Tiệm Bánh Đặc Biệt

Chương 58: 58: Phần 2 - Tập 8



Một người khác tên Đình Sang đang múc một muỗng bánh, nghe câu hỏi bèn dừng lại mà trả lời:
– Tụi tôi đến không gây sự đâu, mà đến theo yêu cầu thôi.
Lam Thịnh lạnh lùng nói:
– Yêu cầu của ai?
Người còn lại – tên Thành Vương mới dựng thẳng lưng vào thân ghế, khoanh tay rồi trả lời:
– Thầy Vũ Hữu.
Cả bốn nghe xong như tiếng sét đánh ngang tai, mặt tối sầm lại, họ bắt đầu có một suy nghĩ như nhau, đó là: “Anh Vũ Hữu biết là hai nhóm hay đấu nhau, vậy mà vẫn làm thế ư?”.

Nghĩa Kiệt thấy thái độ của cả bốn người như vậy nên mới nói:
– Tụi này cũng đâu có thích.
Lam Thịnh bèn hỏi:
– Sao không từ chối?
Thái Luân đáp:
– Thầy hiệu phó đứng chình ình trước mặt, từ chối kiểu gì.
Bách Phúc mới dành lời khen cho Vũ Hữu, nói:
– Anh ấy thâm quá! Quả là gừng càng già càng cay.
Bỗng nhiên có một người khác đặc biệt, vừa lạ vừa quen mở cửa ra, ló đầu vào làm mọi người ai ai cũng ngơ ngác.

Có một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, dễ thương, khuôn mặt có chút đáng yêu, bước vào chạy lon ton đi đến phía Bách Phúc ngồi.

Đó chính là Hồng Nhan.
– Anh yêu.
Bách Phúc lập tức véo má cô gái đó mà cưng nựng, rồi hai người còn hôn nhau một cái mà không quan tâm trước mặt là ai.
– Sao bé yêu lại đến vậy? Nhớ anh hả?
Hồng Nhan vui vẻ trả lời:

– Em mua gà rán cho mọi người nè.
Việt Nhân vuốt cằm mà nói:
– Chà, có lộc ăn ghê!
Hồng Nhan quay sang bên kia thấy nhóm của Nghĩa Kiệt nên chào hỏi:
– Ơ, anh Kiệt cũng đến hả?
Nghĩa Kiệt bèn mỉm cười đáp lại:
– Ừ.
Bách Phúc mới nói:
– Này nha, nghĩ dễ đấu với tôi hả?
Nghĩa Kiệt nghe xong nhếch môi mà đáp:
– Tôi không cần giành, tôi cướp luôn của cậu.
Bách Phúc nghe xong mà sát khí lạnh nổ ra đùng đùng, Hướng Vũ mới chẹp miệng ra trêu chọc:
– Tự nhiên không khí lạnh dữ vậy ta?
Lam Thịnh còn thêm mắm thêm muối vào:
– Sợ hãi quá trời quá đất.
Thái Luân xen vào nói tiếp:
– Trời, khiến bánh lạnh luôn nè.
Bách Phúc ngay lập tức kéo Hồng Nhan về phía, đặt cô lên đùi cậu ngồi, hôn má cô một cái, rồi dụi mặt vào cô làm cô hơi nhột, cậu nói:
– Không cho em đến gần cậu ta, nghe chưa?
Cô biết nên xoa nhẹ chiếc má phúng phính của cậu, dịu dàng nói:
– Hai người suốt ngày đấu nhau không chán sao? Em thương anh nhất mà.
Bách Phúc mới bảo:
– Ngay từ đầu cậu ta mở trước, anh đâu thèm.
Nghĩa Kiệt có chút hành động khiêu khích nhẹ, phản bác:
– Cậu không thèm, thế mà cậu vẫn đấu bắn súng với tôi mỗi lần học đó thôi.
Bách Phúc trừng mắt nhìn cậu ta, Hồng Nhan ôm trán bật lực rồi nói một câu làm hai chàng trai phải ngưng ngay.
– Em giận luôn cho cả hai vừa lòng.
Bách Phúc nghe vậy liền ôm cô thật chặt mà nhõng nhẽo bảo:
– Đừng giận anh, giận mỗi cậu ta thôi.

Nghĩa Kiệt phản ứng lại:
– Ể, vô lí nha.
Thành Vương thở dài lên tiếng:
– Đến đây bàn công việc, rốt cuộc lại ăn cẩu lương.
Đình Sang vỗ vai an ủi Thành Vương rồi chỉ tay về hướng ba người nhóm Lam Thịnh mà nói:
– Nhìn ba người trước mặt kìa, tụi mình còn đỡ chán.

.

.
Một lúc sau, mọi người cùng nhau ăn gà rán, vừa bàn chuyện luôn cho đỡ thời gian, khi đó cũng đã tối, Hồng Nhan thì lên trên phòng kia chơi cho mọi người tập trung hơn.

Quay lại phía dưới, Lam Thịnh tò mò bảo:
– Vậy là các cậu cũng là một nhóm thám tử hả?

Thái Luân mỉm cười trả lời:
– Cứ cho là vậy.

Tập trung vấn đề chính nào.
Đình Sang xem trong tài liệu rồi nói:
– Nghe bảo hồi trước cũng có vụ y hệt, nhưng ai đó đã tiêu hủy chứng cứ nên không tìm ra.
Hướng Vũ lấy tay xoa nhẹ chóp mũi, suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Không thể là học viên làm được đâu.
Thành Vương ngây người mà nói ra một câu:
– Không lẽ giảng viên làm à?
Việt Nhân nghe xong lấy tay vỗ trên đùi một cái “Bốp” đứng lên đi về phía bảng mà lấy gậy chỉ mà nói:
– Theo quan điểm cá nhân, điểm chung ở đây là gì? Có để ý cả hai vụ án này đều cùng một người làm ra, chắc chắn người đó đã công tác lâu năm ở học viện.

Mà vụ đầu tiên cách đây tám năm rồi còn gì.

Tiếp theo…
Bách Phúc mới khó hiểu nên cắt đứt câu nói của Việt Nhân mà hỏi:
– Học viện chúng ta theo tao biết có nhiều người lâu năm lắm, nói thế tìm như không.
Nghĩa Kiệt chẹp miệng, tay gãi đầu mà bảo:
– Thế cậu không để ý dãy học đó gần phòng của một giảng viên lâu năm nhất nhì sao? Vụ trước cũng vậy.
Việt Nhân giơ ngón trỏ chỉ rõ sự đồng tình, nói tiếp:
– Tại nhiều người không có để ý, kể cả giảng viên.
Lam Thịnh não bắt đầu nhảy số mà bảo:
– Có bị khuất một ít, nhưng không đồng nghĩa là mọi người không thấy.

Chỉ là khi xảy ra vụ án, mọi người tập trung lại xem mới không để ý.
Thái Luân mới bảo:
– Mới vào nghề mà đã nhận một vụ khó rồi, nhức đầu quá.
Hướng Vũ ngầm nghĩ rồi hỏi một câu vu vơ:
– Giả sử như có thêm vụ nữa thì sao nhỉ?
Lam Thịnh tán cho cậu bạn mình một phát mà bảo:
– Đang nhức não mà mày hỏi gì vớ vẩn vậy?

Hướng Vũ mếu máo ôm đầu mà đáp:
– Hỏi vậy lỡ có thật thì sao?
Thành Vương mới nói:
– Chuyện tâm linh không đùa được đâu.
Họ bàn luận một lúc lâu sau thì giải tán, Hồng Nhan cũng phải về để làm cho xong bài tập được giao mai nộp, biết Nghĩa Kiệt sẽ chở về mà khéo môi của Bách Phúc cứ giật giật, cứ tự nghĩ: “Cậu ta khi nào cũng vậy à? Mình phải giữ kĩ mới được.”.
– Cậu mà làm gì cô ấy là chết với tôi.
Nghĩa Kiệt bĩu môi nói:
– Chắc tôi sợ cậu.

Tôi thích tôi cướp.
Thái Luân nghe vậy biết nếu để lâu thì không ổn nên cằn nhằn:
– Về nhà cho rồi cha nội.

Quá trời quá đất.

.

.
Cũng là tối đó, tại học viện vào lúc 21h00, một bác bảo vệ đang kiểm tra các dãy học, khi đi ngang qua dãy học hồi sáng xảy ra vụ án, bác bắt gặp một giảng viên quay lưng lại, để ý thấy có cầm con dao, tay cứ xoay xoay nó, hình như đang chuẩn bị thực hiện gì đó.

Bác cảm giác có nguy hiểm nên đã nhẹ nhàng quay lui và chạy thật nhanh rồi bấm còi “Pít, pít, pít”.

Nhờ vậy mà bác thoát nạn vì có thêm hai bác bảo vệ nữa đi đến vì nghe tiếng còi nhưng có người lại vô cũng cay cú…
– Cố gắng lấy thêm ít máu nữa mà giờ hỏng mất rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận