Chu Thỉ cầm một chiếc ô màu đen, đã tắm xong, thay một chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh đậm.
Cả người nhìn qua càng thêm vững vàng ổn trọng.
Nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của người đàn ông xuyên màn mưa chậm rãi đi về phía cô, sự hoảng loạn của Giang Tĩnh Nguyệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Sau khi Chu Thỉ đến gần, cô nhếch khóe môi với anh, giọng nói mềm mại xuyên qua màn mưa: “Sao anh lại tới đây?”
“Trời mưa có hơi lớn xe của em lại bị anh lái đi, anh không yên tâm.”
“Vậy sao anh không gọi điện thoại cho em, ngộ nhỡ em đã về rồi thì sao?”
“Trước khi đến, anh đã gọi điện cho Tư Tư hỏi ‘thông tin’ rồi.”
Chu Thỉ trầm giọng giải thích, cuối cùng không quên bổ sung: “Nghĩ kỹ, có lẽ có thể cho em một bất ngờ.”
Sau khi người đàn ông nói xong, anh che ô lên đỉnh đầu Giang Tĩnh Nguyệt.
Hai người sóng vai bước xuống bậc thang.
Chu Thỉ nói mình đã mang xe của Giang Tĩnh Nguyệt đi sửa chữa, tính toán phải mất hai ngày nữa mới có thể sử dụng được xe.
Vì vậy, trong hai ngày tới, anh sẽ đón cô tan làm.
Giang Tĩnh Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn từ chối: “Em ở gần cục, anh đi đi lại lại rất vất vả.”
Hơn nữa, thời gian tan làm của cô không chính xác nên để Chu Thỉ phối hợp thời gian của cô tới đón đưa ít nhiều có chút khó khăn.
Chu Thỉ cũng không kiên trì nữa, anh ta luôn nghe theo lời Giang Tĩnh Nguyệt.
Sau khi cả hai lên xe, Volkswagen màu bạc từ từ lái xe về phía chung cư Cẩm Thượng.
Bởi vì đã quá muộn, Chu Thỉ cân nhắc Giang Tĩnh Nguyệt sau khi về nhà cần nghỉ ngơi nên từ chối đề nghị lên nhà của cô.
Nhìn Giang Tĩnh Nguyệt vào thang máy, Chu Thỉ mới lái xe rời khỏi khu chung cư.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Chu Thỉ giảm tốc độ xe lái về đại học nông nghiệp Thẩm Quyến.
Căn nhà thuê của anh ở một khu dân cư cũ gần đại học nông nghiệp Thẩm Quyến, từ chỗ Giang Tĩnh Nguyệt trở về, anh cần đi qua cổng nam của đại học nông nghiệp Thẩm Quyến.
Trên đường trở về, Chu Thỉ gặp Lâm Bị, một đồng nghiệp có quan hệ tốt với anh.
Vừa lúc nhìn thấy Lâm Bị đang đứng ở ngã tư ngoài cổng nam trường học, hình như đang chờ xe taxi.
Người đàn ông mặc áo mưa đen, khuôn mặt thấp thoáng dưới ánh đèn pha của những chiếc xe chạy qua, trông còn lạnh lẽo hơn nước mưa.
Khi xe của Chu Thỉ dừng lại trước mặt anh ta, Lâm Bị hơi ngạc nhiên.
Sau đó anh ta lên xe, hai người trò chuyện một lúc.
Sau đó, Lâm Bị mới biết tối nay máy bay của Chu Thỉ đã hạ cánh ở Thẩm Quyến.
Anh ấy ra ngoài muộn như vậy vì anh ấy vừa đến cục thành phố để đón bạn gái.
Lâm Bị cũng đã gặp bạn gái của Chu Thỉ.
Anh ta và Chu Thỉ là bạn bè, tất nhiên cũng đã ăn chung với Giang Tĩnh Nguyệt, vì vậy họ quen biết nhau.
Biết Giang Tĩnh Nguyệt tan làm muộn như vậy, Lâm Bị thấp giọng thở dài: “Làm pháp y thật vất vả.”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái nhẹ nhàng đồng ý, tình cờ đề cập đến các vụ án giết người và hiếp dâm hàng loạt gần đây ở thành phố Thẩm Quyến.
“Bây giờ vụ án vẫn chưa được giải quyết, mọi người đang hoảng loạn.”
“Cho dù Tĩnh Tĩnh là bác sĩ pháp y, tôi vẫn không yên tâm để cô ấy tan làm một mình về nhà vào lúc khuya thế này.”
Lâm Bị gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Sau khi trò chuyện vài câu, họ đến tiểu khu Lâm Bị ở, Chu Thỉ đỗ xe bên đường, đưa cho Lâm Bị chiếc ô trong xe.
“Mưa to quá, áo mưa không ngăn được gì, cầm ô đi.”
Đối mặt với lòng tốt của người đàn ông, Lâm Bị gật đầu.
Khi đưa ô, Chu Thỉ chú ý đến những vết trầy xước trên mu bàn tay của anh ta: “Sau này đừng cho mèo hoang ở trường ăn nữa, mỗi lần cho chúng ăn đều bị trầy xước, cần gì phải bận tâm.”
Lâm Bị cười, vẻ mặt lãnh đạm: “Không phải mèo nào cũng cào người.”
Chu Thỉ không thuyết phục anh ta nữa, anh chào Lâm Bị lái xe về nhà.
Khi về đến nhà, anh ấy ngay lập tức báo an toàn cho Giang Tĩnh Nguyệt qua WeChat.
Đầu bên kia điện thoại, Giang Tĩnh Nguyệt đã tắm xong đang nấu mì trong bếp để lấp đầy dạ dày.
Sau khi nhận được tin Chu Thỉ bình an vô sự, cô thậm chí còn đặc biệt nhìn thời gian.
Sau khi tính toán khoảng cách từ bên cô đến chỗ ở của Chu Thỉ, hiển nhiên là anh về nhà muộn hơn dự tính.
Giang Tĩnh Nguyệt có chút bận tâm hỏi.
[Chu Thỉ: Anh gặp Lâm Bị trên đường, nên đưa anh ấy đi một đoạn, vì vậy về muộn.]
[Giang Tĩnh Nguyệt: Thì ra là thế.]
[Chu Thỉ: Nhân tiện, có một việc anh muốn nói với em. ]
[Chu Thỉ: Vào Tết Đoan Ngọ, có khả năng anh không thể đi tham gia hôn lễ của Trần Thiến Hề với em được, anh phải quay lại Hồ Thành để chúc mừng sinh nhật ông nội. ]
Hồ Thành là quê hương của Chu Thỉ, từ Thẩm Quyến lái xe đi phải mất bốn đến năm tiếng.
Hôn lễ của Trần Thiến Hề trùng với tiệc sinh nhật của ông nội, Giang Tĩnh Nguyệt cũng rất xấu hổ.
Cô không có lý do gì để yêu cầu Chu Thỉ từ bỏ việc ăn sinh nhật với người thân của anh, cũng như cô cũng sẽ không vì Chu Thỉ mà từ bỏ việc tham dự đám cưới của Trần Thiến Hề.
[Giang Tĩnh Nguyệt: Em hiểu mà, đến lúc đó em mua chút quà, anh giúp em mang cho ông nội anh. ]
[Chu Thỉ: Không cần phiền phức như vậy. ]
[ Giang Tĩnh Nguyệt: Không phiền phức, chúng ta đều phải hiếu thuận. ]
[Chu Thỉ: Ôm jg]
Hai người trò chuyện một chút, phần lớn đều là những trải nghiệm của Chu Thỉ ở nước ngoài.
Sau khi Giang Tĩnh Nguyệt ăn tối xong, nhận được điện thoại của ông nội thông qua quản gia gọi điện thoại tới, hai người kết thúc trò chuyện.
Giang Tiền Sơn dường như đã đoán trước được Giang Tĩnh Nguyệt sẽ tan làm muộn, cho nên ông cố ý bảo quản gia đợi đến lúc này rồi mới gọi điện thoại cho cô.
Một là sợ quấy rầy công việc, hai là gọi điện thoại cũng không có người trả lời.
Giang Tĩnh Nguyệt nghĩ, ông cụ vẫn hiểu rất rõ tính chất công việc của cô.
“Đại tiểu thư, tối mai xin bớt chút thời gian, cùng đi dùng cơm với nhà họ Cố.”
“Đây là ý tứ của lão gia.” Quản gia trầm giọng nói, giọng điệu cung kính lễ phép, nhưng cũng rất nghiêm túc.
Xem ra lời của ông cụ chính là thánh chỉ, dù thế nào Giang Tĩnh Nguyệt cũng không được phép trái lời.
Giang Tĩnh Nguyệt cau mày: “Đi tới nhà họ Cố ăn tối?”
Đang êm đẹp, tại sao lại đến nhà họ Cố ăn tối?
Cô không muốn đến nhà họ Cố vì cô không muốn gặp mặt Cố Nghiêu Dã.
Tuy nhiên, lời tiếp theo của quản gia khiến cô không thể từ chối: “Người và đại thiếu gia nhà họ Cố đã thương lượng riêng để chấm dứt hôn ước, lão gia cũng đã biết chuyện này.”
“Tối mai sẽ ăn tối ở nhà họ Cố, sẽ chính thức đề cập đến chuyện này trong bữa tối.”
“Lão gia nói, nếu như người không có ở đấy, sẽ cho rằng người đã từ bỏ ý định giải trừ hôn ước.”
Giang Tĩnh Nguyệt: “…”
Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Ông nội thực sự rất biết cách thao túng cô.
Một lúc sau, Giang Tĩnh Nguyệt từ bỏ việc giãy giụa, giơ tay nhéo nhéo mi tâm, có chút bất đắc dĩ: “Hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp thời gian đến đúng giờ.”
Không phải chỉ là một bữa tối thôi sao, cũng không phải là Hồng Môn Yến.
Ăn thì ăn! Sau khi ăn xong, cô và Cố Nghiêu Dã thực sự sẽ không còn dây dưa gì với nhau nữa.
Nghĩ đến Cố Nghiêu Dã, Giang Tĩnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới hóa đơn ăn tối hôm nay.
Lúc cô trở lại cục thành phố, anh đuổi theo cô thêm WeChat để thuận tiện cho việc chuyển tiền.
Nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn chưa nhận được hóa đơn nào từ Cố Nghiêu Dã trên WeChat.
Suy nghĩ một chút, Giang Tĩnh Nguyệt chủ động chọc tới Cố Nghiêu Dã: [Hoá đơn.]
Hai từ lạnh lùng, ngắn gọn và chính xác, không có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Giang Tĩnh Nguyệt đã đến phòng khách ngồi nghỉ để tiêu cơm.
Vốn cho rằng ít nhất là ngày mai Cố Nghiêu Dã mới trả lời, nhưng điện thoại di động của cô còn chưa kịp để xuống, tin nhắn WeChat đã đến.
【 Cố phiền phức: Em thật sự định trả tiền cho tôi?]
【 Cố phiền phức: Quên đi, khấu trừ trong 10% cổ phần em đưa cho tôi là được rồi.]
【Cố phiền phức: Muộn như vậy còn chưa ngủ, đang cùng bạn trai anh anh em em sao?]
[Cố phiền phức: Ồ, đúng rồi, ông cụ tôi nói, tối mai bảo em đến nhà ăn cơm, nói chuyện giải trừ hôn ước.]