Trước một ngày vào buổi tối, sau khi Hạ Tri Hà cùng Ngọc Tú nói chuyện muốn hôm nay đi trấn trên.
Cố Diệp Phi
Sáng sớm, Ngọc Tú như thường lệ làm việc bình thường, đi vào phòng bếp nấu nước, làm cơm sáng, rửa mặt một phen rồi chuẩn bị đi ra cửa.
Vừa ra đến trước cửa, Hạ Tri Hà nhìn lại Ngọc Tú rồi đem nàng kéo đến phòng mình rồi lấy từ trong hộp trang điểm ra một hộp phấn, ở trên môi Ngọc Tú điểm điểm vài cái rồi dùng bàn tay bôi bôi, ở trên má nàng nhẹ nhàng bôi một chút phấn, cuối cùng lấy ra một cây trâm bạc khảm trân châu cài lên cho nàng sau đó lui vài bước nghiêng đầu ngó trái ngó phải lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.
Ngọc Tú bị bà nhìn đến hơi quẫn, nhẹ giọng nói: “Nương, không cần long trọng như vậy đâu.”
Hạ Tri Hà lắc đầu, nói: “Chuyện trước kia của Lý Nhân đã làm ủy khuất cho con, hiện giờ đã qua ba năm nên con có thể đính hôn, ta đây sắp gả nữ nhi đi nên muốn trang điểm chúc mừng một chút không thể để người khác chê cười sau lưng được.
Huống hồ…” bà cười cười, nói, “Nếu để A Tiềm nhìn thấy bộ dáng hiện tại của con, khẳng định hắn sẽ càng thích.”
Ngọc Tú nghe xong, cả khuôn mặt đỏ lên.
Hạ Tri Hà biết nàng da mặt mỏng cũng không tiếp tục trêu đùa nữa, hai người vác rổ ra cửa.
Vẫn là đến cửa thôn ngồi xe bò, mẹ con hai người lúc đến đó thì trên xe đã có ba người, hai người vừa lên xe liền xuất phát.
Ba người kia cũng là người trong thôn, cùng nhà Lý Đại Trụ quan hệ không thân thiết mấy ngày thường gặp nhau trên đường cũng chỉ gật đầu như chào hỏi, hôm nay lại hàn huyên được vài câu.
Trong đó một người là Trương Xuân Hoa, bà xưa nay mắt tinh ranh và miệng mồm lanh lợi liếc mắt một cái nhìn thấy trâm trên đầu Ngọc Tú, nhìn nhìn lại thấy mặt nàng có chút phấn, lập tức liền nói: “U, Ngọc Tú hôm nay thật đẹp làm ta xém nhận không ra nha.
Quả nhiên, khi đính hôn rồi thì khác hẳn đi.”
Hạ Tri Hà đang cùng người khác nói chuyện phiếm nghe xong lời này tức khắc liền thu biểu tình lại, nhàn nhạt nói: “Có cái gì khác, ta nhìn không thấy hay Trương tẩu tử nói cho ta nghe xem?”
Trương Xuân Hoa nghe xong liền bị nghẹn lại, chả lẽ nói ra là do mình ghen tỵ với họ vì một cây trâm bạc?
Hai phụ nhân thấy không khí không tốt, vội cười nói: “Xuân Hoa muội tử vừa nói ta cũng để ý, Ngọc Tú từ nhỏ đã xinh hiện giờ càng xinh đẹp hơn!”
Ngọc Tú liền cúi đầu nhẹ nhàng cười, nói: “Thím đừng trêu con.”
Người khác nói: “Ta thấy hai ngày trước bà mối đã tới rồi, vậy ngày lành định là khi nào?”
Hạ Tri Hà nói: “Tháng 3 năm sau, ta muốn tháng 6 nhưng thông gia không chịu nên cứ theo ý họ.”
Phụ nhân kia che miệng cười nói: “Nếu là ta thì ta cũng không chịu, nữ nhi tốt như vậy không nhanh cưới về nhà thì trong lòng sẽ bất an!”
Câu nói này làm mấy người kia đều cười, chỉ có Ngọc Tú đỏ mặt cúi đầu, còn Trương Xuân Hoa ngồi bĩu môi.
Trương Xuân Hoa luôn cố chấp, bà vẫn luôn cho rằng toàn bộ Lý gia mương có nhà trưởng thôn là có hài tử giỏi nhất thì nhà thứ nhì chính là nhà của bà.
Mà bà sở dĩ tự tin như thế là vì bà có hài tử biết võ công, hài tử bà Lý Xuyên sang năm học xong sẽ trở về lúc đó sẽ đến trấn trên làm hộ vệ cho một phú hộ một năm có thể được 15 lượng, ở Lý gia mương này như vậy chính là tài giỏi lắm rồi so với hài tử đạt tú tài nhà Lý Tùng đâu có kém gì.
Mà bà ngày thường cũng làm việc cần mẫn quanh năm suốt tháng không có thời gian rãnh rỗi, tới mùa thì lên núi nhưng hiện tại thời tiết này đã không thể lên núi cũng không thể làm ruộng, bà thừa dịp đông chí làm đậu nành đường đỏ đem đi bán.
Bà rất tiết kiệm, quanh năm suốt tháng không dám ăn thịt, kiếm được tiền đều lo học phí cho Lý Xuyên học võ.
Đối với bản thân bà rất tự hào về bản lĩnh này của mình, Lý gia mương không ai so được với bà.
Nhưng ngày thường, trượng phu bà chỉ biết nói nương tử Trần thị hiền lành rộng lượng, nói Hạ Tri Hà xinh đẹp khéo tay, nói nương tử Lý Tùng chịu khổ nhọc, không ai khen Trương Xuân Hoa bà cái gì cả.
Quả thật Trần thị thì bà công nhận, nương tử Lý Tùng sinh ra một hài tử là tú tài cũng còn chấp nhận được, nhưng Hạ Tri Hà dựa vào cái gì? Bà ta trừ bỏ có khuôn mặt có thể lừa nam nhân ra thì tốt cái gì? Hài tử thì không sinh được mà cũng đáng được trượng phu bà nói tốt?
Cho nên đối với Hạ Tri Hà, Trương Xuân Hoa nhìn không thuận mắt nên chuyện liên quan đến Lý Ngọc Tú thì bà cũng không thích.
Nếu chỉ như thế cũng liền thôi đi nhưng mấy ngày trước con rể tương lai của Lý Đại Trụ tặng cho nhà ông một con lợn rừng, Trương Xuân Hoa vốn hay ghen tỵ nên nghe có người so sánh con bà với miền núi nói cái gì mà là Lý Xuyên chưa chắc có thể một mình săn một con lợn rừng lớn như vậy, nói không có cửa làm con rể Lý Đại Trụ.
Những lời này khiến Trương Xuân Hoa tức điên.
Bà cảm thấy hài tử của mình chính là bầu trời minh nguyệt [ trăng sáng nhất bầu trời], nếu đem ra so sánh người miền núi kia cùng Lý Xuyên thì thật không biết nhìn người, còn có người nói con của bà không bằng hắn nữa chứ!
Cứ như thế khó trách bà lúc này nhìn Ngọc Tú không vừa mắt.
Xe bò đi một lát liền tới trấn trên, mẹ con hai người cùng mấy người kia cáo biệt rồi vào trấn sau đi đến tú trang của Sân Nương trước.
Trước đây Hạ Tri Hà nhờ Sân Nương giúp tìm con rể nhưng trước mắt Ngọc Tú đã đính hôn thì cũng nên đến nói một tiếng với bà.
Sân Nương thấy bộ dáng Ngọc Tú hôm nay cũng liên tục khen, nói: “Nên sớm trang điểm thì tốt rồi, Tú nhi của chúng ta rõ ràng là cô gái trẻ xinh đẹp, nhẹ nhàng như nước đi ở trên đường chắc chắn sẽ nhiều thiếu niên say mê!”
Hạ Tri Hà nói: “Ngươi lại trêu ghẹo Tú nhi, cả ngày chỉ biết trêu ghẹo đứa trẻ này lát nữa chọc giận nàng thì ta không giúp ngươi đâu.”
Sân Nương cười tủm tỉm đi kéo tay Ngọc Tú, nói: “Tú nhi hôm nay xinh đẹp như vậy sẽ không tức giận với ta đâu, có phải không?”
Ngọc Tú chỉ phải bất đắc dĩ cười cười.
Mấy người cùng nhau ngồi xuống, Hạ Tri Hà đem chuyện đính hôn của Ngọc Tú từ đầu đến cuối nói ra, xong rồi nói đến việc Lâm Tiềm khiêng một con lợn rừng tới cửa, Sân Nương cười phụt một tiếng: “Người này thật có mắt nhưng như vậy cũng tốt, hắn đã có bản lĩnh như vậy thì không sợ Ngọc Tú đi theo hắn chịu khổ, tấm lòng rộng lượng như vậy ngày sau sẽ không khi dễ Ngọc Tú.”
Hạ Tri Hà nói: “Đúng vậy, con lợn rừng kia nặng tới 300 cân, nhà của chúng ta người lại ít như thế nào ăn hết được, may mắn có Ngọc Tú siêng năng đã làm thành nước tương thịt[1].
Một ít cho ngươi còn không được thì ngươi mang về treo ở nơi có gió hai ngày là có thể ăn.”
“U, còn cho ta sao? Ta đây sẽ từ từ ăn thử.
Các ngươi không biết đâu, thịt lợn rừng ở chợ có thể so với lợn nuôi trong nhà mà nói một cân thịt bán được 30 văn đều có người mua, ta rất nhiều lần nghe nói có người bán nhưng khi ta đến thì bọn họ đã sớm bán hết, chỉ thừa chút gà rừng thỏ hoang.”
“Thật sao?” Hạ Tri Hà nghe xong, ngẫm lại trong nhà đã nhiều ngày ăn thịt, tính toán cũng đã mất nhiều tiền có chút đau lòng.
“Đương nhiên là thật.” Sân Nương nói: “Cho nên nói người con rể này xác thật là không tệ.”
Hạ Tri Hà nói: “Ta cũng cảm thấy không tệ, bằng không cũng không đem Ngọc Tú gả đi.
Hiện giờ việc hôn sự Ngọc Tú đã định rồi, chuyện khi trước nhờ ngươi giúp đỡ giờ đây không cần nữa, để ngươi phí công sức rồi.”
Sân Nương xua xua tay, nói: “Này có là cái gì, huống chi ta cũng không có làm được cái gì bất quá chỉ là động động mồm mép chút thôi.
Lại nói, ngươi đã cho ta nhiều thịt như vậy a.”
Ngồi trong chốc lát, Hạ Tri Hà cùng Ngọc Tú liền đứng dậy cáo từ.
Hôm nay là đông chí nên sẽ ăn bánh dày và bánh trôi, hai người đi vào trong tiệm mua chút đường đỏ, hạt mè cùng đậu phộng, còn đậu nành và gạo nếp trong nhà đã có nên không cần mua.
Ngày trước khi tới trấn trên hai người đều phải mua chút thịt trở về, hiện tại trong nhà thứ không thiếu chính là thịt cho nên cũng không cần mua.
Bởi vậy một chuyến hôm nay mua không đến một trăm văn, trên đường trở về Hạ Tri Hà nhìn túi tiền bà thấy mình hôm nay không xài tiền có chút không quen.
**
Đại Dao trong núi.
Lâm Tiềm đem toàn bộ đồ trong động tìm một lần rốt cuộc ở trong rơm rạ tìm được tờ ngân phiếu đã được vò thành một cục.
May mắn ngày ấy hắn nhớ tới bằng không qua một ngày rơm rạ sẽ bị hắn đốt rụi.
Mặt ngân phiếu có giá trị 100 lượng, Lâm Tiềm nheo mày nhìn tờ giấy một lát liền ngốc.
Cũng không biết 100 lượng này có đủ xây nhà không, nếu không đủ hắn sẽ đi bắt thêm vài tên cường đạo*.
[*Cường đạo: cướp]
Vì việc này, hắn lại trở về nhà một chuyến.
Triệu thị thấy hắn không cần kêu mà tự trở lại trong lòng gật đầu nghĩ việc hôn sự này thật tốt, trước kia chưa bao giờ thấy hắn trở về sơm như vậy.
Nghe Lâm Tiềm hỏi bà chuyện xây nhà cần bao nhiêu tiền, Triệu thị nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta trong núi ở đây không có chủ nên con tùy tiện chọn một nơi xây nhà không cần mua đất.
Còn phòng ở thì dùng gỗ mình chặt, cát đất mình đào nên mấy thứ đó cũng đều không cần tiền, chính là chúng ta cần người tới hỗ trợ phải cho họ tiền công và lo cho họ cơm.
Con nếu muốn nhà lớn giống ta, 10 lượng bạc vậy là đủ rồi.
Ta và cha con đã thương lượng qua, trừ bỏ 8 lượng sính bạc thì trong nhà còn 8 lượng, cho con một ít để phu thê sống rồi về sau có hài tử cũng đủ.”
Trong đầu Lâm Tiềm lại nhớ tới thân hình nhỏ bé của Ngọc Tú, nhớ tới lần gặp mặt thứ hai ấy đã đưa nàng xuống núi nàng lảo đảo khó khăn mà đi, hắn liền dừng một chút, nói: “Nếu ở dưới chân núi làm nhà thì cần bao nhiêu?”
Triệu thị sửng sốt một chút, chần chờ nói: “Làm ở dưới chân núi 8 lượng bạc sợ là không đủ.”
Lâm Tiềm nói: “Con có bạc.”
Thấy hắn nói có bạc một cách kiên định trong lòng bà biết hắn đã là hạ quyết tâm, Triệu thị cũng không thể khuyên được, chỉ nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, bất quá ta thấy nhà Nhạc gia còn rất mới xem ra là mấy năm nay mới xây con có thể đi hỏi một chút, vừa lúc hôm nay đông chí tới cửa bái phỏng* cũng không tính là đường đột.”
[*Bái phỏng: thăm hỏi]
Lâm Tiềm suy nghĩ rồi gật gật đầu, cùng bà nói một chút liền chuẩn bị đi xuống núi.
Mắt thấy hắn sắp sửa bước ra cửa, Triệu thị đột nhiên nhớ tới cái gì vội cao giọng nói: “Lần này đừng lại mang lợn rừng đi, nhà bọn họ ít người con lại đem tới nhà bọn họ sẽ ăn không hết.”
Đang chuẩn bị đi bắt một con lợn rừng thì Lâm Tiềm dừng bước chân lại, gật đậu nhẹ rồi nhanh rời đi.
Triệu thị ở phía sau nhìn thấy chân hắn đi có vẻ nặng nề liền mừng rỡ cười khanh khách không ngừng.