Chính là như vậy!
Thân hình cao lớn thẳng tắp, tay chân dài, chắc phải cao một mét tám lăm, bước đi mạnh mẽ, tay chân nhịp nhàng sao mà đẹp mắt thế?
Gương mặt cứng rắn đó còn đẹp trai hơn trên báo nhiều.
Bộ quân phục xanh mặc trên người anh, còn đẹp hơn bất kỳ nam chính trong phim hiện đại mà cô từng xem!
Những miêu tả trong truyện và ảnh trên báo không bằng được cảm giác thực tế mang lại cho cô.
Hormone nam tính đập vào mặt a…
Tô Chiêu Chiêu cảm thấy mình sắp có thể vừa có đàn ông vừa có công việc.
“Ăn cơm chưa?”
Câu hỏi thông thường làm Tô Chiêu Chiêu tỉnh lại từ bong bóng màu hồng: “Ăn… ăn rồi.”
Sau đó lại là một khoảng im lặng…
Cảnh nhận thân này có phải quá bình thản không?
Cô có nên khóc một chút, rồi nhào vào ôm anh nhân tiện sờ soạng nam chính?
Hướng Bắc Phương lắp bắp, mắt liếc qua lại: “Đoàn… đoàn trưởng, anh… nhận ra họ à?”
Cố Hành liếc anh một cái: “Vợ tôi.”
Ồ!
Hướng Bắc Phương cảm thấy mình tiêu rồi!
Xong rồi, đắc tội với chị dâu rồi.
“Chị… chị dâu…” Không phải tôi đâu, là đoàn trưởng bảo tôi giữ các chị lại.
Đồng chí Tiểu Phương rất biết ý, kéo anh ta đi.
Hướng Bắc Phương bước ba bước quay đầu lại: “Tôi còn chưa xin lỗi chị dâu.”
“Thôi đi, sau này có cơ hội, mau đi thôi, đừng làm phiền gia đình đoàn trưởng đoàn tụ…”
Tô Chiêu Chiêu ngượng ngùng ho khan hai tiếng, vỗ vỗ hai đứa trẻ đang đứng yên không nhúc nhích: “Đây là bố các con.”
Cố Tưởng và Cố Niệm không mở miệng, chỉ nhìn Cố Hành không nói.
Tô Chiêu Chiêu: “Ha ha, lạ người, quen dần sẽ tốt.”
Cố Hành ngồi xuống, nắm lấy đôi tay hơi run rẩy, ánh mắt ngang tầm với hai đứa trẻ: “Các con tên gì?”
Cố Niệm nhìn anh trai, rồi ngẩng đầu nhìn mẹ, giọng nhỏ nhẹ: “Cố Niệm.”
Cố Tưởng ngẩng cao cổ: “Con tên Cố Tưởng.”
Cố Niệm, Cố Tưởng, Cố Hành lặp đi lặp lại hai cái tên này trong lòng nhiều lần.
“Tiểu Tưởng là anh phải không?”
Cố Tưởng: “Đúng vậy.” Vẻ mặt kiêu ngạo như muốn nói “chú có mắt đấy”.
Khóe miệng Cố Hành khẽ động, cười một chút, đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ, đứng lên: “Đã sắp xếp chỗ ở chưa?”
Tô Chiêu Chiêu: “Có rồi, ở nhà khách.”
“Vậy về nhà khách trước đi.”
“Đồng chí Tiểu Phương nói muốn dẫn chúng tôi gặp lãnh đạo…”
“Không cần nữa, sau này sẽ có cơ hội.” Nói xong, hắn nắm tay Cố Tưởng và Cố Niệm đi về phía trước.
Tô Chiêu Chiêu theo sau.
Cô không khỏi bĩu môi, đàn ông a, quả nhiên vẫn coi trọng con hơn vợ.
Vẫn là hai đứa con cô tốt, nhìn xem, sợ cô không theo kịp còn liên tục quay lại nhìn.
Còn nữa, nam chính quá bình tĩnh rồi? Không kích động một chút sao?
Mặt lạnh tanh, chẳng nhìn ra gì, giống như trong truyện miêu tả, nam chính trầm ổn lạnh lùng.
Vào nhà khách, Cố Hành quay lại nhìn Tô Chiêu Chiêu.
Cô hiểu ý: “Ở trên lầu, phòng 202.”
Cố Hành bước lên lầu.
Đến cửa phòng, anh đợi cô lấy chìa khóa mở cửa.
Mở cửa, vào phòng, anh mới buông tay hai đứa trẻ.
“Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Nhiều năm xa cách, lại đột nhiên có hai đứa con, nam chính có nghi ngờ cũng bình thường, Tô Chiêu Chiêu gật đầu, ngồi xuống giường: “Anh hỏi đi.”
Cố Hành nhìn hai đứa trẻ, dựa vào bàn viết: “Năm đó trong làng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bố mẹ anh…?”
Tô Chiêu Chiêu lật lại ký ức của nguyên chủ: “Năm đó anh đi rồi, bố mẹ nghĩ anh về tỉnh làm việc, cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ mới hai tháng sau, có người mang tin nói tỉnh bị oanh tạc, anh chết rồi, nói rất chắc chắn…”
“Mẹ suýt khóc mù mắt, hai ông bà lên tỉnh một chuyến, cũng không tìm thấy thê thỉ anh… May mà trước đó em phát hiện có thai, hai ông bà cũng được an ủi…”
Nói đến đây, Tô Chiêu Chiêu thở dài một hơi: “Ai ngờ chưa được bao lâu, không biết từ đâu xuất hiện một đám thổ phỉ, nửa đêm vào làng, bố mẹ ngủ không sâu, dậy sớm, trước khi thổ phỉ đập cửa đã giấu em vào hầm, tránh được một kiếp, vốn nghĩ thổ phỉ cướp xong sẽ đi, ai ngờ khi em ra, bố mẹ đã…”
Mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống, Tô Chiêu Chiêu càng nói càng kích động, là cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng cô, lúc này, những gì cô nói không giống ký ức của nguyên chủ, mà như chính cô đã trải qua.
Sợ hãi, đau buồn, hoảng loạn vô vọng…
Tô Chiêu Chiêu nổi da gà, cô đến đây đã lâu, chưa từng có cảm giác như vậy, chẳng lẽ ý thức của nguyên chủ vẫn trong thân thể này?
Cô không kiểm soát được bản thân, vẫn nói: “Em gọi bố mẹ mà không ai đáp, bụng bố bị *** một nhát, đầu mẹ đầy máu, trong làng khắp nơi là lửa, nhà cũng bị cháy, lương thực và tiền trong nhà đều bị cướp.”
“Mọi người đều chạy ra ngoài, sợ thổ phỉ quay lại, em không biết làm sao, chỉ có thể chạy theo, cũng không biết chạy bao lâu, chỉ nhớ trời sắp sáng, trên đường chỉ còn mình em…”
“Em muốn về làng xem, lại không dám, nghĩ nhà anh trong làng cũng không có họ hàng, một mình em, nhà cũng mất, lại nghe người khác nói gần đó mấy làng đều bị thổ phỉ, khắp nơi loạn lạc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn về nhà mẹ đẻ…”
“Em đi ăn xin không biết bao lâu, đến khi về đến nơi, đứa bé sắp sinh, vì em không tranh được đồ ăn, hai đứa trong bụng không có dinh dưỡng, sinh ra nhỏ như con mèo, em thật sợ nuôi không nổi…”
“Em nghĩ đến anh, nghĩ đến ông bà nội, nên đặt tên là Cố Tưởng, Cố Niệm…”
Những năm qua cuộc sống và những gì đã trải qua, từng chữ từng câu đều nói ra.
Cố Tưởng và Cố Niệm nước mắt lưng tròng, Cố Hành im lặng, tay đặt trên chân nắm chặt, gân xanh nổi lên.
“Thạch Đầu ca, em luôn không tin anh mất rồi, ông trời có mắt, tìm được anh thật tốt, em đưa hai đứa con đến cho anh, em không còn gì hối tiếc…”
Lời vừa dứt, chỉ thấy Tô Chiêu Chiêu mắt đảo một vòng, ngất đi.
“Mẹ! Mẹ! Hu hu…”
“Chiêu Đệ!”
Không nói đến việc cô ngất xỉu khiến hai đứa trẻ và Cố Hành hoảng sợ thế nào, chỉ nói bản thân Tô Chiêu Chiêu lúc này cũng sợ không kém.
Nhìn khuôn mặt trước mắt mà đến giờ cô vẫn chưa quen thuộc, Tô Chiêu Chiêu hỏi: “Cô là Chiêu Đệ?”
Tô Chiêu Đệ đối diện gật đầu.
Trời ơi! Chuyện linh dị!
Tô Chiêu Chiêu không biết mình đang ở đâu, tối tăm, sợ c.h.ế.t đi được: “Cô muốn trở lại à?”
Cô trở lại tôi đi là vừa, hai đứa trẻ tuy đáng thương đáng yêu, nhưng cuộc sống hiện đại vẫn khiến cô lưu luyến.
Đối diện Tô Chiêu Đệ lắc đầu: “Tôi không trở về được.”
Tô Chiêu Chiêu thất vọng: “Vậy cô là…?”
“Tôi chỉ muốn trực tiếp cảm ơn cô, cảm ơn cô đã tốt với các con, cảm ơn cô đã đưa chúng tìm được bố, nếu không có cô, chúng cả đời cũng không biết bố còn sống, tôi đến c.h.ế.t cũng không gặp được anh ấy…”
Cô cảm ơn hay dọa tôi đấy?
Xem ra nếu không tốt với các con, cô thật sự sẽ mang tôi đi!
Tô Chiêu Đệ cúi người thật sâu trước cô: “Tôi phải đi rồi, sau này nhờ cô, cô là người tốt…”
Nói xong, bóng dáng tan biến.
“Đừng đi! Tôi còn có lời muốn hỏi, tôi có trở về được không? Này!”
Theo chữ “này” này, Tô Chiêu Chiêu “xoạt” một tiếng mở mắt ra!