Dịch bởi Lumos | Ning Blossoming Subteam
Đúng là Đoan Ngọ quyết định đi theo Yến Tử Kinh là vì nàng nhìn thấy sóc nhỏ. Nhưng cũng không phải do nàng thấy sóc nhỏ bị Yến Tử Kinh bắt rồi lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp nàng. Có bài học của Tịch Tịch, Đoan Ngọ trở nên cảnh giác với đứa trẻ khác hơn rất nhiều. Nói nàng muốn cứu sóc nhỏ khỏi tay Yến Tử Kinh, không bằng nói nàng muốn tìm hiểu tại sao sóc nhỏ lại xuất hiện ở bờ sông Bạch Ngọc.
Đêm qua, nàng ở bên cạnh Uất Trì Vô Ý trải qua quá nhiều chuyện. Trên đường trở về phủ, Đoan Ngọ tựa như đã ngủ say, nhưng thực chất là đang cảm thấy bối rối. Sau khi cảm nhận được sự ngạc nhiên, thống khổ, sung sướng và sợ hãi, Uất Trì trong mắt nàng đã không còn giống như lần đầu gặp gỡ. Chỉ với mười năm kinh nghiệm, nàng không đủ vốn để thuyết phục chính mình. Một cuộc sống an nhàn, một nam nhân ôn hòa nhã nhặn, một Bạch Ngọc Quốc huy hoàng, tất cả đều dễ như trở bàn tay. Trên đời này có hạnh phúc nào dễ có được vậy sao? Khoảng thời gian cực khổ sẽ qua đi chỉ nhờ một cuộc gặp gỡ? Đúng là nàng có thể giám định được bảo vật nhưng với sự khôn ngoan của Uất Trì, trước khi gặp lại nàng, lẽ nào hắn chỉ đặt hy vọng vào một nô lệ ở tận vùng vịnh phía nam xa xôi?
Những nữ tử đằng sau cánh cổng sắt khóa chặt cũng là trợ thủ của vương quốc Bạch Ngọc?
Ở phường Mò Ngọc tình nghĩa đạm bạc, Đoan Ngọ có thói quen không gây thêm rắc rối, cố gắng tỏ ra thành thạo mọi việc và sống vui vẻ. Bảo nàng bưng ống nhổ, nàng sẽ thích bưng ống nhổ. Bảo nàng đuổi ruồi, nàng sẽ thích đuổi ruồi. Bảo nàng làm bàn tính, nàng nằm mơ cũng mơ thấy bàn tính, và sau đó nàng cũng chăm chỉ công việc liên quan đến ngọc trai ở thương quán cả ngày lẫn đêm. Dù đã cách xa Liêm Châu vạn dặm, nhưng thói quen không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Nhìn cách Uất Trì đối mặt với Yến Tử Kinh ở cửa phủ, nếu nàng chọn ở lại, Uất Trì sẽ phải trở mặt với người quen cũ là Yến Tử Kinh. Bỏ qua việc hai người trở mặt, thì với mối quan hệ của Yến Tử Kinh, Uất Trì sẽ vì nàng mà đắc tội với vương phủ Nặc Mẫn, phần lớn là các quý tộc trong kinh thành. Dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng không phải điều Đoan Ngọ muốn.
Nàng đi theo Yến Tử Kinh để tùy tình hình mà hành động, và không phải mắc nợ Uất Trì.
Đoan Ngọ nghĩ tới đây, thở dài một hơi, không còn cảm thấy mình ngu ngốc nữa.
Sóc nhỏ tái mặt, Đoan Ngọ quỳ xuống, vỗ vào vai cậu ta: “Này, cố chịu đi! Ngươi không muốn bị người ta nói con trai thi nhân nên nhu nhược, mềm yếu chứ?”
Sóc nhỏ “ừ” mấy lần. Đoan Ngọ nghe tiếng chuông lạc đà vang lên đều đều, tâm trạng hơi bồn chồn lo lắng, nàng vén rèm xe, nóng lòng hô lên: “Sắp chết người rồi! Nước đâu?”
Yến Tử Kinh phi thân tới. Hôm nay Đoan Ngọ mới biết hắn biết một chút võ công, thảo nào Uất Trì nói hắn “công phu tiến bộ”. Hắn có thể theo dõi Uất Trì đến sông Ngọc mà không bị phát hiện, đồng thời lợi dụng lúc hỗn loạn để đem sóc nhỏ đi ngay dưới mí mắt Uất Trì, xem ra có thể coi là cao thủ.
Trên mặt hắn không hề có vẻ đắc ý vì đã “thành công lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác”, đôi mắt kia cũng không khép hờ nữa mà mở ra như một “ôn thần” thực thụ.
Hắn nhanh chóng nhảy lên xe, dùng ngón tay đẩy nhẹ người Đoan Ngọ. Đoan Ngọ đập về phía sau, bả vai tê dại.
Yến Tử Kinh kéo chiếc khăn quấn ở tay sóc nhỏ ra. Đứa trẻ bị đụng phải chỗ đau thì rên lên. Đoan Ngọ nhíu mày.
Dưới ánh nắng ban mai, vết thương ở lòng bàn tay sóc nhỏ nhìn càng đáng sợ.
Yến Tử Kinh nắn xương cổ tay sóc nhỏ: “Ngươi nửa đêm canh ba xuất hiện ở bãi tha ma sa mạc, ta đã cảm thấy quỷ dị rồi. Nói đi! Ai bảo ngươi xông vào cấm địa? Vị thành chủ thanh danh hiển hách kia trước nay luôn thích dùng cơ quan. Bàn tay của ngươi bị “phệ cốt đinh” xuyên qua, khả năng cao sẽ bị tàn tật! Nếu ngươi không nói thật, ta sẽ không cứu ngươi. Dù sao nô lệ bị tật ở tay cũng không bán được!”
Sóc nhỏ run lên vì đau, cắn một sợi tóc đỏ đáp:
“Sông Ngọc đã tồn tại từ hàng ngàn năm trước, hết thảy đều do tạo hóa. Người nào cũng tự cho mình là chủ, ta không biết thế nào thì gọi là cấm địa.”
Yến Tử Kinh mở lòng bàn tay đầy máu của cậu ta ra, cậu ta kêu lên thảm thiết. Đoan Ngọ thở gấp.
“Nói! Ngươi cứ lẩm bẩm ca ca ca ca. Ai là ca ca của ngươi?”
Sóc nhỏ co quắp, giống như một con cá bị rơi vào sa mạc khô cằn. Cậu ta vùng vẫy:
“Cha mẹ yêu thương có mười điểm dừng, chín điểm đã ban cho ta. Còn lại, họ đã mang lên thiên đường. Ta không có huynh đệ…”
Yến Tử Kinh muốn bóp mạnh hơn nữa. Đoan Ngọ đột nhiên túm lấy tay áo hắn, trách mắng: “Đừng tra tấn hắn nữa! Hắn chết, ta đảm bảo ngươi sẽ mất đi hai người.”
Yến Tử Kinh lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Đừng giả bộ thánh thiện. Ngươi rời đi không chỉ vì tính mạng của hắn. Kẻ sắp chết là kẻ giỏi giả vờ đáng thương nhất, ta nhìn thấy hắn không chỉ một lần!”
Hắn lấy từ túi ra một miếng bánh, nói: “Ngươi cho hắn ngồi dậy! Cho hắn ăn cái này.”
Đoan Ngọ nghĩ: Yến Tử Kinh sẽ không dễ dàng để sóc nhỏ chết. Nên nàng để đứa trẻ dựa vào chân mình, bẻ miếng bánh ra thành từng miếng nhỏ đưa lên miệng cậu ta.
Sóc nhỏ chợt thanh tỉnh, quay đầu đi chỗ khác, không chịu ăn, nói:
“Thương nhân là kẻ xấu nhất trong những kẻ xấu,
Không ai lòng dạ hiểm độc như họ.
Ta thà giống như kền kền thỏa mãn với một cục xương,
Cũng không ăn thức ăn của kẻ xấu kẻo làm ô uế tâm hồn.”
Không cần Yến Tử Kinh ra tay, Đoan Ngọ cũng muốn đánh cho tiểu tử ngu ngốc này một đấm. Nếu cậu ta ở phường Mò Ngọc đã sớm bị vứt cho chó ăn rồi.
Yến Tử Kinh nhìn sóc nhỏ, môi mỏng khẽ nhếch lên, cười nhạt.
Hắn lấy từ trong túi ra một con dao mỏng, một lọ thuốc và một chiếc khăn lụa, nói: “Đúng, ta là kẻ xấu. Ta chỉ cần người sống, không cần người chết!”
Nói xong, ánh dao chợt lóe lên, hắn dùng lưỡi dao mỏng trực tiếp cắt đi chỗ thịt thối. Sóc nhỏ phát ra tiếng thét xé lòng.
Đoan Ngọ dùng hết sức bình sinh ôm lấy tiểu tử đang giãy giụa. Nàng không nghĩ nhiều, áp môi lên vầng trán đẫm mồ hôi lạnh của cậu ta: “Nhịn một chút, nhịn một chút.”
Yến Tử Kinh hích đầu gối vào đôi chân đang đá lung tung của sóc nhỏ, châm chọc Đoan Ngọ: “Hai người là người tốt, chỉ tiếc là người ngu.”
Đoan Ngọ tức giận trợn mắt, chợt nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn. Nàng vội vàng đưa đầu ngón tay vào miệng, đầu lưỡi chợt tê dại.
Là thuốc tê? Nàng cứng rắn ép sóc nhỏ nuốt xuống từng miếng bánh. Tiểu tử kia dần dần dịu xuống. Yến Tử Kinh nhanh chóng dùng khăn lụa quấn lấy tay người bị thương, Đoan Ngọ không chớp mắt, trong đầu nghĩ: Hóa ra hắn còn có năng lực này, lúc ở Đoạn Vọng Trì…
Yến Tử Kinh dùng ngón tay quấn vải, lộ ra vẻ mặt khinh thường. Hắn không quan tâm bàn tay chưa băng bó xong, bắt đầu thu dọn túi.
Đoan Ngọ gọi hắn, cười hì hì nói: “Gia? Nhìn ngài điêu luyện đấy, đừng để nô lệ là ta đây thấy ngài mùa xuân đi trồng đào thối nhé.”
Yến Tử Kinh nhìn nàng: “Một chiếc khăn lụa giá năm trăm văn tiền. Hắn chỉ được dùng một chiếc. Sau này giặt đi mà dùng, cần gì phải tốn kém? Ngươi tự gọi mình là nô lệ đấy à? Ta không có phúc hưởng. Lần này đi Diệp Nhi Khương, biết đâu lại thêm mấy người thân, bằng hữu cũ của ngươi từ trên trời rơi xuống?”
Đoan Ngọ cắn môi không trả lời, chỉ cúi đầu thắt nút lại mảnh vải băng bó.
Đoàn người ra khỏi ốc đảo. Lúc bình minh, trên sa mạc xuất hiện vài khối sa thạch gồ ghề đứng sừng sững.
Yến Tử Kinh vừa mới rời khỏi chiếc xe, sáu con ngựa từ Hòa Điền chạy tới. Hai con chạy ngang qua, bốn người còn lại thấy hắn thì xuống ngựa.
Hắn quan sát người tới, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì vậy? Uất Trì Vô Ý đổi ý à?”
“Khởi bẩm đại nhân: Rạng sáng ngài và thành chủ vội vã chia tay, sợ chuyến này ngài không mang đủ nước nên lệnh cho chúng tiểu nhân mang theo tám bầu nước. Ngoài ra, thành chủ còn nói, quen biết với ngài nhiều năm, sẽ không vì bất đồng mà chia rẽ. Ngài đến thành Diệp Nhi Khương trước, thành chủ xử lý xong mọi việc cũng sẽ phi tới vương phủ Nặc Mẫn. Ngài ấy có một hộp bảo ngọc, nhờ ngài thay mặt ngài ấy chuyển cho vương tử…”
Đôi mắt trong suốt của Yến Tử Kinh nổi lên một tầng sương mù. Hắn suy nghĩ rồi nói: “Vừa rồi hai người đó đi thẳng đến thành Diệp Nhi Khương à? Xem ra lễ vật của thành chủ sẽ đến trước của ta. Hắn còn nói gì nữa không?”
“Dạ. Thành chủ đặc biệt dặn dò: Có vị cô nương tên Đoan Ngọ đi cùng ngài. Nàng ấy là “nữ nhân biết giám định bảo vật” hiếm có của Tây Vực, khẩn cầu Yến đại nhân để cho cô nương ấy hộ tống ngọc. Qua mấy ngày nữa, thành chủ tái ngộ ở nước Sát Hợp Đài, sẽ đến tạ ơn. Bốn người tiểu nhân quen đường, còn có chút võ công. Thành chủ lo lắng đám giặc Côn Sơn quấy rối đại nhân, nên phân phó chúng ta theo sau, hy vọng ngài tác thành.”
Đoan Ngọ ngồi trong xe vểnh tai lên nghe ngóng, con mắt không ngừng đảo qua đảo lại. Nàng không ngờ Uất Trì lại để nàng trông chừng chuỗi hạt ngọc trai kia. Hắn chu đáo với Yến Tử Kinh như vậy, nếu Yến Tử Kinh sống chết không thuận theo thì đúng là hồ đồ. Nhưng nếu thủ hạ của Uất Trì nhìn thấy sóc nhỏ… chuyện gì sẽ xảy ra?
Nghĩ đến đây, nàng thò đầu ra ngoài, kéo rèm sau lưng, vui vẻ nói: “Thành chủ khen ta sao? Ta ở ngay đây. Gia, chúng ta có nhận chiếc hộp kia không?”
Yến Tử Kinh gật đầu, cái hộp được đưa đến tay Đoan Ngọ.
Một trận gió ập tới, nàng sờ lên mũi, ho khan nói: “Ối! Cái thứ gió cát chết bầm này!” Sau đó nàng chui vào trong xe, kéo rèm lại.
Mở hộp ra, nàng nhìn thấy những hạt ngọc trai lấp lánh. Chiếc vòng được quấn quanh một tượng Phật bằng ngọc Dương Chi to bằng ngón tay cái. Suy nghĩ ngây ngô khiến cho Đoan Ngọ vui vẻ, đây có phải bùa bình an Uất Trì tặng nàng không? Người này chu đáo, ân cần quá. Nàng có bùa hộ mệnh trong tay, dù có đến Diệp Nhi Khương cũng tự tin hơn mấy phần. Nàng cầm lấy tượng Phật nhỏ, nhổ mấy sợi tóc dài, buộc lại rồi đeo lên cổ. Viên ngọc chạm vào ngực nàng lạnh buốt, nụ cười của Uất Trì như ở ngay trước mắt.
Khi chuyện của sóc nhỏ được phơi bày ra ánh sáng, sự uy hiếp đến từ Yến Tử Kinh được giải trừ, nàng sẽ giữ lời hứa, đến giúp Uất Trì một tay. Trên đường đi lần này sẽ không còn người thân hay bằng hữu cũ nào nữa. Nhưng nàng, nữ tử sinh ra dưới gốc xương rồng, tự tin có thể chinh phục được yêu ma.
Có lẽ Yến Tử Kinh lo lắng về việc sóc nhỏ đang chốn trong xe nên cử bốn hộ vệ kia đi trước.
Đoan Ngọ ngồi trong xe buồn chán, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, ánh mặt trời rực rỡ, sa mạc hoang vu. Hơi thở của sóc nhỏ đều đặn, trong xe tỏa ra mùi thơm sảng khoái của thảo dược. Đoan Ngọ dần cảm thấy yên tâm. Có người ném vào cho nàng một chậu nước nhỏ và mấy cái túi. Nàng nghĩ cách cho sóc nhỏ ăn. Cậu ta chỉ uống nước chứ không ăn gì. Đoan Ngọ nhớ tới chỗ óc chó, hạt thông nên thỉnh thoảng mò mẫm trong túi, sau đó đưa vào miệng cậu ta, mình thì không ăn lấy một hạt. Đây là quà ra mắt của sóc nhỏ cho nàng, không phải là mượn hoa dâng Phật mà là vật về với chủ cũ. Nàng ngáp dài, ngủ gà ngủ gật suốt dọc đường. Hộp bảo vật được nàng bọc vào một miếng vải rách, lúc dùng làm gối, lúc dùng làm chỗ kê chân.
Khi họ đến khu vực đồi núi hoang dã, có người trong đội hét lên: “Đến bãi Mã Não rồi!”
Đám đông vui vẻ, làm giảm bớt sự vất vả của người và ngựa. Mọi người lần lượt đi vào bãi cát mịn, mượn ánh tà dương còn sót lại để tìm đá mã não. Đoan Ngọ đã ngủ được một giấc dài nên tinh thần rất tốt. Nàng không dám đi quá xa chiếc xe, chỉ cho tay bừa vào lớp cát mịn gần đó. Bãi cát cằn cỗi nhưng lại có rất nhiều đá mã não. Theo Đoan Ngọ thấy thì chất lượng không tốt lắm. Có thể đem về chơi chứ không đáng tiền. Nàng chọn hai viên có màu sắc mà mình thích.
Yến Tử Kinh ngồi ngay ngắn trên ngựa, cũng không ngăn cản. Hắn chỉ tay vào khoảng trời cách đó không xa nơi đàn kền kền đang tụ tập, lớn tiếng nói: “Mấy người đi xem chút đi.”
Lần này, mọi người bừng tỉnh từ niềm hân hoan, cả đội náo loạn vì sợ hãi.
Đoan Ngọ nổi da gà. Đám giặc Côn Lôn xuất hiện cả ở những nơi thế này…
Yến Tử Kinh ghìm đầu ngựa, bình tĩnh nói: “Đừng hốt hoảng! Ta đã đi qua con đường này nhiều lần, tất sẽ được bình an. Nếu đám giặc vừa cướp ở bãi Mã Não thì trong thời gian ngắn sẽ không quay lại. Không được đốt lửa, không được đùa giỡn, tăng cường phòng bị, tối nay nhất định phải vào miệng núi Côn Lôn.”
Hắn thúc ngựa, dứt khoát tiến về phía trước.
Đoan Ngọ lên xe, sóc nhỏ đang nhìn nàng.
“Tỉnh rồi à? Còn đau không?”
Sóc nhỏ lắc đầu, hỏi Đoan Ngọ: “… Có cướp à?”
“Đám người này thật tàn ác, không tha một ai.” Đoan Ngọ ngồi lên chiếc hộp nói: “Thương nhân là kẻ xấu, cần tiền không cần mạng, nhưng thổ phỉ còn xấu hơn, đòi tiền còn đoạt mạng.”
Lông mi của sóc nhỏ run rẩy: “Bãi Mã Não có nhiều bảo vật, nhưng ta chỉ thích viên màu đỏ.”
Vừa hay Đoan Ngọ có một viên. Nàng hào phóng đưa cho cậu ta, nhìn chằm chằm hỏi: “Này, ngươi rốt cuộc vì sao lại đến sông Ngọc Long Khách Thập vậy?”
Sóc nhỏ cầm đá mã não nói: “Cho dù ác quỷ đè lên đầu ta, ta cũng không tiết lộ chân tướng.”
Đoan Ngọ hừ một tiếng. Sóc nhỏ đưa lưng về phía nàng, một lúc lâu sau thì nói: “Tỷ tỷ, xin lỗi.”
Đoan Ngọ cười lớn. Trong lòng nói: Ngươi không tiết lộ mà vẫn qua được ải này thì tốt rồi! Chỉ sợ không thể.
Bởi vì Yến Tử Kinh đã kiên quyết như vậy, xe ngựa lắc lư di chuyển cả một đêm. Lúc tờ mờ sáng, họ đến miệng núi Côn Lôn. Thời tiết vốn dĩ đang nóng, bỗng nhiên trở lạnh. Đoan Ngọ không chịu được cái lạnh cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Thương đội chạy không ngừng theo đường chính, đêm khuya, xe dừng lại trong một rừng thông.
Bầu trời đêm sáng trong, suối chảy xiết, chim hót líu lo, Đoan Ngọ ôm vai xuống xe, xoa hai tay vào nhau.
Nàng bàng hoàng nhận ra đoàn của họ bị bỏ lại dọc đường đi, phần lớn người trong đội không đi cùng mình.
Nàng hỏi người phu xe mới biết chỗ này gọi là “Đèo Diều Hâu”, địa thế hiểm trở. Ngoài đường chính còn có một số đường mòn chạy qua nông trại nuôi dê.
Để đề phòng, Yến Tử Kinh chia đội làm hai. Đại đội hộ tống lễ vật và các bảo vật đi theo đường chính đến dịch trạm ở thành Khứ Diệp chờ.
Yến Tử Kinh dẫn đội nhỏ nghỉ ngơi, sau bình minh lại đi đường tắt đến thành Khứ Diệp, hy vọng có thể thuận lợi gặp nhau ở đó.
Những người ở lại đêm nay hầu hết là những người mệt mỏi, ốm yếu, trong đó có trẻ em trên xe ngựa. Đoan Ngọ nghĩ: Đám giặc đang truy lùng hàng hóa, bước đi này của Yến Tử Kinh khá đúng đắn. Nhưng trên xe có bảo ngọc, thì sao có thể nhẹ nhàng ra trận được? Không biết là Yến Tử Kinh quá tự tin hay còn mục đích khác? May mắn thay, bốn hộ vệ của nhà Uất Trì cũng bị hắn đuổi đi. Sóc nhỏ cuối cùng cũng có thể xuống xe, hít thở không khí.
Nàng đỡ sóc nhỏ ra khỏi xe, phu xe lắm mồm nói: “Gia phân phó ngươi phải trông chừng hắn cho thật kỹ.”
“Ta biết rồi! Gia không yên tâm sao không tự đến mà trông chừng, chẳng phải sẽ làm tốt hơn ta sao?”
Sóc nhỏ nén đỏ mặt, cọ vào thân cây, Đoan Ngọ biết cậu ta đang gấp. Nàng quay đầu, nhìn đông lại ngó tây.
Đèo Diều Hâu được hình thành bởi hai ngọn núi đứng đối diện nhau, vách đá dựng đứng, những dây leo đã chết khô treo lơ lửng, tuy hiểm trở nhưng thú vị hơn sa mạc.
Nàng quay lại lần nữa, nhưng thấy sóc nhỏ vẫn đứng ngay ngắn, vẻ mặt bất an. Đoan Ngọ thấy cậu ta nheo mắt nhìn một cây thông mấy lần, trong lòng thấy kỳ quái.
Đêm ngày càng sâu nên không nhìn rõ được là gì. Phu xe ở gần đó nên nàng không muốn nói. Sóc nhỏ lên xe, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm trên núi lạnh lẽo, ẩm ướt. Lúc lên đường, Đoan Ngọ nằm sau xe nhìn cây thông. Càng đi, khu rừng càng sáng hơn.
Cuối cùng, nàng nhìn ra một ký hiệu hình ngọn lửa trên vỏ cây thông, có phải… sóc nhỏ vẽ bừa lên không?
Nàng trợn mắt, ghé vào tai sóc nhỏ đang ngủ say: “Này, ký hiệu hình ngọn lửa của ngươi bị phát hiện rồi!”
Sóc nhỏ đột nhiên ngồi dậy, trên mặt lộ vẻ kinh hãi. Đoan Ngọ bế xốc cậu ta lên: “Ha ha, bị ta nói trúng rồi đúng không, ngươi định giở trò quỷ gì vậy? Xin ta một viên đá má não, để vẽ lên vỏ cây? Ngươi định làm gì? Ngươi không nói thật, ta sẽ đi nói với Yến Tử Kinh?”
Sóc nhỏ kéo nàng lại, trong mắt đầy tuyệt vọng.
Cậu ta đột nhiên buông nàng ra, nói từng chữ: “Ta chưa bao giờ ruồng bỏ lòng tốt của mình, tỷ có thể không tin lời này, cũng có thể đi mật báo bán đứng ta.”
Trong lòng Đoan Ngọ khẽ động một cái. Nàng đã quen với biểu cảm của sóc nhỏ. Mật báo bán đứng cậu ta, ruồng bỏ lòng tốt của mình, nàng chỉ đang thử cậu ta thôi. Giữa Yến Tử Kinh và sóc nhỏ, nàng sẽ không tin tưởng người thứ nhất.
Nàng hạ giọng cảnh cáo: “Ngươi không được giở trò bịp bợm nữa. Đi tố giác thì quá hổ thẹn, nhưng ngươi giấu diếm người bạn tốt là ta đây còn không phải rất ác sao?”
Một người hầu đi tới, cách màn xe hỏi: “Đoan Ngọ, gia hỏi các người ồn ào cái gì vậy?”
Đoan Ngọ thò đầu ra, hung hăng nói: “Hả? Tỷ đệ chúng ta cãi nhau chơi thôi, sao vậy?”
Người nọ giật mình nhưng cũng leo lên xe, vài tiếng loạt soạt phát ra, chân sóc nhỏ đã bị trói lại bằng một sợi dây xích mỏng.
Hắn nói với Đoan Ngọ: “Gia sợ hắn không thành thật. Ngươi cầm lấy cái này, tối đến thay thuốc cho hắn.”
Sỏi đá gầm bên dưới, chiếc xe lao xuống con đường núi chật hẹp. Đoan Ngọ cầm lấy bình thuốc, suýt chút nữa thì bị đập đầu.
Yến Tử Kinh liều lĩnh đi vào một lối mòn. Đường trong đèo Diều Hâu quanh co, dù đi thế nào cũng phải tróc vài miếng da. Đầu tiên là một con lừa trượt chân rơi khỏi tảng đá, sau đó là một người khác bị đá rơi trúng đầu. Xe ngựa nặng nên khó di chuyển, Đoan Ngọ dứt khoát xuống xe.
Nàng chỉ lo về chuỗi ngọc trai, sau nhiều lần cân nhắc, nàng thừa dịp sóc nhỏ ngủ mê man, giấu nó trong tay áo, chiếc hộp hoa lệ thì để dưới gầm ghế.
Đêm tối, ánh trăng yên tĩnh, Yến Tử Kinh dẫn cả đoàn đến một hang động rộng rãi, xung quanh toàn là núi, Trong dãy núi Côn Lôn có rất nhiều hang động với kích thước khác nhau.
Không biết là do người xưa để lại hay là do thiên nhiên tạo thành. Tiếng người ồn ào, tiếng vọng trong rừng núi không ngừng vang lên, ngoại trừ Đoan Ngọ thì họ đều là nam nhân.
Nàng thay thuốc cho sóc nhỏ. Chiếc khăn lụa vuông vức dính đầy máu. Phu xe nhìn thấy tặc lưỡi mấy lần.
Đoan Ngọ nghĩ: Đúng là cần phải giặt. Nàng nhìn xung quanh thì thấy hình như Yến Tử Kinh không có ở đây.
Nàng nói chuyện với phu xe rồi rời khỏi hang. Nơi đây chắp cánh cũng khó mà bay, nên không ai lo là nàng sẽ chạy trốn.
Đoan Ngọ men theo tiếng nước chảy, đi tới cuối đường. Lúc đang giặt khăn, nàng nhìn lơ đãng thì lại thấy bóng dáng Yến Tử Kinh.
Xiêm áo hắn tung bay, hắn đang ôm chậu lan đỏ, chậm rãi đi dọc theo đường mòn cao hơn lối đi khoảng chừng mười thước, càng đi càng nguy hiểm, lối càng hẹp.
Hắn… đang làm gì vậy? Đoan Ngọ vô cùng ngạc nhiên. Chẳng lẽ hắn định bỏ rơi mọi người, một mình lên đường?
Những nghi vấn về Yến Tử Kinh thúc đẩy nàng chạy dọc theo vách đá. Nàng từ dưới chân núi nhìn lên Yến Tử Kinh, hắn đang ở trên cao nên rất khó phát hiện ra nàng.
Mùa hè chưa kết thúc, hoa dại thơm ngát, những cây cổ thụ sừng sững mọc trên núi Côn Lôn.
Bất tri bất giác Đoan Ngọ đã đi theo Yến Tử Kinh đến chân một vách đá lớn.
Yến Tử Kinh đứng trên vách đá dựng đứng, tay ôm chậu lan đỏ.
Cổ Đoan Ngọ mỏi nhừ. Bên kia khe núi có một tảng đá rất lớn, rất tiện cho việc quan sát. Nàng quay đầu, bước qua thân cây chết, đang định trèo lên tảng đá. Vừa bước một bước, chân nàng vướng vào đám dây leo rối rắm của cổ thụ. Nàng đá mạnh vài cái, những viên ngọc trai rơi khỏi ống tay áo, rơi xuống mảng rêu bên dưới.
Lúc này, Yến Tử Kinh đang ở trên vách núi, hô lên đầy thê lương: “Lan tỷ tỷ!” Âm thanh được núi đá vọng lại.
Đoan Ngọ đổ mồ hôi đầy lưng. Yến Tử Kinh sẽ không đến nỗi vì nữ nhân mà nổi điên, nhảy xuống vách đá chứ?
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bóng dáng Yến Tử Kinh đơn bạc, giống như tượng sứ chạm vào sẽ vỡ. Hai tay hắn trống không, chậu lan đỏ không thấy đâu nữa.
Hắn mang chậu lan đỏ theo suốt cả một đường, hóa ra là muốn ném xuống vách đá, tặng cho một nữ nhân. Nữ nhân này tên Lan, chắc là rất yêu hoa lan. Đừng nói là một hồn ma nhé? Đoan Ngọ nghĩ: Người với người đúng là khác nhau. Trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, Yến Tử Kinh trước hoa dưới trắng, nhớ lại tình cũ. Nàng thì đang mắc kẹt trong một cái bẫy, sống dở chết dở. Nàng cố gắng với lấy chuỗi ngọc trai, nhưng mấy lần vẫn không thành công.
Gọi Yến Tử Kinh, hắn sẽ nghe thấy sao? Nếu như hắn biết nàng biết được bí mật của hắn, liệu có giết người diệt khẩu không?
Trong lòng nàng lặp đi lặp lại những suy nghĩ này, từ xa nhìn thấy Yến Tử Kinh xoay người lại. Nàng không khỏi kêu lên: “Cứu mạng!”
Âm thanh bị bóp nghẹt, tan biến trong tiếng gió núi gào thét. Nàng buồn bã nghĩ: Lúc này, nàng thật sự muốn thiếu nợ Yến Tử Kinh! Nàng không muốn chết, nhưng mà…
Đột nhiên, những dây leo già dưới chân nàng chợt lỏng ra. Bốn năm kỵ sĩ đeo mặt nạ xuất hiện ở chân đồi bên này.
Họ đứng bất động, như thể đang nhìn nàng. Chẳng hiểu tại sao, Đoan Ngọ lại nhớ tới ảo ảnh lúc ở sa mạc, nhớ tới bóng dáng tiêu sái của một đội kỵ sĩ.
Những người này là ai? Trong núi cũng có ảo ảnh sao? Nàng kinh hãi đến mức hai chân tê dại, hoàn toàn không thể cử động.
Nàng dậm chân xuống đất, dùng đầu ngón tay với lấy chuỗi ngọc trai. Một tay nhấc một viên lên trước.
Những viên ngọc trai hòa vào màu da, nhất thời khó lòng phân biệt.
Đoan Ngọ ngẩng đầu lên, trước mặt nàng là một nam nhân mặc áo choàng đen. Sau vai hắn đeo một cung tên được trang trí đơn giản bằng hoa trên núi.
Đó là ảo ảnh. Nếu hắn đứng một mình ở núi Côn Lôn, trăng sẽ tàn tuyết sẽ bay. Nếu hắn rời thuyền trên biển, bầu trời sẽ trong xanh.
Trán hắn bóng loáng, mái tóc óng ánh ánh vàng, bồng bềnh trong gió. Sống mũi cao thẳng, chắc chắn không phải người Trung Nguyên. Trước đêm nay, Đoan Ngọ chỉ nhìn thấy chiếc mũi như vậy trên tranh vẽ thiên thần do một người cuồng tín đến từ Constantinopolis. Đôi mắt hắn lại càng không giống người Trung Nguyên, nó có màu xanh lam. Trong trẻo, sâu thẳm như bầu trời.
Đoan Ngọ nghẹt thở, ánh mắt rơi vào chiếc vòng cổ. Người nọ tao nhã lễ phép, hơi khom người, nhặt vòng ngọc trai đặt vào tay nàng.
Một con hắc mã Đại Uyển xuất hiện sau lưng nam nhân đeo mặt nạ. Đoan Ngọ chưa kịp thở dốc, nam nhân đã dùng một tay ôm nàng đặt lên lưng ngựa.
Hình dáng bàn tay của hắn rất đẹp, lực cánh tay cũng đáng kinh ngạc. Đoan Ngọ vừa nghĩ vừa cúi đầu liếc xuống dưới.
Hắn có vòng eo mảnh khảnh, bên hông đeo một thanh đao bọc bạc. Động tác trên lưng ngựa nhanh như chớp.
Bàn tay hắn ôm lấy Đoan Ngọ, những vết chai mỏng cọ xát vào cánh tay nàng. Ngực hắn áp vào lưng nàng, xua tan cái lạnh của núi rừng.
Mấy kỵ sĩ im lặng vây quanh hắn. Hắn kẹp bụng ngựa, bắt đầu phi nước đại, yên tĩnh như một bóng ma.
Đoan Ngọ nín thở, trong lòng nảy ra một đáp án hết sức sinh động: Là đám giặc?
A, hắn và bọn chúng là đám giặc ở núi Côn Lôn!