Tiên Nữ Hạ Phàm

Chương 41: Ngoại truyện quyển 1: Từ thái tử tới thiên tử.




Từ nhỏ ta đã là hoàng thái tử, hưởng hết vạn nhân chi ngưỡng. Ai cũng nghĩ ta hẳn sở hữu một cuộc sống sung túc an nhàn, nhưng sự thực chưa bao giờ như vậy. Cái vị trí thái tử này của ta đã đẩy ta lên đến đầu sóng ngọn gió, rất nhiều người, nhiều thế lực luôn nhắm tới ngai vàng, mà, bước đầu tiên, thường là ra tay từ người kế vị, là ta.
Ta thật sự rất mệt mỏi. Chưa bao giờ ta có được cái thế gian gọi là chân tình. Tất cả những gì mọi người xung quanh làm cho ta đều mong mỏi một sự hồi báo nhất định. Kể cả phụ hoàng và mẫu hậu. Phụ hoàng luôn kỳ vọng rất nhiều thứ ở ta, hơn nữa, đất nước rối ren, loạn thần hoành hành, cung đình tranh đấu đã chiếm giữ gần hết thời gian của người, mỗi khi gặp mặt, người luôn vội vã hoàn chỉnh tác phong, suy nghĩ của ta, chưa từng có thời gian nói một câu quan tâm, chăm sóc. Nói ra thật mỉa mai, ta gặp mặt phụ hoàng nhiều nhất chính là khi thượng triều. Còn mẫu hậu là lục cung chi chủ, để đảm bảo được vị trí của ta, người ngày phòng đêm ngừa, người luôn sợ ta không đủ tư cách, không đủ khả năng tiếp quản gánh nặng hoàng triều đại Uyển nên lúc nào cũng đốc thúc ta, lên sẵn kế hoạch tốt nhất buộc ta tuân thủ. Ta yêu kính phụ hoàng mẫu hậu, nhưng mà, những cái thân tình bình thường nơi nhân thế như ta thỉnh thoảng vẫn bắt gặp trong sách vở, ta lại chưa từng có diễm phúc được trải nghiệm.
Phụ hoàng lại vô cùng hiếm muộn, ta chỉ có vài vị tỷ tỷ do các thứ phi sinh hạ đều đã sớm gả ra ngoài, và một bào muội là Vân nhi. Vân nhi thuần khiết ngây thơ, tính tình tùy hứng, tâm tư đơn giản, không có lòng hại người, càng không có lòng phòng người. Mẫu hậu lại sợ Vân nhi ảnh hưởng đến tiến độ học tập của ta nên thời gian ta và muội muội tiếp xúc cũng là vô cùng hiếm hoi và ít ỏi.
Lúc phụ hoàng sắp băng hà đã giao phó ta cho Tướng gia, cũng là đường huynh của mẫu hậu. Vị Tướng gia này có một nữ nhi trạc tuổi ta, gọi ta là biểu ca, từ nhỏ đã vào cung quấn lấy mẫu hậu, có nhiều lúc, khó khăn lắm, mẫu hậu mới có một chút thời gian rảnh rỗi, nàng ta lại chiếm mất. Khi ta được 12 tuổi, mẫu hậu từng đề cập với phụ hoàng muốn tứ hôn cho ta và biểu muội. Nhưng mà, ta chưa bao giờ thích nàng ta, vì thế, ta đã quỳ suốt một đêm ở ngự thư phòng mới cầu được phụ hoàng tạm hoãn việc này. Ta biết, mẫu hậu và Tướng gia vô cùng tức giận, nhưng ta thật sự không muốn bất cứ ai sắp xếp chuyện hôn nhân của mình.

Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, ta chán ghét cảnh cung đình tranh đấu, chán ghét cảnh hậu cung tranh sủng bất chấp thủ đoạn, càng vô cảm với nữ nhân. Ta biết, ta có một vị hôn thê là nữ nhi của Định Đông thân vương ngoài Nam Hải. Ta chưa từng gặp mặt nàng, cũng không biết nàng rốt cuộc là người như thế nào, bởi vì đã rất lâu rồi, Hoàng gia nhà nàng không có xuất hiện trên quan trường cũng như can thiệp bất cứ chuyện gì ở quân vụ, cứ ẩn cư ở Minh Hà đảo không thấy ra ngoài.
Ngày ta đăng cơ, mẫu hậu từng rất nhiều lần ám chỉ muốn ta lập biểu muội làm hoàng quý phi, nhưng mà ta luôn nhớ, ta còn một vị chính thê ngoài Nam hải. Vả lại, ta có kiêu ngạo riêng của mình, ta không muốn giang sơn của ta phải dựa trên thế lực nhà phi tần, càng không muốn lên triều phải xem sắc mặt các vị nhạc phụ. Có lẽ, chính vì lý do này, ta luôn cảm thấy Văn Thành công chúa chưa gặp mặt tốt hơn nhiều so với biểu muội, vì phụ vương của nàng không có hứng thú với triều cương.
Vô tình, ta phát hiện vị Tể tướng đáng kính của ta nhòm ngó ngai vàng của ta. Ban đầu ta có bị chút đả kích, nhưng mà cũng không lâu. Hắn cũng không phải người đầu tiên muốn triệt hạ ta cướp ngôi. Cuộc sống cấm cung đã dạy ta một điều: đừng nên đặt lòng tin tuyệt đối vào bất cứ ai!
Ta rất nhanh phát hiện, hắn luôn quan sát, theo dõi ta, không còn cách nào khác, ta buộc phải một lần nữa điều động lực lượng ám vệ mà phụ hoàng để lại cho ta trước lúc băng hà. Đây là bí mật giữa hoàng đế các đời, tuyệt không có đối tượng thứ hai biết đến lực lượng này. Ta cẩn thận từng bước như đi trên băng mỏng, lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ, ăn ngủ không yên. Nhiều lúc, ta thật sự muốn một kiếm đâm chết hắn. Nhưng mà, hắn vốn là ‘Đại Uyển đệ nhất dũng sĩ’. Không nói tới hộ vệ xung quanh, bản thân hắn đã là một cao thủ có hạng, vả lại, hắn đã móc nối được gần như toàn bộ triều đình, sẩy chân một bước, ta sẽ không thể đảm bảo cho bản thân mà còn hại tới cả mẫu hậu và muội muội.
Một ngày, ta đến Ngọc Phong Sơn du ngoạn. Ta không cho bất cứ viên quan nào đi theo, chỉ là muốn thanh tĩnh một chút. Có điều, ta chưa từng nghĩ đến Lư Ngạc lại dám cả gan hành thích giữa đường. Lúc đó, theo ta được biết, thực lực của hắn còn chưa đủ để đảo chính. Ta đã quá khinh địch.
Mắt nhìn tên cẩm y vệ cuối cùng ngã xuống, ta cảm thấy cái chết đã đến rất gần, nhưng mà ta không cam tâm, chỉ cần còn một hơi thở, ta sẽ không đầu hàng, bởi vì, TA. LÀ. BÁCH. LÝ. TỊNH.
Khi cận kề ranh giới sinh tử, đột nhiên, một bóng áo trắng xuất hiện, chấn lui toàn bộ thích khách đang chĩa kiếm vào tim ta. Nàng mang mạng che mặt, ta không nhìn được dung mạo, nhưng mà, giờ khắc đó, ta biết, cuộc đời này của ta sẽ không quên được ánh mắt của nàng. Nó trong vắt, sâu thẳm, có thần lực trấn định tâm thần người khác. Nó bình lặng, không có những tia sắc bén của toan tính như của những người xung quanh ta. Nó chân thật không xu nịnh, nó thản nhiên không nhìn thấy tâm tình.
Nàng cứu mạng ta nhưng không để lại danh tính, chỉ nhẹ nhàng phất áo rời đi. Lần đầu tiên ta gặp một nữ tử như vậy, nàng rõ ràng biết ta là hoàng đế, dĩ nhiên cũng thừa biết cứu giá là loại công lao gì, nhưng mà nàng chẳng đòi hỏi gì cả, chỉ đến rồi đi tựa như một cơn gió nhẹ thoáng qua, thổi mát tâm hồn ta, cũng mang lại vô vàn xúc cảm.
Rất nhiều đêm, ta gặp lại nàng trong mơ. Rất nhiều đêm, ta tưởng tượng được nhìn thấy gương mặt thật của nàng ẩn sau lớp mạng. Nhưng mà, bóng áo trắng ấy quá sạch sẽ, quá tinh khôi, quá thuần khiết, đến nỗi, ta không có cách nào chạm đến. Lần nào cũng vậy, mỗi khi ta sắp tới được gần nàng thì lại nàng biến mất như chưa từng tồn tại. Nếu không phải có hôn ước với Văn Thành công chúa, nếu không phải ta không có cách tìm ra nàng, ta nhất định lập nàng làm hoàng hậu duy nhất của Đại Uyển, cùng ta chung hưởng vinh hoa, cũng cho ta một chút chân tình ấm áp.

Mẫu hậu đề cập với ta, Hoàng gia là đệ nhất đại gia tộc của Đại Uyển, thành hôn với công chúa của họ, ta có thể tranh thủ được rất nhiều thứ, vâng vâng và vâng vâng. Ta chỉ vâng dạ cho qua chuyện. Chưa bao giờ ta muốn động tâm tư với những người xung quanh. Ta cảm thấy, nếu nam nhân mà ngay cả nương tử của mình cũng tính toán thì thật sự hèn hạ đốn mạt, và ngược lại.
Nhưng mà, càng gần ngày đại hôn, ta càng phát hiện nhiều chuyện không ổn, Tướng gia có vẻ đã đủ lông đủ cánh, có thể ra tay bất cứ lúc nào. Ta không muốn liên lụy người vô tội. Mẫu hậu và Vân nhi ta đã không chiếu cố nổi, ta không muốn liên lụy thêm một hoàng hậu. Suy tới tính lui, ta tìm được một cách, nghe có vẻ hoang đường nhưng mà ta cũng không thấy có chỗ nào không ổn. Nếu Văn Thành công chúa vẫn còn là xử nữ, sau này khi có cơ hội, nàng có thể lẩn trốn hoặc lấp liếm thân phận của mình, có lẽ, trong lúc sinh tử, sẽ thoát được một kiếp. Nàng chỉ là một cô nương không can hệ tới những chuyện rối ren trong triều, không đáng bị cuốn vào.
Thế là, đêm tân hôn cuối cùng cũng đến. Tâm trạng của ta vô cùng lộn xộn, ta rất tò mò muốn biết vị công chúa bí ẩn này là người như thế nào. Ta lại rất lo lắng không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào với đề nghị ngược đời của ta. Có phẫn nộ không, có ngạc nhiên không, nếu nàng hỏi, ta làm sao giải thích, ta không muốn nàng biết bất cứ chuyện gì giữa ta và Lư Ngạc. Nhưng mà, ta không ngờ, nàng chấp nhận đề nghị của ta vô cùng nhanh chóng và bình tĩnh, không một câu hỏi, không một tiếng kêu bày tỏ cảm giác. Nàng càng bình tĩnh bao nhiêu, ta lại càng bị chấn kinh bấy nhiêu, tới nỗi, ta không kiềm chế được, giở xuống hỷ khăn đỏ thẫm phủ trên đầu nàng, ta muốn biết, ta phải biết vị công chúa này rốt cuộc làm bằng cái gì.
Nhưng mà, đúng là ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’. Bằng vào cái nhìn đầu tiên, khi hỷ khăn rơi xuống, ta lập tức nhận ra, vị hôn thê, không, bây giờ là hoàng hậu của ta chính là người mà ta khổ công tìm kiếm, nàng đúng là bạch y nữ tử ngày đó ta thiếu một cái nợ ân tình, cũng là thủ phạm khiến bao đêm ta thao thức. Đúng như ta tưởng tượng, dung mạo của nàng có thể sánh với thiên tiên thượng giới.
Ngạc nhiên, sững sờ, rồi mừng như điên dại, qua vài câu nói, ta nhận ra nàng có một đầu óc vượt trội hơn bất kỳ ai ta từng gặp, mà ngay cả bản thân ta cũng không phải đối thủ của nàng. Nàng đã biết tất cả mâu thuẫn giữa ta và Lư Ngạc, hiểu được nguy hiểm ta đang phải đương đầu. Thế là, ta thay đổi ý định, lúc này, đột nhiên ta hi vọng, trên quãng đường sóng gió phía trước, có thể có một tri kỷ đồng hành.
Ta nghe nói, đa phần đại gia khuê tú đều thích trang điểm và lười biếng, nhưng mà hoàng hậu của ta không có như vậy. Nàng luôn dậy sớm hơn ta, và chẳng bao giờ ta thấy nàng tô son trát phấn. Càng hay, nàng tự thân đã mang dung mạo khuynh thành, cứ để ta ngắm gương mặt thật không tốt sao.
Càng lúc ta càng quan tâm nàng, không gặp một chút đã nhớ. Ta luôn qua đêm ở Phượng Nghi cung, bây giờ thì chuyện hối hận đầu tiên trong đời ta chính là đưa ra cái đề nghị làm phu thê trên danh nghĩa. Nó khiến nàng cứ lành lạnh thế nào ấy. Nhiều lúc, ta thật sự muốn tát cho mình một cái.
Càng ở chung, ta càng phát hiện nàng có vô số ưu điểm. Nhờ có nàng, rất nhiều chuyện không lớn không nhỏ làm ta đau đầu suốt những năm qua đã biến mất. À, mà hình như nàng biết rất nhiều thứ ngoài đời nha, toàn là những kiến thức mà sách vở không có nói tới.

Hừ, hôm nay ta đột nhiên nhận được tin Lư Ngạc muốn cầu hôn Vân nhi, ta thật sự không biết phải làm sao, đành phái tiểu Lâm tử đến nói với nàng, hi vọng nàng nghĩ cách thuyết phục mẫu hậu đổi ý, nhưng không ngờ nàng thật sự có thể nghĩ ra biện pháp làm mẫu hậu không thể đồng ý. Ngẫm tới ngẫm lui, nếu hôn sự của Vân nhi và Hoàng Kiệt lộng giả thành chân cũng tốt chứ sao. Hì.
Mẫu hậu ngã bệnh rồi, thái y viện bó tay, ta cũng không biết phải làm thế nào nữa. Ta tự phụ xem không ít sách vở, nhưng mà triệu chứng như thế này thật sự quá đỗi lạ lùng. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, nàng lại đưa ra đề nghị lập đàn tế thần.
Ta biết rõ nàng không phải loại người tin vào thần thánh, nhưng ta cũng biết nàng sẽ không làm việc tổn công vô ích. Ta lựa chọn tin tưởng nàng, gật đầu chấp thuận.
Đúng như ta đoán, tất cả chỉ là một trò che mắt thế nhân, nàng chữa khỏi bệnh của mẫu hậu, đồng thời cũng cùng ta sắp xếp chuẩn bị phản kích.
Phiến quân nhiều và nguy hiểm hơn ta tưởng tượng, nhưng ta không sợ, vì ta đột nhiên có thêm rất nhiều trợ thủ đắc lực từ Hoàng gia, người người đều là tinh anh. Ta cũng không lo lắng hay bồn chồn, vì ta biết, ta không có chọn lựa khác. Ta phải thắng bằng mọi giá, ta còn giang sơn, còn mẫu hậu, còn Vân nhi, và, còn có nàng.
Hai ngày một đêm đồng sinh cộng tử, lần đầu tiên ta nhìn thấy nụ cười của nàng, nó đẹp một cách thuần khiết nhất, rất có công dụng dưỡng tâm an thần, cuộc đời này của ta có lẽ sẽ vĩnh viễn đắm chìm trong đó.
Và, thực sự ta đã là người thắng ván cờ lớn này, cũng thuận lý thành chương cho nàng địa vị và quyền lực ngang bằng mình. Ta đột nhiên háo hức đón tương lai, ta muốn nhìn thấy một Uyển Nguyệt thái bình thịnh thế và một gia đình nhỏ đầy ắp yêu thương…..



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận