Thuần Thú Sư Ở Dị Giới - Other World's Monster Breeder

Chương 20: Nữ hầu ma cà rồng tỉnh giấc


“Em không sao chứ? Có đau chỗ nào không?”

“….Vâng. Cảm ơn anh onii-san. “

Em gái bán táo gật đầulễ phépkhi tôi hỏi.

Tôi hiểu rất rõ điều này. 

Kỹ năng [Thống trị tuyệt đối] của tôi, tùy thuộc vào cách sử dụng mà có thể phá vỡ bất cứ lẽ thường nào trên thế giới.

May mắn thay. Khi tôi triệu hồiquân đoàn goblin, những người đang ở trên đường phốđều bỏ chạy tán loạn hết.

Có vẻ như còn rất ít nhân chứng ở đây.

“Souta. Nói sao đây ta … .Thật miễn cưỡng khi nói những thứ như thế này… …”

Aphrodite nói ngập ngừng trọng khi rụt rè cúi gầm mặt xuống.

“Hôm nay. Cậu có một chút gì đó …. ngầu lòi ghê.”

“Ha, ha. Vậy sao, cảm ơn.”

Thật khó có thể tin rằng những lời như vậy lại phát ratừ miệng của Aphrodite.

Thật là vinh dự khi nhận được một lời khen từ nữ thần.

Được rồi. 

Tình huống này coi như giải quyết xong xuôi và tôi nên trở về nhà trọ.

Nếu còn lưu luyến lại nơi này lâu thì không hay ho chút nào.

~~~~~~~~~~~~

Mấy thằng đệ goblin của tôi làm việc vô cùng chăm chỉ, thế nên tôi kiếm được nhiều tiền hơn dự kiến trong cuộc thám hiểm ngày hôm nay. 

Đêm nay tôi quyết định chọn một nhà trọ đắt tiền vàtrong đó có phòng tắm riêng.

Quán trọ đêm qua giá 7000 Kol và quán này thì cógiá gấp đôi lận.

Nhưng. 

Sau một thời gian dài, tôi đã có thể tẩy rữa cơ thể thật sạch sẽ.

Vì cơ thể tôi đang bốc mùi hôi thối thế này, rất đáng để vung tiền mua nước tắm đấy.

Giờ thì. 

Bởi vì côấy được nghỉ ngơi trong quả bóng đến nửa ngày.

Cô hầu gái ma cà rồng, Carolina, người mà tôi đã gặp trong rừng đã hoàn toàn bình phục và những vết thương đều đã lành lặn.

“Ah. Cô tỉnh dậy rồi à?”

Sau khi nằm trên giường của phòng trọ một lúc, Carolina dần tỉnh lại.

“…… ..Maou … .sa … ..ma?”

Khi Carolina thấy diện mạo của tôi, cô ta đột nhiên thốt ra những từ ngữ rất lạ.

“Err. Hình như cô nhầm tôi với ai đó rồi thì phải?”

Khi tôi hỏi, có vẻ như Carolina vừanhớ lại được.

“… Tôi, tôi xin lỗi. Ký ức của tôi hơi rối bời.Hiện giờ tôi đang ở đâu vậy?”

“Đây là một nhà trọ ở trong Saint Bell. Do cô bị bất tỉnh trong rừng nên tôi đưa cô đến thị trấn này.”

“Vậy à. Cảm ơn cậu đã giúp. Tôi nên làm gì để trả ơn cậu đây? Tên tôi là Carolina. Carolina Burton. Bạn bè hay gọi tôi Caro. Ah …nếu không phiềncó thể cho tôi biết tên của cậu được không?”

“Oh. Tên tôi là Kazehaya Souta.”

“Souta-sama … phải không ạ? Dù rất mơ hồ nhưng tôi nhớ là cậu đã giúp tôi.

Cậu là người đã cứu tôi khi tôi rơi từ một vách đá xuống và bị mắctrên một cành cây? Thật kì lạ. Mặc dù tôi chỉ còn giữ được một chút ý thức thôi nhưng không biết sao tôi lại nhớđược khuôn mặt của cậu rất rõ ràng.”

“Vậy sao. Thật tốt quá.”

Có vẻ như tôi không cần phải giải thíchnữa nên cũng tránh được rắc rối.

Sau đó. 

Sau khi suy nghĩ rồi cân nhắc cái gì đó, Carolina từ từ nói.

“Err … Vì vậy, tôi muốn bàn bạc với Souta-sama một chút. Tôi nên làm gì để có thể đáp lại lòng tốt của Souta-sama đây ạ? “

“Đáp lễ sao?”

“Vâng. Thành thật thì, nói ra điều này có vẻ tôi hơi trơ tráo quá nhưng …. Tôi đến Saint Bell như là một nô lệ. Dù cho tôi có rời khỏi đây đi đưa, chẳng có nơi nào để tôi có thể về nữa rồi. Thế nên tôi muốn ở bên cạnh Souta, tôi muốn giúp Souta.”

“… Tôi rất biết ơn điều đó nhưng thật sự tôi không có tiền để thuê một người hầu giúp việc đâu.”

“Oh. Okay, không sao hết. Chỉ cần ít thức ăn và vài bộ quần áo đủ sống là tôi mãn nguyện lắm rồi.”

Nếu những gì Carolina nói là đúng, thì cuộc đời của cô ấy thật chông gai mà chẳng có mấy hạnh phúc.

“Tôi có một chút tự tin trong chiến đấu đấy. Tôi nghĩ rằng tôi có thể có ích cho ngài Souta nếu ngài đưa tôi theo trong những cuộc thám hiểm của mình. “

Những lời nói đó của Carolina có lẽ là sự thật. 

Chỉ số của cô nàng cũng đã ở trên mức trung bình nếu so với một người phụ nữ rồi.(Edit: Cao nhiều là đằng khác)

“Tôi biết rồi. Chẳng có lý do gì để tôi từ chối Caro cả.”

“Có thật khôngạ!? Cảm ơn ngài rất nhiều! Thưa chủ nhân!”

“C-Chủ nhân á …….!?”

“Vâng. Sau tất cả, từ bây giờ gọi thế là phù hợp nhấtvì Souta đã là chủ nhân của em rồi ạ. … .Có gì lạ lắm sao?”

“Không có lạ gì đâu! Không lạ gì đâu! Tất nhiên rồi, từ bây giờ cô cứ gọi tôi là chủ nhân đi! “

Sao lại thốn thế này. 

Không biết vì sao, tự nhiên hôm nay tôi trở thành chủ nhân của Carolina.

Tôi còn không nghĩ rằng cái ngày một cô gái gọi tôi là chủ nhân mà không phải trả tiền sẽ đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận