Tiên Giả

Chương 19: 19: Con Đường Thăng Tiến



Viên Minh thở dài, tiện tay đặt lư hương màu xanh xuống, vừa lúc một tai của cái lư hương chạm phải tấm da vượn trắng quấn quanh eo của nó.

Bề mặt lư hương chớp lên một ánh sáng xanh, một dòng khí ấm áp từ nơi đó tản ra, nhanh chóng dung nhập vào bên trong lớp da bạch viên.

Lớp da bạch viên run lên một cái, bề mặt hiện lên một tầng hào quang màu vàng kim nhàn nhạt, tiếp theo thì kêu phần phật một cái rồi trải ra, tự động phủ lên người của Viên Minh.

Viên Minh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì pháp lực trong đan điền đột nhiên điên cuồn phun ra, bắt đầu tuôn ra ngoài, không ngừng rót vào bên trong da bạch viên, còn da bạch viên thì bắt đầu dung hợp với cơ thể nó.

Cảm giác này, giống như lần đầu tiên bị Hô Hỏa trưởng lão thúc dục Phi Mao Thuật, đem tấm da phủ lên người của bản thân.

Da của bạch viên như vật sống chuyển động không ngừng, bề mặt nổi lên từng cục từng cục, giống như có vô số con chuột chui vào trong đó.

Viên Minh cả kinh, không nghĩ ngợi gì, vội vàng vận công thử ổn định lại pháp lực ở trong đan điền, ngăn cản nó tiếp tục phun ra, đáng tiếc là không có chút tác dụng.

Không chỉ là pháp lực trong cơ thể của nó, thậm chí ngay cả thiên địa linh khí trong không khí ở xung quanh nó cũng cơ hồ bị một lực lượng vô hình nào nó dẫn động, tụ tập về tấm da bạch viên.

Một màn xuất hiện khiến Viên Minh trợn mắt há mồm.

Theo linh khí liên tục không ngừng rót vào da bạch viên, lớp lông vốn có chút xám trắng xơ xác trở nên óng ánh bóng mượt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, vài chỗ bị trụi lông thì một lần nữa mọc lại lông tơ màu trắng, đám lông tơ này cũng nhanh chóng trở nên to dài ra.

Cùng lúc đó, trong lớp da vượn màu trắng lại hiện ra một hư ảnh bạch viên, bao trùm cơ thể nó.

“Đây là cái gì?” Viên Minh lấy làm kinh hãi, tay chân cũng không chịu khống chế múa may loạn xạ, bên tai dường như có tiếng vượn hót chi chi đang vang vọng.

Không đợi nó làm ra phản ứng gì, đột nhiên trong đầu dâng lên một cỗ khí tức âm lãnh, khiến cho mi tâm nó bỗng dưng trở nên đau nhức, giống như có một cây chủy thủ trực tiếp cắm thẳng vào, xỏ xuyên qua đầu của nó!Viên Minh không kềm được mà há to mồm, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra được, chỉ thấy trời đất quay cuồng, cơ hồ muốn mất đi thần trí.

Cho dù tâm trí của nó từ trước đến nay luôn kiên định, cố gắng chịu đựng sự dằn vặt không dành cho con người này, nhưng ý thức cũng gần như sụp đổ, tai không nghe được bất kì âm thanh gì, mắt cũng không thấy được một điểm quang minh.

Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Viên Minh lại hiện ra hình ảnh một con vượn trắng thân hình cao lớn khôi ngô ngạo nghễ đứng đón gió trên một đỉnh núi to lớn, giữa cuồng phong bão táp, hai nắm tay đấm ngực thình thịch, ngửa mặt lên trời mà gào thét.

Tiếp theo thì mắt nó tối sầm, bất tỉnh nhân sự.


Không biết qua bao lâu, ý thức Viên Minh từ từ trở lại, các giác quan cũng dần dần khôi phục.

Nó lắc lắc cái đầu có chút phình to của mình, cảm nhận lớp da vượn trên người mình đã đình chỉ việc nhúc nhích, cũng không hấp thu pháp lực của nó nữa, có điều trong đan điền thì có chút trống rỗng, pháp lực rốt cuộc bị hút sạch.

Mà tấm da vốn có màu xám trắng bây giờ cũng đã toàn bộ trắng mượt, bề mặt bóng loáng tỏa sáng, thoạt nhìn giống như là mới bị lột xuống, trên mặt còn ánh lên từng tia kim quang.

“Rốt cuộc vừa nãy đã phát sinh chuyện gì? Tấm da bạch viên này làm sao mà tựa hồ như muốn sống lại? Đúng rồi, con bạch viên đó, chẳng lẽ! ” Lông mày Viên Minh nhíu chặt, trong lòng lặng lẽ nhớ lại.

Tuy không có căn cứ, nhưng trong vô thức nó cảm giác con bạch viên xuất hiện trong não hải lúc trước chính là chủ nhân của tấm da bạch viên trên người nó.

“Bịch” “Bịch” “Bịch”Tiếng tim đập cực kì mạnh mẽ đột nhiên vang lên bên tai nó, khiến cho trong lòng Viên Minh chấn động, làm nó trong lúc tâm tư hỗn loạn bừng tỉnh.

“A!”Một khắc sau, nó chỉ thấy một trận đau nhứt kịch liệt như kim châm từ mười đầu ngón tay truyền đến, từng cái lợi trảo trắng hếu mang theo máu tươi đâm rách da thịt của nó, trực tiếp chui ra bên ngoài, làm cho nó toàn thân run rẩy, ngã xuống đất ôm tay rên rỉ thảm thiết.

Qua đúng một khắc, mấy cái móng vuốt sắc bén mới không còn mọc dài ra nữa, sự đau đớn theo đó mà cũng tiêu trừ.

Viên Minh trì hoãn một hơi, toàn thân mồ hôi ra như tắm, trong đầu kêu ong ong, cơ hồ như muốn ngất đi.

Chỉ là nó vừa nãy đã gây ra động tĩnh khá lớn, không biết có con dã thú nào nghe được động tĩnh mà đến không, thế là cố gắng xốc lại tinh thần khoanh chân ngồi dậy, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết để điều tức.

Sau gần nửa canh giờ, Viên Minh mở hai mắt, sắc mặt hơi trở lại bình thường, pháp lực trong người cũng hồi phục một chút.

Nó nhìn xuống hai tay của mình, chỉ thấy mười đầu ngón tay mọc ra móng vuốt dài đến nửa thước, cong cong như long trảo, giống như được đúc bằng thép vậy, thoạt nhìn không gì không phá được.

“Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tựa hồ là do lư hương thần bí, da bạch viên đã xảy ra một loại tiến hóa nào đó? Lư hương này thật đúng là một bảo vật hiếm có!” Viên Minh thầm nói.

Nó thi pháp thu hồi lư hương, cánh tay hơi động, tùy ý cào lên vách động một cái.

Dễ dàng để lại năm đường rãnh thật sâu trên vách động, vách động bằng đất cứng rắn trước lợi trảo thì giống như đậu hũ, cơ hồ không nhận ra một chút lực cản nào.


“Thật là sắc bén!” Viên Minh tán thưởng.

Bạch viên vốn lấy sức khỏe của hai cánh tay làm sở trường, có thể dựa vào thân hình linh hoạt mà tự do qua lại trong sơn lâm, so với sài lang hổ báo thì ở phương diện tấn công không hề có ưu thế gì, nhưng bây giờ đã có hai bộ lợi trảo, tự nhiên đã có sự khác biệt lớn.

Cũng ví như con hung thú ta tu đối diện với hai con thanh hồ hai mặt giáp công cũng không sợ chút nào kia, bằng vào một thân giáp trụ vô cùng kiên cố luôn đứng ở thế bất bại, lấy thực lực hôm nay của bản thân tuy có thể dựa vào man lực để thắng nó, nhưng sẽ cố hết sức, nếu như có cặp lợi trảo này hỗ trợ, tự nhiên có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của đối phương, làm ít công to.

“Bất kể thực lực có tăng thêm nữa, chỉ cần một ngày không lấy được giải dược chân chính của Hủ Tâm Đan, thì không cách nào để rời khỏi khu vực này, để trở về Trung Nguyên thì càng xa xôi dịu vợi.

” Viên Minh nghĩ đến chỗ bị Bích La Động hạ kịch độc thì bất giác có chút nản chí ngã lòng.

“Nếu lư hương đã tạm thời không cách nào đốt được, hay là có thể thử xem lấy được vài tin tức từ nơi đó?” Nó vừa đổi ý liền nhìn về phương nam.

Mấy tháng này, nó lợi dụng cơ hội mỗi lần nộp lên tinh huyết của hung thú, cùng Hô Hỏa trưởng lão ít nhiều cũng có một chút giao lưu.

Đối phương tuy mỗi lần đều đến rồi đi nhanh như gió, không muốn nói gì nhiều, nhưng có một lần, không biết là vô tình hay cố ý, có nói đến số lượng phi mao thú nô dưới sự quản lý của Bích La Động rất đông đúc, bị phân vào các khu vực của Thập Vạn Đại Sơn, phân cho các trưởng lão khác nhau quản lý, số lượng mà hắn phụ trách là hơn hai ba mươi người.

Viên Minh cho rằng mấy thú nô này đối với mình mà nói, thì cũng có thể xưng là tiền bối, sự hiểu biết của họ về Bích La Động và Thập Vạn Đại Sơn so với mình thì hơn rất nhiều, hay là tìm kiếm và tiếp xúc với họ một chút, có thể thu hoạch một chút tin tức mà mình cần thì sao.

Sau khi trong lòng tính toán như vậy, Viên Minh không lập tức xuất phát đi tìm những thú nô khác, cách lần giao nộp tinh huyết kế tiếp vẻn vẹn có hai ngày, sau khi nộp lên tinh huyết hung thú của tháng này rồi xuất phát cũng chưa muộn.

Hai ngày sau, Viên Minh mang tinh huyết vốn đã chuẩn bị xong từ sớm đến cự thạch giới bia.

Lần này Hô Hỏa trưởng lão lại đã chờ ở đó từ sớm, Ô Lỗ lại không thấy xuất hiện.

“Hô Hỏa trưởng lão, đây là tinh huyết hung thú của tháng này, mời ngài kiểm kê.

” Viên Minh lấy ra túi trữ máu, đưa qua.

“Khí tức, màu sắc của năm phần tinh huyết này giống nhau, là thu trong một ngày sao?” Hô Hỏa trưởng lão nhận lấy túi máu rồi liếc xem, lông mày hơi động một chút, ngước đầu lên nhìn Viên Minh, hỏi.


“Trưởng lão thật là ánh mắt như đuốc! Đệ tử ngẫu nhiên phát hiện một ổ thanh hồ, may mắn trong một ngày đã gom đủ năm phần tinh huyết.

” Viên Minh không hiểu Hô Hỏa trưởng lão có ý gì, lại cũng không bịa lời nói dối.

“Trong một ngày liền giết năm con thanh hồ, không tệ, tu vi của ngươi có phải đã đột phá Luyện Khí tầng một rồi không?” Hô Hỏa trưởng lão quan sát Viên Minh hai lần rồi hỏi.

“Mấy ngày trước có chỗ đốn ngộ, may mắn đột phá.

” Viên Minh hơi chần chờ, nói.

“Trong vòng nửa năm có thể đột phá Luyện Khí tầng một, cũng coi như là không tệ, miễn cưỡng đủ tư cách rồi.

” Hô Hỏa trưởng lão gật đầu nói.

“Không biết lời này của trưởng lão là có ý gì?” Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Các ngươi, mấy tên phi mao thú nô này cơ bản đều là tư chất tứ linh căn, dựa theo đánh giá của tu tiên giới, thì thuộc về “ngụy linh căn”, nếu không có cơ duyên đặc biệt hay là hạng người có tâm tính kiên định, bình thường thì khó thành đại khí.

Bích La Động chúng ta từ xưa đến này đều rất mến tài, thiết lập lên phi mao thú nô vốn được coi là một loại thí luyện, đối với người có thể trong vòng nửa năm đột phá Luyện Khí Kì tầng một, có thể dành cho một con đường để thăng tiến, nhưng thành hay bại, còn phải xem ngươi có nghị lực này hay không.

” Hô Hỏa trưởng lão hất cằm một cái, vẻ mặt ôn hòa nói.

“Còn xin trưởng lão chỉ rõ.

” Viên Minh lờ mờ đoán được gì đó, trên mặt xẹt qua một tia kích động.

“Chỉ cần trong vòng ba năm có thể nộp lên một lượng tinh huyết hung thú nhất định, liền có thể thoát li thân phận phi mao thú nô, được Bích La Động ta thu làm đệ tử kí danh, học tập tiên pháp bí thuật chân chính.

” Hô Hỏa trưởng lão tựa hồ đối với phản ứng của Viên Minh có chút hài lòng, tiếp tục nói.

“Bái nhập Bích La Động! Lời này là thật sao?” vẻ mặt Viên Minh run lên, buộc miệng hỏi.

“Hô Hỏa ta tại Bích La Động cũng coi như có chút địa vị, khi nào mà nói qua hư ngôn?” Sắc mặt Hô Hỏa trưởng lão hơi sa sầm.

“Trưởng lão thứ tội, tại hạ nhất thời kích động, có chút lỡ lời.


Nhưng không biết trong vòng ba năm phải nộp lên bao nhiêu phần tinh huyết?” Viên Minh vội vàng tạ lỗi, chuyển đề tài mà hỏi.

“Một ngàn phần.

“Viên Minh nghe vậy, liền trợn tròn hai mắt, tựa hồ có chút không dám tin những gì mình nghe được.

“Nếu như ngay cả một ngàn phần tinh huyết chút xíu mà cũng không thu thập được, vậy ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ ý định tu tiên đi.

Ta xem tiểu tử ngươi cũng coi như là thuận mắt, đề tỉnh ngươi một câu, muốn hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất là đi săn những hung thú càng cao cấp.

Căn cứ theo quy định, một phần tinh huyết của hung thú trung giai tương đương mười phần tinh huyết của hung thú hạ giai, mà một phần tinh huyết của hung thú thượng giai thì bằng một trăm phần tinh huyết của hung thú hạ giai.

” Hô Hỏa trưởng lão liếc ngang Viên Minh một cái và nói như thế.

“Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở, tại hạ biết rồi.

” Viên Minh trong lòng rùng mình, cung kính trả lời.

Tháng trước, lúc vị Hô Hỏa trưởng lão này thu lấy tinh huyết, đã từng đề cập với nó và Ô Lỗ về chuyện này, cái gọi là cấp bậc hung thú là đối với thực lực của hung thú mà phân chia, phía trên hạ giai còn có hai cấp bậc là trung giai và thượng giai.

Thanh hồ, ta tu mà nó gặp trước đây, đều là hung thú hạ giai, luận về thực lực, thì không sai biệt lắm so với tu sĩ luyện khí kì tầng bốn, mà càng vào sâu Thập Vạn Đại Sơn thì do hung thú trung giai chiếm giữ, thực lực của tụi này thì tương đương với tu sĩ Luyện Khí Kì từ tầng năm đến tầng tám, thực lực tự nhiên không thể so sánh.

Còn về hung thú thượng giai thì càng đáng sợ, hơn xa hung thú trung giai, nếu thực lực không đủ, nếu gặp phải thì kết cục chính là bị miểu sát.

Đương nhiên bởi vì lí do linh trí của hung thú không cao, tu sĩ bình thường cho dù tu vi thực không bằng, thì nhờ vào một chút thủ đoạn cũng có thể thử vượt cấp mà săn giết, đương nhiên cũng không thể quơ đũa cả nắm.

Tóm lại, lấy tu vi Luyện Khí tầng một của nó bây giờ, có thể không tự tin ở trước mặt hung thú trung giai mà toàn thân thối lui.

Nói cách khác, nếu như muốn thu thập một ngàn phần tinh huyết, trừ phi tu vi của bản thân có thể tiến thêm một bước, nếu không thì chỉ có thể tiếp tục thành thành thật thật giết một ngàn con hung thú hạ giai.

Lúc Viên Minh muốn xin giải dược từ chỗ Hô Hỏa trưởng lão rồi cáo từ, thì trong rừng cây không xa ở phía sau truyền đến một trận dị động, mơ hồ có tiếng bước chân tới gần.

Viên Minh theo tiếng mà quay đầu nhìn lại, thì thấy Ô Lỗ đang đi về phía này.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận