Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 33: Bức tranh chết chóc (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phần 4: Bức tranh chết chóc

Chương 33

Tiệm Năm Tháng là một tiệm đồ sưu tầm nổi tiếng tại Trà Thành. Chủ tiệm họ Tiêu tên Giả, đã ngoài ba mươi lăm tuổi, đam mê sưu tầm những món đồ độc lạ thú vị. Vì có tiền, hắn thường xuyên kiếm được những món bảo vật quý giá. Sau khi kiếm được bảo vật, hắn sẽ mở triển lãm, gửi thiệp mời tất cả những người thuộc giới thượng lưu tại Trà Thành tới tiệm tiệc tùng rồi triển lãm món đồ mình có cho mọi người cùng chiêm ngưỡng như đang khoe khoang.

Kỳ thực, bản thân Tiêu Giả là một kẻ quê mùa, hoàn toàn không hiểu về đổ cổ, chỉ biết đồ tồn tại càng lâu thì càng xịn. Những việc hắn làm âu cũng chỉ nhằm thu hút sự chú ý của mọi người, để quý tộc trong thành đều phải để tâm đến hắn. Nhiều năm trước, hắn dẫn quân đánh giặc, tích cóp được không ít của cải. Sau này, khi nhàn rỗi, hắn dùng tiền đó đi ăn chơi đàng điếm lại bị người ta chê bai là “trọc phú”, “nhà giàu mới nổi”. Người trong giới thượng lưu khinh thường không muốn ở cùng một chỗ với hắn.

Để làm vừa lòng người khác, Tiêu Giả đặc biệt mời một thầy giáo đến dạy mình cầm kỳ thi họa. Hắn đã ba mươi lăm tuổi nhưng chỉ biết được vài con chữ, giờ học hành đến là gian nan.

Thầy giáo cũng thấy Tiêu Giả học tập khó khăn, bèn nói: “Trò Biểu Chi này, chi bằng trò vào giới chơi đồ cổ đi? Thầy thấy trong thành rất nhiều người chơi thứ này. Trò có tiền, không sợ không mua được thứ tốt. Sau này có tiếng tăm rồi thì mở một tiệm đồ sưu tầm, đến khi đó khỏi lo không ai chú ý đến trò.”

Nét mặt Tiêu Giả sượng đi. Hắn rất ghét bị thầy gọi bằng tên tự. Hắn họ Tiêu, tên Giả, tự Biểu Chi, thường xuyên bị người ta gọi thành “bitch”. Cái tên tự này đã đem đến rất nhiều chế giễu cho hắn, giờ thầy lại gọi hắn bằng tên tự, dù không vui nhưng chung quy hắn vẫn là một học trò ngoan, vẫn hòa nhã hỏi: “Thầy hiểu về đồ cổ không ạ?”

“Hiểu chứ, thầy thạo hết. Mai thầy sẽ dẫn trò đi lùng vài món.” Thầy giáo vỗ vai hắn, lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng tìm được một tên coi tiền như rác, hớn hở nói, “Đảm bảo sau này trò sẽ là người nổi như cồn trong giới thượng lưu, nhà cổ vật Tiêu.”

Tiêu Giả cũng vui lắm, cảm thấy mình đã tìm đúng thầy. Hắn cầm một món tiền lớn, theo thầy tới chợ buôn đồ cổ.

Tuy thầy ít tuổi hơn nhưng lại thông hiểu nhiều điều hơn hắn. Hai người tìm tòi trong chợ đồ cổ một lượt, quả thực tìm được đồ ngon.

Nói đi cũng phải nói lại, tên Tiêu Giả này số đúng hên, ngay lần đầu tiên đã mua được đồ tốt, đại khái cũng có thể coi như một trận thành danh. Rất nhiều người tò mò tìm tới chỗ họ Tiêu xem bảo vật hắn mua được. Tiêu Giả vô cùng đắc ý, hắn vuốt râu, tự khen mình: Ta đây cũng là người có văn hóa đấy chứ, chuyện học đòi làm sang này ai mà chẳng biết.

