Tiên Nghịch

Chương 34: Tập Huấn


———————— Có được khẩu quyết đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ chín, Vương Lâm bắt đầu an tâm, suốt ngày sống ru rú trong nhà.Thời gian dần dần trôi qua, toàn bộ Hằng Nhạc phái bắt đầu tràn ngập không khí khẩn trương.
 
Toàn bộ đệ tử đều đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc tỷ thí cuối năm. Một khi có thể tiến vào thập cường thì pháp bảo, đan dược, linh thạch, ngọc phù .v.v. đều có thể đạt được.
 
Càng khiến cho bọn họ phải đỏ mắt chính là lần này chương môn đã xuất ra trọng bảo bản phái – Song Nguyệt Hoàn làm phẩn thưởng cho người giành vị trí đứng đầu!
 
Song Nguyệt Hoàn vốn là di vật của một tiền bối trong môn phái ba trăm năm trước. Uy lực rất lớn, là một kiện bảo bối vừa công vừa thủ hiếm có.
 
Vì thế nên cả đám đệ tử môn nội đều nắm chặt tay thề đoạt được bảo bối.
 
Còn như cuộc tỷ thể của đệ tử mới. Năm nay môn phái cũng có thu mấy đệ tử mới. Nhưng trong mắt mọi người, Vương Trác nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ trở thành tân nhân vương.
 
Những đệ tử ký danh khác lại có địch ý với nhau quá nặng. Đối với bọn họ mà nói, lần tỷ thí giữa những đệ tử ký danh này chính là cơ hội tạo ra bước ngoặt trong cuộc đợi họ. Mỗi người đều âm thầm chuẩn bị thật kỹ cho lần tỷ thí này.
 
Nhưng toàn bộ những không khí khẩn trương này lại chẳng liên quan gì đến Vương Lâm cả. Cả ngày trừ tu luyện ra, thì hắn lại luyện tập Dẫn Lực Thuật. Một ngày cuối tháng, hắn đi ra khỏi phòng ở cho tạp vụ, đi thẳng đến chính viện.
 
Pháp quyết che dấu khí tức hắn đã luyện thành. Tâm niệm vừa chuyển, linh khí trong cơ thể hắn lập tức được giấu đi, chỉ biểu hiện ra ngoài tu vi chưa đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất.
 
Hắn cũng biết chỗ ở cho tạp vụ lắm thầy nhiều ma, không thích hợp để tu luyện nên muốn kiếm cớ xuống núi tìm chỗ yên tinh tiềm tu.
 
Sau khi đi vào chính viện, hắn đi một lúc thì tới Dược Viên của Tôn Đại Trụ. Hắn cung kính cao giọng nói: “Đệ tử Vương Lâm cầu kiến sư phụ.”
 
“Ngươi tới đây làm gì?” Đại môn Dược Viên vẫn chưa mở ra nhưng bên trong đã vọng ra giọng nói có vẻ không kiên nhẫn của Tôn Đại Trụ. Hiển nhiên hắn rất không ưa tên đệ tử này.
 
Vương Lâm không thay đổi vẻ mặt, vẫn cung kính nói: “Đệ tử tu vi thấp kém, biết không thể đánh thắng trong trận tỷ thí ngày mai, sẽ làm xấu mặt sư phụ. Vì thế đệ tử không muốn tham gia.”
 
“Hừ. Coi như tiểu tử nhà ngươi thức thời. Lần này có tên Vương Trác, đệ tử sư thúc Đạo Hư của ngươi, tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến đỉnh phong
 
Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất. Có thể đột phá lên tầng hai bất cứ lúc nào.
 
Cho dù ngươi có đi, người ta cũng chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể bóp chết ngươi. Nghe nói các ngươi là thân thích nhưng sao lại có chênh lệch lớn như thế chứ.”
Tôn Đại Trụ nói với giọng châm biếm.
 
Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý, nói: “Vương Trác từ nhỏ đã thông minh, thiên phú linh căn tốt, đệ tử sao có thể sánh được.”
 
“Nửa năm nay có tìm lại được hồ lô không?” Tôn Đại Trụ trầm mặt một lúc rồi hỏi.
 
Vương Lâm lắc đầu, lộ vẻ buồn bã nói: “Việc này cũng lạ. Đệ tử đã tìm nhiều lần như vẫn không thể tìm được nơi hồ lô rơi xuống.”
 
“Còn việc gì không? KHông còn thì xéo đi. Nhìn thấy ngươi ta lại bực mình!” Tôn Đại Trụ lạnh giọng nói. Hắn vừa nhìn thấy tên đệ tử này thì lại không khống chế được tính nóng nảy của mình, hận không thể đập chết hắn, tránh bị mấy đồng môn cùng lừa cười vào mũi.
 
“Sư phụ, đệ tử ở trên núi thấy rất buồn chán, muốn xuống núi một chuyến.
 
Chờ mấy năm rồi trở về, người xem có được không?’ Vương Lâm cúi đầu cung kính nói.
 
Xuống núi? Không được. Ngươi không nói thì ta cũng quên mất. Bốn năm nữa sẽ tới đại hội giao lưu với Huyền Đạo Tông. Lần này chưởng môn sư bá của ngươi ra lệnh, đại bộ phận để tử môn nội hết năm nay sẽ tiến hành tập huấn trong bốn năm. Ngươi cũng đi tham gia đi. Không bốn năm sau, trên đại hội lại thua quá mất mặt, làm xấu mặt ta!” Tôn Đại Trụ lập tức cự tuyệt.
 
Tập huấn?” Vương Lâm ngẩn ra.
 
Cứ hai mươi năm lại có một lần trao đổi, đây là quy củ mấy trăm năm nay. Huyền Đạo Tông và Hằng Nhạc phái chúng ta bề ngoài thì có vẻ hữu hảo nhưng cũng âm thầm cạnh tranh nhau. Mấy lần luận bàn trong một trăm
 
năm trở lại đây, chúng ta đều thua đối phương. Chuyện này thật quá mất mặt, vì thế mới có chuyện tập huấn. Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu sau lần tập huấn này mà ngươi không có tiến bộ gì. Làm xấu mặt ta ở đại hội bốn năm sau thì ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Hằng Nhạc phái!” Tôn Đại Trụ chẳng muốn giải thích gì thêm.
 
Vương Lâm thầm than một tiếng. Chuyện ra ngoài tu luyện rõ ràng không có khả năng. Hắn thấy Tôn Đại Trụ đang tức giận nên gật đầu vâng dạ, cáo lui ra về.
 
Trở về phòng ở tạp vụ, Vương Lâm trầm tu một chút. Nếu không thể ra ngoài tu luyện vậy thừa dịp tập huấn, tìm cơ hội tu luyện đi.
 
Ngày hôm sau, cuộc tỷ thí trong môn bắt đầu. Cả môn phái trở nên vô cùng náo nhiệt. Vương Lâm do dự một chút rồi cuối cùng cũng quyết định không đi xem mà tranh thủ thời gian củng cố tầng thứ hai Ngưng Khí kỳ.
 
Mấy ngày sau, từ một đệ tử ký danh, Vương Lâm biết được trong đệ tử môn nội thì Trương sư huynh đoạt giải nhất. Bất quá nghe nói đó là vì không có tên tử y lúc trước tham gia.
 
Về phần Vương Trác, không ngoài dự đoán, hắn đã trở thành tân nhân vương. VÌ thế nên càng ngang ngược càn rỡ, không thèm để ai trong đám đồng niên vào mắt.
 
Một tuần sau. Sáng sớm, tiếng chuông vang vọng khắp nới trên Hằng Nhạc phái. Tiếng chuông này vang lên có nghĩa là toàn bộ đệ tử môn nội phải nhanh chóng tập hợp ở đại điện môn phái.
 
Vương Lâm đang ở trong không gian mộng cảnh nên không nghe được. Mãi cho đến khí Tôn Đại Trụ nổi giận lôi đình, một cước đá bay cửa khu tạp vụ thì hắn mới tỉnh lại. Vội vàng thu hồi hạt châu rồi che dấu tu vi. Hắn mở cửa phòng ra chỉ thấy Tôn Đại Trụ mặt tức giận đến đỏ bừng, quát thẳng vào mặt Vương Lâm : “
Vương Lâm, ngươi bị điếc hả? Không nghe thấy tiếng chuông hả? Đồ nghiệt đồ nhà ngươi. Toàn bộ đệ tử môn nội tham gia tập huấn đều đã đến đủ cả, chỉ còn thiếu mình ngươi. Hại ta mất mặt trước sư huynh đệ. Ngươi. ngươi làm ta tức chết!!!
 
Vương Lâm khẽ nhíu mày lại, im lặng không nói.
 
Tôn Đại Trụ trừng mắt nhìn Vương Lâm một cái. Hắn biết lúc này không phải lúc dạy dỗ đệ tử, chương môn và các sư huynh đang chờ nên không thèm nói thêm, túm lấy Vương Lâm,chân đạp mây nhanh chóng bay lên trời.
 
Tôn Đại Trụ dùng tốc độ nhanh nhất bay đến bên ngoài đại điện rồi ném hắn xuống đất. Tôn Đại Trụ thấp giọng quát: “
Vương Lâm, đi theo ta vào bên trong. Nếu ngươi lại làm ta mất mặt thì cho dù chưởng môn trách phạt thì ta cũng phải đập chết ngươi!” Câu sau cùng vừa nói ra thì trong mắt Tôn Đại Trụ cũng lộ ra sát khí. Hắn đã chán ghét tên đệ tử này tới cực điểm rồi, quyết tìm cơ hội trục xuất hắn khỏi sư môn.
 
Vương Lâm xoa xoa cánh tay rồi phủi bụi trên quần áo. Nếu không phải hắn đã dạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai, thân thể mạnh mẽ hơn không ít thì đã gãy tay rồi. Hắn cúi đầu nhẹ giọng đáp: “
Đệ tử tuân mệnh.”
 
Tôn Đại Trụ hừ một tiếng, sửa sang lại quần áo một chút rồi đi vào đại điện. Vương Lâm hít sâu một hơi, cố áp chế cơn giận, chỉnh lại sắc mặt như thường rồi đi theo vào.
 
Đại điện Hằng Nhạc phái là nơi quan trọng nhất môn phái. Không gian trong đại điện rất lớn. Bên trong có hơn mười pho tượng khổng lồ của những vị tiên hiên trong môn phái chia ra đứng hai bên, toát ra một không khí nghiêm trang ra toàn đại điện.
 
Vương Lâm đi theo sau Tôn Đại Trụ vào. Hơn mưới ánh mắt lập tức tập trung lên người hắn. Hắn lập tức cảm giác thấy hô hấp có chút khó khăn, vội cúi đầu xuống.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận