Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)

Chương 19: Nước miếng quỷ cực phẩm


Hình Lão Lục ngẩng đầu nhìn Bạch Thường, bộ mặt đầy bi thảm, không cười, không nói chuyện, cầm lấy bình mở ra, liếc mắt nhìn vào bên trong.

Trong bình sứ có hơn một nửa là nước màu đen, màu sắc bên ngoài thuần khiết, hương vị hơi ngọt, mơ hồ còn có một sợi tơ màu trắng lượn lờ bên trong, quả nhiên là nước miếng quỷ cực phẩm, ít nhất cũng được cất vài chục năm trở lên.

“Không tệ không tệ, tốt lắm! Đây chắc chắn là cực phẩm, so với mấy lần trước ngươi đưa tới còn tinh khiết hơn nhiều, có đồ tốt như vậy tại sao bây giờ mới mang cho ta hả?”

“Aizaaa… Cái này là nước miếng quỷ cực phẩm, tất nhiên là phải cất lâu hơn một chút chứ, Lục gia cũng biết mà.”

“Hừmmm… có đạo lý.” Hình Lão Lục bỗng nhiên hạ thấp giọng, thần bí nói: “Nước miếng quỷ cực phẩm này thì tiền âm bao nhiêu cho đủ. Hay là vậy đi! Chỗ này của ta có nước mắt nữ quỷ tu vi một trăm năm, máu cương thi ủ hai trăm năm, còn có cả nội đan của Hồ yêu tu luyện ba trăm năm, muốn đổi cái nào thì ông chủ Bạch cứ nói!”

Lão già này chắc chắn là biết nhìn hàng, nước miếng quỷ mặc dù không phải là vật quý hiếm gì, nhưng đây là một bình nước miếng quỷ cực phẩm, không phải chỉ thu của một Quỷ Hồn mà phải thu ít nhất trên trăm cái oán linh, gom mất mấy thập niên mới được.

Mỗi oán linh trong bình đều do Bạch gia thu phục, như vậy có thể thấy sự giá trị của cái bình này, nếu so với nước mắt nữ quỷ, hay máu cương thi còn càng hiếm thấy.

Đương nhiên ở nhân gian, thì mấy thứ đồ đó cũng đã là hàng hiếm thấy, là nguyên liệu cực phẩm, cũng không biết lão già này lấy từ đâu ra nữa.

Bạch Thường thở dài nói: “Haizz…. lão nhân gia người nói cái gì tốt thì cái đó tốt, nhưng đó đều là đồ để vẽ bùa, còn ta là đầu bếp, với ta thì đám đồ chơi đó cũng vô dụng à.”

Hắn nhìn xung quanh một chút, lại hạ thấp giọng nói: “Không vòng vo với lão, nói thật, ta muốn làm phiền lão, giúp ta đem thứ này tinh luyện một chút, ta chỉ muốn hai phần nước miếng quỷ tinh, còn lại cho lão hết đó.”

“Hai phần?” Lão già nhíu mày, lắc đầu nói: “Luyện thứ này vốn đã được ít, mà ngươi còn đòi đến hai phần, có khi chã còn gì cho ta đâu. Làm ăn kiểu này… Không có lời. Nhưng nếu chịu trao đổi ba món đồ ta mới nói thì ngươi có thể tùy chọn 1 cái.”

Thật ra thì chỉ bằng nước mắt nữ quỷ cùng máu của cương thi, còn có cả nội đan của Hồ Yêu, ở trên chợ, tùy tiện bán đại một cái cũng có thể kiếm mấy chục vạn, thậm chí cả trăm vạn, bởi vì mấy thứ này có tiền cũng chưa chắc đã mua được, coi như cuộc trao đổi này Bạch Thường cũng không bị lỗ.

Nhưng vấn đề ở đây là mấy thứ đồ này cơ bản sẽ không có ai mua.

Đơn giản là vì ở thời đại này, sẽ không có ai ra giá cao để mua một món đồ như vậy cả.

Bây giờ đồ giả đầy đường, chỉ cần giá rẻ là có người mua, ngay cả trên taobao cũng có bán đồ trừ tà trừ ma, haizz… sợ rằng cái chó gì chả có.

Chỉ riêng việc hàng thật giả, thì Tiên Nhân Chỉ Lộ của Bạch gia ra giá 2 triệu, thực sự cũng không mắc chút nào cả.

Hình Lão Lục nói chuyện ra vẻ rất đắc ý, nháy nháy mắt, cười cười tạo ra vô số nếp nhăn trên khuôn mặt.

Bạch Thường hiểu rất rõ về lão, cũng cười hì hì, từ trong túi giấy lấy ra đồ đã chuẩn bị trước.

“Haizzz…. mặc dù nước miếng quỷ có ít một chút, nhưng còn cái này là quà ta cố ý biếu cho lão đó…”

Bạch Thường đem túi giấy mở ra, từng lớp từng lớp, bên trong là một con gà quay bọc lá sen, mùi thơm bay thẳng vào mũi.

Lão già hai mắt sáng rực, mùi thơm bay thẳng vào mũi, nếp nhăn đang giãn ra, lấy tay lau lau nước miếng, cười hắc hắc nói: ” Aizaaa…. Gà ta Tương Nam 6 tháng tuổi, ướp với bí quyết ít nhất hai giờ, lại còn dùng thêm lá trà thơm, đường nâu, lá sen, bên trong đỏ hồng, bên ngoài giòn vàng, thịt tươi, hương thơm ngào ngạt…”

“Đóóóó, rốt cuộc cũng chỉ có lão nhân gia người là biết nhìn hàng, có điều cái này ta quay hơi vội một chút, chỉ cần lão nhân gia người thích, lần sau tới ta nhất định mang tám món khác nhau để bày tỏ cám ơn.”

“Hahahaha! Cái này hả… Ta là người có nguyên tắc… Dù sao, nước miếng quỷ này cũng quả thực quá ít…” Hình Lão Lục bắt đầu nói, Bạch Thường cười cười, một lần nữa lấy ra thêm một bình sứ trắng.

“Đây là nước miếng quỷ của tháng này, chất lượng chỉ kém một chút, cũng tặng cho lão nhân gia người luôn.”

“Nếu ông chủ Bạch đã nói như vậy thì còn tạm được!” Hình lão Lục dậm chân, ra vẻ bị thua thiệt, đưa tay cướp lấy gà lá sen.

Bạch Thường âm thầm cười trộm, lão già này quả là một người có tâm hồn ăn uống, nếu không cũng sẽ không giữ vững mối quan hệ với Bạch gia hơn một trăm năm, vì vậy lúc hắn quay con gà này, đã cố ý tăng thêm chút ít gia vị, mùi thơm mạnh hơn so với bình thường gấp mấy lần.

Túi giấy dầu vừa mở, mùi gà lá sen bay khắp nơi, một nửa Thành phố Âm chìm trong mùi thơm, chẳng mấy chốc đám Âm Hồn xung quanh đều bị hấp dẫn.

Bọn họ phần lớn đều là những người không được cúng viếng gì, chỉ là đám Du Hồn Dã Quỷ, quần áo không đủ che thân, bụng ăn không đủ no, dựa vào chút đồ ăn thừa mà sống qua ngày.

Lão già thấy vậy vội vàng cất gà quay, nói: “Nước miếng quỷ này tinh luyện không thành vấn đề, nhưng hơi rắc rối và cần ba ngày để hoàn thành.”

” Được, vậy thì nhờ cậy vào lão nhân gia người đó, ba ngày nữa ta sẽ tới lấy.”

Hai người vừa bàn bạc xong thì thấy bốn phía xung quanh đã có rất nhiều Âm Hồn đang chảy nước miếng, mặt đầy thèm thuồng xông tới.

Những người này phần lớn đều là Du Hồn Dã Quỷ, còn có cả Cô Hồn, thời gian qua cũng rất thê thảm phải dựa vào bố thí mà sống qua ngày.

Ở thành phố Âm, vì tranh giành thức ăn mà đánh nhau là chuyện bình thường, Bạch Thường sớm có chuẩn bị, lập tức móc ra mười mấy cái bánh bao.

“Hôm nay ta đi hơi vội, thức ăn mang theo không nhiều, mọi người tự chia nhau nhé.”

Bạch Thường đem bánh bao ném ra ngoài.

Nhìn sơ qua thì tưởng đây chỉ là những cái bánh bao thông thường, nhưng thực chất đây là bánh bao được làm theo công thức của Bạch gia, những Âm Hồn kia đại khái đều biết Bạch Thường, tự động nhường đường, sau đó mới bắt đầu giành nhau.

Bạch Thường đang chuẩn bị rời đi, thì bên trên sạp hàng của Hình Lão Lục bỗng nhiên có cái gì đó rớt xuống, Bạch Thường thuận tay nhặt lên thì thấy là một thanh kiếm đồng dài hơn một thước, nhưng không biết là của niên đại nào, phía trên rỉ loang lổ, nhìn như mới lượm từ trong đống rác ra.

Bạch Thường giật mình, cười nói: “Lục gia, đồ chơi này ta thấy rất thuận mắt, người xem…”

Hình Lão Lục xé một cái đùi gà bỏ vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm nói: “Haizzz… Ngươi thích thì cứ lấy, thứ đó vốn chả ai thèm đâu.”

Bạch Thường không khách khí, đem kiếm đồng cho vào túi rồi rời đi, lúc này trong đám quỷ đang giành đồ ăn bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, đứng trước mặt của Bạch Thường.

“Này! Muốn đồ ăn thì qua bên kia, đừng có cản đường ta.” Bạch Thường phất phất tay nói, thế nhưng người ấy vẫn không di chuyển, Bạch Thường ngẩng đầu, nhìn người ở trước mặt, lại là Khâu Tiểu Điệp.

Hắn giật mình, sợ hết hồn, lòng thầm hỏi:” Làm sao nàng lại tới được đây, chẳng lẽ Khâu Tiểu Điệp đã chết?”.

“Này này này này! Cô… cô tại sao lại ở đây vậy?” Bạch Thường kinh ngạc hỏi.

Khâu Tiểu Điệp đứng ở đó, khắp cả người tràn đầy một cổ u buồn, nàng nhìn Bạch Thường, mặt đầy kinh ngạc và mờ mịt.

“Là anh… Tôi, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra cả, tôi ngủ một chút sau khi tỉnh lại tôi thấy mình ở đây, đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây?”

Bạch Thường bó tay, hắn quan sát Khâu Tiểu Điệp mấy lần, mới nhìn ra, Khâu Tiểu Điệp không phải là chết, mà đơn giản chỉ là hồn lìa khỏi xác.

“Haizzz…. Ta không biết đây là chuyện gì nữa đây, làm sao ta cứ gặp phải rắc rối vậy. Làm ơn để cho ta yên ổn làm ăn có được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận