Lộ vương phi thấy vẻ mặt Lục Khang tràn đầy lo lắng, trong lòng cực kỳ không vui nhàn nhạt nói một câu “Ở đây không tốt, con đi về nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong cũng muốn đẩy cửa đi vào, Quả nhi giữ ở ngoài cửa cũng lo lắng, có nên ngăn cản Lộ vương phi hay không! Phải ngăn lại, không thể tin bà ta được!
Lục Khang hé mắt, đưa tay ngăn cản Lộ vương phi, Lộ vương phi sửng sốt sau đó liền giận dữ “Thế nào! Chẳng lẽ ta sẽ hại cháu của mình hay sao!”
“Nương, bên trong đã có bà đỡ, người không cần vất vả.”
Lộ vương phi thấy vậy nắm chặt bàn tay lại, ngay sau đó liền phất tay áo rời đi, Lục Khang khẽ nhắm hai mắt lại sau đó liền tránh ra, quay đầu nhìn bóng lưng của Lộ Vương phi. . . . . . Nương, không phải nhi tử không tin người, những năm gần đây người đã làm một số chuyện mà con không thể tin người được nữa rồi!
Hạ di nương liếc nhìn sắc mặt Lục Khang không tốt, lại thấy Lộ vương phi phất tay áo rời đi, việc này truyền đến tai Vương gia sẽ có tính thuyết phục hơn, tự nhiên cũng không muốn ở chỗ này châm vào, trời nóng bức thế này. Sau đó liền cười nói với Lục Khang “Thế tử gia xin yên tâm, Thế tử phi là một người có phúc, tự nhiên sẽ mẹ tròn con vuông. . . Ân, Vương gia bên kia vẫn còn chờ. . .”
Lục Khang khẽ gật đầu “Làm phiền Hạ di nương vất vả tới đây.”
Sau khi đợi Hạ di nương rời đi, Thư Nhi vươn tay kéo ống tay áo của Lục Khang “Cha, nương sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lục Khang khom lưng ôm lấy Thư Nhi, trong mắt lộ ra một tia kiên định “Hiển nhiên là không có chuyện gì.” Thư Nhi thấy vậy dùng sức gật đầu.
Bên trong, Lưu Uyển Thanh khẽ nhíu chân mày, cảm giác phía dưới đau đớn càng tới càng rõ ràng, bắt được tay Thúy nhi “Đỡ ta xuống giường vận động một chút.” Thúy nhi gật đầu một cái cùng Lâm ma ma đỡ Lưu Uyển Thanh dậy, Lưu Uyển Thanh cố nén cảm giác đau đớn dưới thân, trên trán đã chảy ra đầy mồ hôi hột. . . Hai mắt Thúy nhi đỏ ngầu nhìn nàng, dù sao mình cũng đã sinh ba đứa bé, dĩ nhiên là hiểu được cảm giác khổ sở lúc sinh con, nhất là lần đầu tiên, mình ở trong quỷ môn quan coi như là dạo một vòng, ước chừng một ngày một đêm mới sinh ra được, lại suýt chút nữa là rong huyết, cũng may chủ tử thiện tâm, tốn nhiều tiền cho mình điều dưỡng thân thể, lúc này bệnh mới chấm dứt hoàn toàn.
Hiện tại thân thể chủ tử gầy yếu như vậy, còn mang song thai! Quả thực là khó càng thêm khó, xương chậu chủ tử vốn đã nhỏ. . . Nếu là. . . . . . Thúy nhi cũng không dám suy nghĩ nhiều! Ông trời phù hộ! Người tốt như chủ tử vậy không thể gặp chuyện không may được, nhất định có thể bình an khỏe mạnh sinh hạ Tiểu chủ tử!
Cho đến khi Lưu Uyển Thanh cảm thấy không chịu nổi, mới nằm lại trên giường, Quả nhi một bên vội vàng bưng một chén canh bổ tới “Chủ tử, ngài ăn trước một ít, như vậy mới có sức.”
Lưu Uyển Thanh nghiêm mặt, gật đầu một cái, cưỡng ép mình uống hơn phân nửa chén, cho đến khi có chút buồn nôn mới ngừng lại.
Khâu ma ma ở một bên âm thầm gật đầu một cái, Thế tử phi tuổi còn trẻ nhưng đến lúc này có thể bình tĩnh như vậy, không tầm thường a! Mắt híp một cái. . . Không biến sắc đi tới trước mặt Lâm ma ma, cong người xuống nói:
“Thế tử phi đã mở rộng hai ngón tay rồi.”
Lưu Uyển Thanh không nhịn được “A” một tiếng. . . Hai tay gắt gao siết chặt đệm giường. . . Phía dưới tựa như bị xé rách vậy. . . . . .
“Thế tử phi, đã thấy đầu Tiểu Thế Tử, ngài dùng sức đi!” Lâm ma ma ở một bên nói. Thúy nhi ở một bên lo lắng lau mồ hôi trên trán cho Lưu Uyển Thanh.
Thét lên một tiếng! Ngay sau đó là một tiếng khóc vang dội.
Ngoài cửa trong lúc bất chợt Lục Khang cảm giác cả người mình cứng ngắc, há miệng thở dốc, bắp thịt trên mặt căng thẳng không biết mình nên nói cái gì, chỉ trong chốc lát Quả nhi ôm đứa bé trong ngực đi ra, trên mặt mang theo vui mừng “Chúc mừng Thế tử gia! Chúc mừng Thế tử gia! Chủ tử đã bình an sinh Nhị thiếu gia rồi!”
Lục Khang vươn tay thì mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã đầy mồ hôi. . . Run rẩy đi qua ôm đứa bé mới sinh trong bọc. . .
“Cha, cho Thư Nhi nhìn một chút, Thư nhi muốn nhìn đệ đệ.”
Đúng lúc này, Lâm ma ma kinh hoảng chạy ra “Thế tử gia không xong rồi! Thế tử phi ngất xỉu rồi! Trong bụng này còn có một. . . Chân ra trước. . . Sợ là. . .”
Thiếu chút nữa Lục Khang đã làm rơi đứa bé trong ngực xuống mặt đất, cũng may Tiểu Mễ Tử ở một bên nhanh nhẹn đỡ lấy đứa bé. . .
Đẩy Lâm ma ma ra liền sải bước đi vào. . .
Mấy người Tiểu Mễ Tử đều sững sờ, ngay sau đó Lâm ma ma liền đuổi theo “Thế tử gia! Không được! Đây là đại húy kị! Đối với ngài không tốt!”
Lúc này Lục Khang đã bước một chân vào phòng sinh, mùi máu trong phòng xông vào mũi. . . .
Nhìn một chậu máu loãng. . . Nhìn mặt người trên giường trắng không còn chút máu. . . Còn có một vũng máu. . . Lục Khang gắt gao nắm chặt tay thành nắm đấm! Tại sao? Tại sao?
Ngày đó. . . Tiểu thần đồng này mềm mại đáng yêu như Tiểu đồng tử bên cạnh Quan Âm. . . . . .
Ngày đó. . . Bóng hình xinh đẹp thoáng hiện ở giữa rừng mai, cùng hơi thở mang theo một chút hương thơm, khác với những nữ tử phấn son kia. . . . . .
Một màn một màn hiện ra.
Không! Tuyệt đối không! Không được gia đồng ý sao có thể rời khỏi gia! Nàng là người của gia! Từ năm đó gia từ trên lưng ngựa cứu nàng, mạng của nàng cũng chỉ thuộc về gia thôi!
“Tiểu Mễ Tử! Đi mời Lý thái y! Nhanh lên!”
Tiểu Mễ Tử vội vàng giao đứa bé trong bọc cho Quả nhi chạy nhanh ra ngoài.
Lục Khang đứng ở trước giường, nhận lấy khăn trong tay Thúy nhi, cẩn thận vì Lưu Uyển Thanh lau mồ hôi trên trán. . .”Thanh Thanh, nghe lời, mở mắt ra, đứa bé vẫn chờ nàng, gia cũng sẽ chờ nàng.”
Lúc này Thúy nhi đã khóc không thành tiếng. . . Bùm một tiếng quỳ trên mặt đất “Ông trời phù hộ! Chủ tử! Ngài tỉnh đi mà. . . . . .”
Đúng lúc này, Quả nhi tinh mắt nhìn thấy trên Khâu ma ma rẩy rẩy lên người Lâm ma ma cái gì đó. . .”Ngươi đang làm gì!”
Lục Khang liền nhìn sang. . . Mặt Khâu ma ma trắng bệch. . .Cứng người lại, mà Lâm ma ma kinh ngạc quay đầu lại liếc nhìn Khâu ma ma. . . Đột nhiên trong lòng có suy nghĩ, không khỏi sững sốt, ngay sau đó liền nâng ống tay áo của Khâu ma ma lên, cúi đầu khẽ ngửi. . . Chỉ cảm thấy da đầu tê dại! Đây là. . . Đây là. . . Sau đó không khỏi cảm kích liếc nhìn Quả nhi nếu không hôm nay cái mạng già của chính mình. . . Sợ là người trong nhà mình phải trả giá vì điều này rồi!
Khâu ma ma không nghĩ tới còn kém một chút xíu nữa là mình có thể thoát thân an toàn, cũng là quên cái tiểu nha đầu này! Cũng biết mình chạy không khỏi rồi, liền đụng đầu về phía cửa! Chỉ là lại chậm một bước, bị Lục Khang bắt được, lập tức kéo bà, giao cho gã sai vặt ngoài cửa “Giải xuống cho gia, nhớ kỹ, nếu bà ta chết các ngươi liền chết theo bà ta!”
Lúc này, hạ nhân cả Uyển Uyển cũng không dám thở mạnh. . . . . . Náo không tốt bản thân mình cũng đền mạng!