Khai trương không đầy một năm, tiệm Năm Tháng của Tiêu Giả đã nổi như cồn, người trong giới đồ cổ lũ lượt kéo tới chỗ hắn. Trong lúc này, Tiêu Giả cũng nhiều lần mua phải hàng giả, rước về không ít chê cười trong những buổi triển lãm cổ vật. Đa phần chỗ hàng giả đó đều do thầy đề cử hắn mua, nhưng mắt nhìn của thầy sao có thể nhầm được?

Hắn chưa bao giờ nghĩ thầy hắn là kẻ lừa đảo, cũng chưa từng nghi ngờ thân phận của thầy.

Một ngày là thầy, cả đời là cha, Tiêu Gia rất tin vào người “cha” này.

Nửa năm trôi qua, tiệm Năm Tháng cuối cùng cùng cũng thoát được chuyện hàng giả, từ từ nhận được lời khen của mọi người. Tiêu Giả cũng từ một kẻ quê mùa ban đầu trở thành một người văn nhã. Dựa vào tiệm Năm Tháng, hắn kiếm được không ít tiền, có thể nói là được cả danh lẫn lợi.

Học trò phất lên, thầy giáo lại biến mất.

Tiêu Giả sốt hết cả ruột. Dù hắn đến cục cảnh sát báo án bao nhiêu lần, thầy vẫn không thể tìm thấy, biến mất không còn tăm tích, hệt như đã bốc hơi khỏi thế gian.

Về sau, hắn chỉ còn một mình, chẳng biết sao lại thấy có chút cô đơn.

Sau nữa, trải đời nhiều hơn, hắn cũng tỉnh ngộ, nhận ra rằng thực chất ông thầy kia là một tên lừa đảo, đã ôm tiền của hắn trốn đi. Nhưng Tiêu Giả hào phóng, không trách thầy. Dù sao hắn cũng nhiều tiền, thầy không lừa hắn thì lừa ai?

Nhưng rồi sao chứ, người ngốc có ngốc phúc, lần này Tiêu Giả có được một thứ cực kỳ tốt.

“Anh thật sự muốn trưng bày bốn bức “Mỹ Nhân Địa Ngục” này ở tiệm tôi mà không lấy tiền?”

Tiêu Giả nhìn bốn bức tranh trên bàn, thứ tự các tranh lần lượt là bốn mùa xuân, hạ, thu, đông rất dễ nhận biết, mỗi mùa đều có một cô gái. Sở dĩ bộ tranh này có tên “Mỹ Nhân Địa Ngục” là vì cái chết của những cô gái đẹp được vẽ trong tranh rất đáng sợ, khiến người ta cảm giác như mình đã đến địa ngục.

Thấy người đàn ông mặc đồ đen kín mít đối diện không nói lời nào, Tiêu Giả lại cảm thán: “Tranh thực sự rất đẹp. Cá nhân tôi cảm thấy thứ được vẽ trong tranh rất chân thật, muốn bỏ tiền ra mua. Anh thật sự không bán mà chỉ triển lãm thôi sao?”

Thời gian triển lãm năm nay sắp đến, mấy hôm rồi Tiếu Giả đang đau cả đầu không biết nên triển lãm gì cho mọi người xem. Người đàn ông này đến quá đúng lúc, hắn ngỏ ý muốn ra giá mua bốn bức tranh này, thế nhưng đối phương lại không chịu bán.

Người đàn ông lên tiếng: “Tôi biết ông chủ Tiêu rất thích những thứ này. Nếu triển lãm ổn, thu hút nhiều người xem, tôi sẽ về thương lượng với cấp trên chuyện bán tranh.”

“Ồ?” Tiêu Giả vuốt râu trầm ngâm như một thói quen. Hắn biết nếu triển lãm thu hút được nhiều người xem, vậy thì giá mua sẽ tăng lên rất nhiều, đến lúc đó lại cò kè mặc cả thì khá phiền toái. Thế nhưng đối phương không bán, hắn đâu thể nào ngang nhiên cướp đoạt. Vả lại, hắn cũng rất muốn xem thử liệu bức tranh này có thể đạt đến mức giá nào ở Trà Thành.

Hai người âm thầm tính toán trong lòng, cuối cùng đạt được thống nhất chung.

“Được, sau trung thu, tôi sẽ mở buổi triển lãm “Địa Ngục”, mời người của các giới tới chiêm ngưỡng.” Tiêu Giả muốn nhân cơ hội này mời cả người của tòa soạn báo đến để viết bài quảng cáo cho tiệm đồ sưu tầm của mình.

“Được, cảm ơn anh Tiêu.” Người đàn ông đưa một chiếc hộp gấm mang theo bên người cho Tiêu Giả, “Đây là quà trung thu ông chủ chúng tôi tặng anh.”

Tiêu Giả cúi xuống nhìn, trong hộp là một chiếc vòng ngọc. Đây chẳng phải là chiếc vòng phỉ thúy bạch để thanh* hắn tìm mãi không được hay sao?

* Phỉ thúy bạch để thanh: Là loại phỉ thúy trắng với đốm hoặc vệt xanh nổi bật trên nền ngọc. Nếu chất ngọc đục hoặc bán trong suốt thì là hàng bình thường nhưng nếu chất ngọc trong hoàn toàn thì là cực phẩm.

“Món quà Trung thu này đúng là quý giá.” Tiêu Giả cầm chiếc hộp, say mê ngắm nhìn chiếc vòng ngọc mãi không thôi. “Thay tôi cảm ơn ông chủ của các anh nhé. Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Chẳng mấy chốc đã qua trung thu. Thiệp mời tới dự triển lãm Địa Ngục tại tiệm Năm Tháng được gửi đi. Những người nhận được thiệp mời đều sợ ngây người, cảm tưởng như mình nhận được thư mời từ Diêm Vương. Run rẩy mở ra xem, hóa ra là buổi triển lãm đồ cổ sắp diễn ra của tiệm Năm Tháng. Mọi người cả công khai, cả âm thầm, châm chọc: “Tiêu Giả này đúng là biết chơi, lại còn tổ chức cả triển lãm Địa Ngục. Làm tôi tưởng tôi chết đến nơi rồi chứ!”

Cầm thiệp mời tới tiệm Năm Tháng, ai cũng muốn xem xem Tiêu Giả sẽ triển lãm vật báu bí ẩn nào.

Họ không ngờ rằng đây thực sự sẽ trở thành một lời mời tới địa ngục của Diêm Vương.

Ngày hai mươi tháng tám âm lịch, trời mưa nhỏ, đó là ngày thứ ba sau buổi triển lãm Địa Ngục của tiệm Năm Tháng.

Có người tới cục cảnh sát Trà Thành báo án: Có người chết ở vùng ngoại ô phía bắc.

Dương Minh Trăn gấp rút dẫn đội cảnh sát chạy tới hiện trường.

“Người chết là Thu Minh Lộ, hai mươi bốn tuổi, nhân viên nhà hàng Bắc Giang.” Cấp dưới cầm sổ ghi chép, nghiêm túc báo cáo lại cho Dương Minh Trăn, “Theo điều tra sơ bộ, tính tình Thu Minh Lộ khá tốt, không gây thù chuốc oán với ai, khả năng không phải trả thù.”

Dương Minh Trăn không nói câu nào, chỉ nhíu mày quan sát hiện trường.

Thi thể Thu Minh Lộ bị cởi sạch quần áo, treo trên cây phong trong công viên Bắc Giang. Da dẻ cô gái vốn trắng trẻo, giờ có thêm lá phong đỏ rực như lửa làm nên, màu trắng kết hợp với sắc đỏ khiến khung cảnh thoạt trông càng đẹp một cách ma mị hơn. Cổ cô gái bị người ta cứa một đường, máu tươi chảy ra, vẫn còn đang giọt xuống mặt cỏ dưới chân.

Pháp y Úc Thung xách hộp dụng cụ khám nghiệm đi đến bên dưới tán cây phong. Anh ta chờ người bên cạnh cẩn thận chụp lại hình ảnh thi thể Thu Minh Lộ rồi mới yêu cầu hạ thi thể xuống.

Thu Minh Lộ bị trói chặt hai tay treo lên cây phong, trên người chỉ còn đồ lót. Xung quanh có rất nhiều người vây xem, rõ ràng bọn họ rất sợ nhưng lại không kìm nổi sự tò mò, hóng hớt.

Thôi Lương, trợ thủ của Dương Minh Trăn, thấy cảnh này liền nhắm tịt mắt lại. Cậu ta lớn chừng đó nhưng chưa một lần thấy cơ thể phụ nữ. Tuy hiện tại cô gái này đã chết nhưng cậu ta vẫn cảm thấy mình nên tôn trọng người ta.

“Đội trưởng Dương, hung thủ này thực sự đang khiêu khích chúng ta. Giết người rồi còn ngang nhiên treo xác trong công viên.” Thôi Lương bất bình nói, “Nhất định phải bắt được tên đó về dạy cho một bài học.”

Dương Minh Trăn lại không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng: May mà là do con người gây ra.

Từ những manh mối thu thập được tại hiện trường, Thu Minh Lộ thực sự đã bị người ta giết hại tàn nhẫn rồi treo lên như triển lãm một tác phẩm nghệ thuật.

Sở dĩ Dương Minh Trăn cảm thán như vậy là vì hắn khá sợ nếu không phải do người giết vậy thì chắc chắn là dị nhân. Hắn có thể bắt người nhưng lại không thể bắt nổi dị nhân.

Đúng lúc này, giữa đám người vây xem, một tiếng hét kinh hãi chợt vang lên.

“Trời ơi, đây chẳng phải bức thứ ba của “Mỹ Nhân Địa Ngục” hay sao?”

Người vừa lên tiếng là một người đàn ông mặc đồ Tây đeo cà vạt. Dương Minh Trăn liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh ta giữa đám người.

Dương Minh Trăn vẫy tay với anh ta: “Anh kia, qua đây một chút.”

Người đàn ông khá sợ sệt nhưng vẫn đi tới.

“Anh vừa nhắc đến “Mỹ Nhân Địa Ngục” gì cơ?” Dương Minh Trăn hỏi.

Người đàn ông xấu hổ cười trừ: “Anh cảnh sát, tôi nói linh tinh thôi, anh cứ coi như không nghe thấy nhé…”

Dương Minh Trăn đanh mặt: “Gây rối việc phá án của cảnh sát, coi chừng tôi bắt anh lại!”

“Tôi nói, tôi nói mà…” Người đàn ông vội xuống giọng, “”Mỹ Nhân Địa Ngục” là đồ trưng bày ở tiệm Năm Tháng, có tổng cộng bốn bức tranh. Nhìn từ xa, tôi thấy cô gái bị treo trên cây phong này chính là bức Mùa Thu trong bộ tranh đó.”

“Anh nói gì cơ?” Dương Minh Trăn biết tiệm Năm Tháng nhưng không biết về “Mỹ Nhân Địa Ngục”. Hắn nhanh chóng chạy ra xa nhìn chỗ treo xác Thu Minh Lộ.

Cùng lúc đó, pháp y Úc Thung cũng chạy tới chỗ hắn. Sau khi quan sát, anh ta trầm ngâm: “Quả thực rất giống bức Mùa Thu.”

Dương Minh Trăn nhìn Úc Thung, hỏi: “Cậu từng thấy bức tranh đó rồi?”

Úc Thung nói chi tiết hơn: “Tôi có chút nghiên cứu về đồ cổ, chủ tiệm cũng gửi thiệp mời tham dự triển lãm Địa Ngục cho tôi. Hôm đó lại đúng ngày rảnh rỗi, tôi bèn tới xem Mỹ Nhân Địa Ngục.”

“Nhìn từ góc độ này, Thu Minh Lộ kết hợp với cây phong thực sự cực kỳ giống bức tranh mùa thu.”

Người đàn ông khi nãy kinh hãi la lên: “Anh thấy chưa, tôi không lừa anh mà. Lúc tôi tới triển lãm Địa Ngục, ông chủ Tiêu còn bảo bốn bức Mỹ Nhân Địa Ngục này đều là thật nữa kìa! Khi đó chúng ta còn chế giễu hắn. Nhưng nếu thật sự đã giết bốn cô gái đẹp thì…”

Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, ồn ào bàn tán. Liệu Tiêu Giả có phải hung thủ giết người không, không thì sao hắn có thể nói ra những lời như vậy.

“Cắt vài người ở lại đây, còn lại đi theo tôi.” Dương Minh Trăn giận dữ nói, “Tôi phải đi gặp kẻ tên Tiêu Giả kia.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận