu ngọt ngào cũng không nhận được.

Không biết vì sao, tức giận trong lòng Trì Kiến chậm rãi nguội lạnh, thay thế là mất mát buồn phiền.

Bước chân anh dừng lại, đi tiếp vài bước, cuối cùng lại dừng lại. Không nhịn được quay đầu, một già một trẻ đi rất chậm, bóng lưng dưới nắng gắt như sắp bốc hơi.

Khoảnh khắc tâm tư của anh dao động, anh biết bản thân mình đã thua rồi.

Tình cảm trao đi chia thành nhiều và ít, rất không may, anh là người trao nhiều kia. Một người không dễ khuất phục, một người lại luôn cam tâm tình nguyện khuất phục trước đối phương, rất không may, người sau cũng là anh.

Việc gì cũng quan tâm rồi lại thỏa hiệp. Loại tâm tình này, có lẽ cô sẽ không bao giờ hiểu được.

Trì Kiến nhìn bầu trời, những đám mây trắng trôi thong thả, dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng anh, dần dần hợp thành hai chữ —— khoan dung.

Anh đeo lại kính râm, chống hông một lát, hiên ngang quay lại.

Chia tay à?

Dĩ nhiên là không chia, miệng còn chưa được hôn đâu, chia tay không phải là quá ngu à?

Sức nặng trên bả vai Cửu Lộ chợt nhẹ, hành lý chuyển sang tay người bên cạnh.

Trì Kiến đeo kính râm, vẫn trưng lên khuôn mặt vô cảm: “Đến cũng đã đến rồi, coi như thưởng cho mình ít ngày nghỉ ngơi.”

Khói bụi qua đi, ánh mặt trời lại chiếu vào đáy lòng, Cửu Lộ khụt khịt mũi, xua đi chút chua xót trong khoang mũi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy: “Không chia tay nữa à?”

“Lý Cửu Lộ, em đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

“Không đâu, em không dám.” Ngón trỏ cô khẽ nhúc nhích, len lén kéo ngón út của anh.

Trì Kiến liếc mắt, nhìn cô qua khe hở bên cạnh kính râm. Gió nóng thổi bay tóc mai cô, trên chóp mũi cô có một giọt nước nho nhỏ, trong mắt thiếu nữ lấp lánh ánh sáng như kim cương, nụ cười cũng thật rực rỡ.

Mua vé xong chuẩn bị lên xe.

Khương Hoài Sinh được ngồi hàng ghế thứ nhất, Trì Kiến đi theo sau ông cụ, không dừng lại, trực tiếp đi xuống cuối xe ngồi. Lý Cửu Lộ đi lên cuối cùng, nhìn chỗ ngồi phía trước, lại nhìn bóng lưng anh, cuối cùng quyết định ngồi cuối xe với anh.

Đi đến hàng cuối cùng, Trì Kiến ngồi ở bên ngoài, Lý Cửu Lộ đứng bên cạnh chờ một lát, anh cởi mũ tháo kính, nhưng không có ý nhường đường cho cô.

Cô xoa xoa khuôn mặt, đành phải ngồi trên cái ghế khác song song với anh.

Thêm một ít người lần lượt đi lên, xe buýt rất nhanh đã khởi hành đi ra khỏi trạm đón trả khách.

Không khí trong xe lạnh vừa đủ, không lâu sau, đã thổi bay mồ hôi.

Ngăn giữa hai người là một lối đi nhỏ, Cửu Lộ quay đầu sang: “Đúng rồi, anh đến đây bằng cách nào?”

Trì Kiến dựa lưng vào ghế, mở mắt ra: “Bay đến.” Nói chuyện vẫn rất kiệm lời.

“……” Cửu Lộ hỏi: “Vậy nên anh đến đây trước đợi em à?”

Cô vừa nhắc tới, Trì Kiến lại nghĩ đến tấm vé xe lửa kia, không nhịn được cười một cái, trào phúng nói: “Dọc đường đi anh vẫn luôn nghĩ bái em làm thầy đấy. Kỹ thuật diễn của em là số một rồi, trình độ nói dối không ai sánh bằng, quả thật làm anh không theo kịp.”

