“Nhiễm Nhiễm, mau mở cửa!”
Nhiễm Nhiễm biết cha mẹ trở về thì như trút được gánh nặng, tranh thủ thời gian chạy tới mở cửa, vừa tới đã thấy Xảo Liên khóc lóc đỡ lấy Tiết Liên Quý máu me đầy mặt chuẩn bị bước vào.
Lúc nàng đưa lý trưởng đi phân xử ban đầu lão ta còn nói chuyện giống người, sau đó bà chủ Đinh chỉ dùng vài lời ám thị con trai mình năm nay thi vào thư viện trên huyện có thể giúp đỡ lão ta một tay thì thái độ của lão đã hoàn toàn thay đổi, nói thẳng đồ đạc kém chất lượng không xứng trả tiền công. Một hai lời qua quýt như thế rồi lấy lý do chó cái nhà lão sắp sinh con liền chuồn mất.
Lúc này Xảo Liên tức đến vỡ tim vỡ phổi bèn trực tiếp cùng mụ ta náo loạn. Họ Đinh lắm người nhiều miệng, cuối cùng đám họ hàng cháu chắt cao lớn vạm vỡ xúm lại muốn đánh Xảo Liên, Tiết Liên Quý vì bảo vệ vợ mà ăn thêm một trận đòn oan nữa.
May mà Xảo Liên đột nhiên nhớ tới lời con gái căn dặn lúc ra cửa, cao giọng quát:
“Mau đến xem cha mẹ Đinh tú tài sắp đánh chết người rồi, nhà như vậy có thể nuôi ra được người đàng hoàng hay sao, lý nào có thể đậu thi hương được?”
Một lời này khó khăn lắm mới khiến họ Đinh dừng tay lại. Dù sao cậu hai nhà họ sắp khảo thí, sắp sửa có những quan viên đi điều tra nghe ngóng phẩm hạnh của đám thí sinh, nếu như náo loạn đến mức chết người chẳng phải sẽ làm trễ nãi tiền đồ của con trai họ?
Đinh tài chủ nghe Xảo Liên la lên thì trong lòng giật mình, sợ bà vợ nhà mình hại mất tiền đồ của con trai bèn hậm hực quăng ba xâu tiền cho bọn họ. Tuy đến cuối cùng vẫn đòi được tiền công nhưng kỳ thực Tiết Liên Quý vẫn bị đánh không nhẹ làm Xảo Liên hối hận vô cùng, nếu như nàng nghe lời con gái đem điểm trọng yếu ra nói từ sớm thì nam nhân nhà mình cũng không đến nỗi bị thương.
Nàng vừa khóc vừa đỡ chồng trở về, không nghĩ tới lúc mở cửa liền phát hiện trong viện nhà đứng đầy một đám hung thần ác sát, trong đó còn có một gã không thể nhìn ra mắt mũi. Xảo Liên hít thở không thông, mắt trợn ngược một cái liền ngất xỉu, mà hai tay Nhiễm Nhiễm đỡ mẹ đã không nổi lại đừng nói đến cha nàng hai chân cũng nhũn ra.
May mà cô gái tên Vũ Đồng kia chạy tới giúp Nhiễm Nhiễm đỡ lấy mẹ, cũng giúp nàng đem hai người bọn họ đưa về phòng. Tiết Liên Quý mặc dù bị dọa đến bay mất hồn vía nhưng thấy ba người kia hình như cũng không có ác ý, miễn cưỡng định thần lại hỏi nữ nhi:
“Nhiễm Nhiễm, bọn họ… là ai?”
Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn gã mặt quỷ đã mang lại mũ che mặt thì nhẹ thả lỏng, nàng sợ cha nói nhầm vội lên tiếng nhắc nhở:
“Cha, bọn họ đều là người của tiên môn, đến thu đệ tử tăng tuổi thọ…”
Nghe con gái nói lời này mặt Tiết Liên Quý càng thêm trắng bệch, đám đoản thọ này sao lại tới nữa, chẳng lẽ bọn chúng cũng biết Nhiễm Nhiễm sinh năm Khánh Canh?