Cửu Lộ bị anh nói đến mức không nói nên lời, đành phải tìm đề tài mới: “Anh mặc như vậy thật là đẹp.” Lời này là cô khen từ đáy lòng.

“Không thì sao? Giống như em à?”

Đêm đó sau khi anh gọi điện cho Hồng Dụ, làm phiền Hồng Dụ lái xe, suốt đêm đưa anh đến thành phố Tề Vân, ở đó có chuyến bay thẳng đến Nam Châu, chuyến bay gần nhất là hai giờ mười phút sáng, hành trình gần sáu giờ, đúng lúc đến Nam Châu là buổi sáng.

Trước tiên anh về nhà sắp xếp một chút đồ dùng cần thiết, sau đó lại đến nhà ga xem thời gian khởi hành của các chuyến tàu, số tàu từ trấn Tiểu Tuyền đến Nam Châu chỉ có một chuyến, chính là K1387, toàn bộ hành trình hết bốn mươi hai giờ ba mươi hai phút, nói cách khác, thời gian đến trạm phía Đông của Nam Châu là bốn giờ chiều ngày 22.

Sau khi biết rõ ràng, anh đến thẳng thành phố Tề Vân.

Trì Kiến đến thành phố nhỏ phía Nam này trước một ngày, mặc dù đã có sự chuẩn bị, nhưng vẫn bị nhiệt độ nóng kinh người ở đây dọa sợ. Chọn bừa một chỗ để ngủ bù, ngủ dậy thì vội vã đi tắm, rồi đến cửa hàng đổi sang bộ trang phục này.

Sáng sớm hôm sau anh đã đến nhà ga, khi biết được trạm phía Đông chỉ có một trạm đón trả khách, còn thấy có chút may mắn. Mấy giờ chịu đựng khó khăn nhất trôi qua, không biết mình có đoán sai hay không, nếu cô không xuất hiện, vậy tiếp theo nên tìm cô ở đâu? Nhưng nếu cô xuất hiện, vậy phải tóm cô lại như thế nào bây giờ?

Trong sân ga người từ trên tàu xuống ít dần, nhưng mãi không thấy cô đi ra. Trong lòng Trì Kiến hoảng loạn vô cùng, nhưng giây tiếp theo, cuối đường bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, tim anh đập rất mạnh, cơ thể thả lỏng, không nhịn được nhắm mắt, nhanh chóng cúi đầu.

Kéo dài vài giây, anh nhìn sang biển quảng cáo bên cạnh, khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện cô đột nhiên biến mất.

“Trì Kiến?”

Trì Kiến chồng hai tay lên bụng, nhắm mắt dưỡng thần, tạm thời không có ý định suy nghĩ tiếp. Không lâu sau, bàn tay kẹp dưới cánh tay bị người nắm lấy, mang theo độ ấm và sự mềm mại của cô.

Cửu Lộ lắc lắc tay anh: “Anh ngủ rồi à?”

“…… Anh đừng giận mà, anh có thể đến được đây, thật ra em rất cảm động.”

Trì Kiến hít thở vài lần, chịu thua mở mắt ra, trước khi cô thu tay về, nhẹ nhàng nắm lấy, nghiêng người nhường đường cho cô, Lý Cửu Lộ liền ngồi xuống ghế bên trong anh.

Xe buýt chạy trên một thành phố xa lạ, ngoài cửa sổ là rừng nhiệt đới rộng lớn và các tòa nhà hiện đại, ánh mặt trời ấm áp, không khí cũng rất tốt.

Cửu Lộ nắm chặt lấy anh không buông.

Thẳng đến lúc này, những uất ức trong lòng Trì Kiến mới tan đi, anh trừng phạt siết chặt tay cô: “Anh còn chưa hết giận đâu, em định dỗ anh thế nào hả?”

Cửu Lộ khẽ “Hừ” một tiếng: “Anh bao nhiêu tuổi rồi hả, còn muốn người khác dỗ dành.”

Trì Kiến không thuận theo cũng không bỏ qua.

Cô cúi đầu, không biết nghĩ đến cái gì, mặt ửng đỏ, cặp mắt đen láy bỗng nhiên nhìn về phía anh, ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn nhanh lên môi anh một cái.

Lần này có chút ngoài ý muốn, trên môi còn dính độ ẩm của cô, thơm ngát lành lạnh, Trì Kiến choáng váng vươn đầu lưỡi liếm liếm, nếm lại dư vị.

Cửu Lộ ra vẻ bình tĩnh: “Anh hài lòng chưa.”

Sao mà hài lòng được? Anh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi môi cô, cô theo bản năng mím môi, cảm thấy không tốt lắm, rụt đầu về.

Cánh tay Trì Kiến thong thả giơ lên, ấn trên cửa kính: “Có thể hôn anh lần nữa không?” Anh dò hỏi theo kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Cửu Lộ: “……”

Trì Kiến đến gần, cô rụt vai lại theo bản năng, nhưng không trốn tránh.

Sau đó hai người đều bất động, khoảng cách từ chóp mũi đến chóp mũi có thể dùng đến centimet để đo. Ban ngày ban mặt, ngoài cửa sổ có người đi đường, phía trước có hành khách, nhưng Trì Kiến cảm thấy những điều này đều không quan trọng.

Anh tiếp tục dán lại gần, hai chiếc mũi không bất ngờ gì mà đụng vào nhau, chần chừ vài giây, Trì Kiến hơi nghiêng đầu, dùng góc độ tự thấy là phù hợp nhất hôn lấy cô.

Vừa mới bắt đầu ai cũng chưa dám cử động, tiếng hít thở của hai người cũng nhẹ nhàng chậm chạp. Bên tai Cửu Lộ vang lên tiếng ong ong, tim đập loạn xạ, điên cuồng xông lên cổ họng.

Không lâu sau, Trì Kiến bắt đầu cử động, bây giờ cảm nhận được độ chân thật và lâu dài như vậy, trong đầu anh thoáng trống rỗng, mọi âm thanh đều trở nên hư ảo, theo bản năng dùng môi nhẹ nhàng mút cô vài cái, lại đưa đầu lưỡi ra thăm dò.

…… Đây là hương vị của con gái, rất ngọt, rất mềm, rất đàn hồi; rất thơm, rất trơn, lại rất ấm áp. Cơ thể anh tiếp nhận một loại phản ứng, giống có một luồng điện bắt đầu từ lưỡi, thông qua não, tê dần đến toàn thân.

Góc độ tốt đã từng tính toán, độ mạnh yếu và thời gian bao lâu tất cả đều bị anh gạt bỏ, mặc sức phát huy tự do.

Đến cuối cùng, anh như cá gặp nước, đầu nghiêng trái nghiêng phải, ôm chặt lấy khuôn mặt và vòng eo cô, say mê quên mình.

Hơi thở và nước bọt của bọn họ hòa lẫn vào nhau. Hóa ra hôn môi lại tốt đẹp như vậy.

Con trai ở tuổi này, lỗ mãng, xúc động, vĩnh viễn không biết thấy đủ. Trì Kiến phát hiện sự thay đổi của mình, thả tay ra, lấy mũ lặng lẽ che lên đùi. Nhưng môi lại vẫn không chịu bỏ qua.

Trì Kiến quá nhập tâm, nụ hôn này chỉ dừng lại khi anh không kìm lòng được bật ra một tiếng hừ nhẹ, anh cứng đờ, trong phút chốc đã lùi lại, đôi mắt nhìn sang chỗ khác.

Cửu Lộ chống cánh tay lên môi, lặng lẽ quan sát anh, sau đó ngạc nhiên nhận ra một điều.

Cô không nhịn được trêu chọc: “Anh…… Anh đỏ mặt đấy à?”

“Sao nào? Lần đầu tiên không được hả?”

Cửu Lộ nói thầm: “Có ai không đâu.”

“Vậy mà em còn có mặt mũi cười nhạo anh?” Anh hừ lạnh một tiếng, vẫn không nhìn cô: “…… Sau này sẽ luyện tập nhiều hơn.”

“……”

Xuống xe buýt vẻ mặt hai người vẫn mất tự nhiên, nhưng trong lòng Trì Kiến rất sung sướng, cơ thể như được tiếp thêm sức mạnh dồi dào, một tay xách hết hành lý của cả ba người.

Thời gian đi phà không quá dài, mười phút sau, bọn họ đã đặt chân lên hòn đảo số 3.

Hòn đảo nhỏ này cũng có tên, gọi là đảo Nham Sùng, đường đi trên đảo không tính là bằng phẳng, là một làng chài bình thường, không có phong cảnh lộng lẫy nào đáng chú ý. Từ đò lên đường cái cần đi qua một cái ván gỗ dài, bên cạnh ván gỗ buộc rất nhiều thuyền đánh cá, xếp thành một hàng dọc ven biển, bồng bềnh trôi nổi trên mặt biển xanh thẳm.

Bây giờ trời đã nhá nhem tối, ở đây mặt trời lặn muộn hơn so với phương Bắc, ráng hồng rợp trời, ánh vàng tráng lệ phủ kín mặt biển.

Cửu Lộ nhìn ra xa, thở dài: “Đẹp quá.”

Bây giờ cô nói cái gì cũng đúng hết, Trì Kiến nói theo: “Rất đẹp.”

Hai bên đường vào thôn có quầy hàng bán hải sản, dường như Khương Hoài Sinh khá thân quen với bọn họ, đứng ngoài đó hàn huyên nhiệt tình.

Chờ đến khi tới cửa nhà, bóng tối đã nuốt chửng cả hòn đảo nhỏ.

Ánh đèn từng hộ gia đình sáng lên, bên kia biển là một mảnh đen nhánh, thổi đến từng luồng gió mang theo hương vị mặn mòi của biển cả.

Khương Hoài Sinh dò dẫm mở cửa, bước vào sân nhỏ, lâu sau vẫn không tiến thêm một bước. Nơi ông cụ đã sinh sống cả đời, bất kể có mộc mạc đơn sơ như thế nào, đều lưu lại vết tích của cuộc sống, ở đâu cũng có hồi ức, ở đâu cũng thật quý giá.

Ông cụ lặng lẽ lau khóe mắt, miệng lầm bầm gì đó.

Sau đó vào phòng, quét dọn một lúc, Trì Kiến kéo đường dây điện ra, bật thêm một cái đèn trong sân.

Trì Kiến không chịu được cả người nhớp nháp, chạy đi tắm trước.

Nhiệt độ ngoài trời vào buổi tối giảm xuống vài độ, anh để trần thân trên đi vào trong sân, dù căn nhà này không ở ven biển, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng sóng biển xô vào đá.

Trì Kiến ngồi vào chiếc ghế mây cũ kĩ trong góc, đầu gối lên cánh tay, nhìn thẳng vào bầu trời đầy sao.

Trời đẹp, sao cũng đẹp. Tâm trạng tốt, nhìn cái gì cũng thấy đẹp.

Ngay khi anh chuẩn bị nhớ lại dư vị nụ hôn vào ban ngày, tiếng điện thoại đột ngột vang lên.

Là một dãy số lạ, ban đầu anh không định nhận điện thoại, nhưng trên màn hình hiện lên nơi gọi đến từ trấn Tiểu Tuyền.

“Alo?”

Vài giây đầu không có ai đáp, sau đó đầu bên kia vang lên tiếng nói rất hàm súc: “Chào cháu, tôi là Chu Khắc.”

Trì Kiến khá ngạc nhiên: “Viện trưởng Chu?”

“Tôi đây.” Ông bỏ qua bước chào hỏi không cần thiết, rất trực tiếp hỏi: “Bây giờ Lộ Lộ đang ở bên cạnh cháu đúng không?”

Trì Kiến ngồi thẳng trên ghế: “Vâng.”

“Vậy có phải các cháu đến quần đảo Nam Linh không?”

Trì Kiến rất ngạc nhiên, thoáng chần chừ: “Không phải ạ.”

Nhưng chính một thoáng chấn chừ này của anh, Chu Khắc biết, ông đoán đúng rồi.

Hết chương 31

Lời editor: Huhu, tớ cần ship ngay một anh giống Trì Kiến T.T Thời buổi này có được người hết lòng hết dạ vì người yêu như anh Kiến thật khó kiếm, mà có thì cũng chưa đến lượt mình hưởng T.T Đau lòng quá ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận