Đàm Phong lần theo dấu vết của thanh niên kia, thế nhưng không ngờ lại đi theo tới tận chỗ một biệt viện dưới chân núi của Thiên Cơ Các. Hắn ẩn nấp ở nơi xa nhìn thanh niên mặc y phục dạ hành đi vào đó nửa canh giờ, tuy nhiên sau đó lại thấy người nọ thay trang phục của đệ tử Thiên Cơ bước ra, trong lòng hắn càng cảm thấy quái dị.
Thanh niên này chính là Lê Triều.
Đêm qua y bị Đàm Phong tra tấn thẩm vấn hết cả một đêm, sáng sớm lại chạy thục mạng hết mấy chục dặm, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. May mà chuyện Các chủ giao cho vẫn hoàn thành, y đưa gương mặt dính vài giọt máu từ cổ họng của Đàm Phong cho Quái Y. Nghĩ đến bệnh của Tiểu Sư Nương có thể chữa trị thì y mới nguôi ngoai đôi chút cảm giác tội lỗi mà trước đây mình sơ suất đã để cho người ta lẻn xuống núi.
Lê Triều đang đi trong rừng, lúc nhận thấy có người đang theo dõi mình thì cố tình đi đường vòng vài lần, sau đó luồn lách trốn vào một mật đạo trong núi. Vốn dĩ y muốn nghỉ ngơi một lát rồi đi ra từ phía bên kia của mật đạo, nhưng ở trong bóng tối lại mất cảnh giác thành ra chưa kịp phòng thủ là đã bị người ta đánh lén. Y đọ chiêu với người đó mấy lần, đến hồi thể lực kiệt quệ không chống đỡ nổi, cuối cùng vẫn bị áp chế, rồi còn bị nhét một viên thuốc vào cổ họng.
Đàm Phong đứng sau lưng y: “Vốn dĩ ta định giữ viên thuốc lấy được từ Ma Giáo định sau này sẽ dùng vào thời khắc mấu chốt, nhưng bây giờ xem ra dùng trên người ngươi cũng là đúng lúc đúng dịp.”
“Nói, ngươi có quan hệ gì với Thiên Cơ Các? Người ở trong biệt viện đó là ai?”
…
Lúc Tiểu Đàn mở mắt ra lần nữa thì chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn khôn cùng. Trong ký ức của cậu ở khoảnh khắc cuối cùng là cảnh tượng lộn ngược trước mặt, gương mặt lãnh đạm của Các chủ ở nơi xa… Cậu bị ngã từ xà ngang xuống, trán đập xuống đất, cơn đau bụng quặn thắt lại càng lúc càng rõ ràng.
… Nỗi đau bấy giờ cũng thật sự tồn tại. Tiểu Đàn đưa tay chạm vào vầng trán đau nhức của mình, nơi đó bị quấn đầy băng gạc. Sau đó cậu lại đưa tay sờ bụng mình, trong phút chốc cả người như rơi vào động băng——
Không còn nữa, độ cung mềm mại phồng phồng kia không còn nữa. Nhóc tham ăn đã bên cạnh cậu ba tháng kia đã không còn nữa rồi.
Cả người cậu chìm trong cơn tĩnh lặng giá rét, thiếu đi nhịp tim yếu ớt nho nhỏ.
Đầu giường la liệt đầy vải thấm máu, cây kéo còn nhỏ giọt đỏ chót trong thau đồng, còn có cơn đau ở bụng và thân dưới của cậu lúc này không thể nào làm lơ…
Tất cả đều đang nói với cậu rằng: Đứa nhỏ mới có ba tháng đã sinh ra thì làm sao có thể sống được.
Hơi thở của Tiểu Đàn hỗn loạn, cậu mở to hai mắt ra nhìn, từng giọt nước mắt đọng thành viên thay nhau rơi tí tách xuống.
…
Trong một phòng ngủ khác ở biệt viện, Các chủ ngắm đứa nhỏ có khuôn mặt hồng hào đang ngủ yên sau lần truyền máu đầu tiên, nét mặt ôn hòa.
Quái Y bên cạnh đang hưng phấn viết ra tư liệu của quá trình chẩn đoán và điều trị.
Trước đây hắn đã kê đơn thuốc cho Tiểu Đàn, cần phải dùng máu ở cổ họng của người có quan hệ huyết thống để làm thuốc dẫn, không cần uống mà là rót trực tiếp vào máu của người bệnh.
Tuy nhiên dù máu của người trông có vẻ giống nhau nhưng thực tế lại có rất nhiều loại, có khi không tương thích với nhau, thậm chí đôi khi những người cùng huyết thống lại có nhóm máu khác nhau. Nếu rót máu bừa bãi vào có thể gây ra nguy hiểm rất cao.
Trước đó Tiết Lan Han đi đến Ma Giáo tìm kiếm một dược liệu quý hiếm có tên “Hoa sen vô tướng”, là một loại thần dược có thể làm cho các loại máu khác nhau hòa trộn lại được một lượng nhỏ. Tuy rằng vị hộ pháp kia của Ma Giáo đã hứa sẽ tặng thuốc nhưng lại bắt hắn phải ăn hết một đóa hoa rồi dùng cách thức này để mang về mà chữa trị. Kể từ đó, máu của Tiết Lan Hạc trở thành chất dẫn có thể làm cho hai loại máu bất kỳ hòa trộn vào nhau. Nhưng hắn cũng bị ảnh hưởng bởi độc tính quá liều, máu khó đông, vết thương cực kỳ khó lành.
Độc của hoa sen vô tướng không khó giải, vốn hắn có thể để cho Quái giải độc sau khi chữa trị xong cho Tiểu Đàn. Nhưng đứa nhỏ của bọn họ là Chiên Nhi lúc sinh ra đã bị nhiễm trùng huyết, sau khi kiểm tra thì thấy các cơ quan nội tạng vẫn chưa phát triển hoàn thiện, là mệnh chết sớm, phương pháp duy nhất có thể cứu được đứa nhỏ là hàng ngày Các chủ đều phải lấy máu mình làm thuốc truyền cho nó. W????b đọc ????ha????h ????ại [ ????rùm????r uyệ????.v???? ]
Thế cho nên mỗi ngày Tiết Lan Hạc chỉ có thể cầm máu bằng cách phong bế huyệt đạo, chỉ khi đứa nhỏ cần máu thì mới giải huyệt để lấy.
Giờ phút này trông sắc mặt hắn hết sức tiều tụy, nhưng thấy Chiên Nhi không còn khóc nữa mà đã ngoan ngoãn ngủ yên trong vòng tay hắn, một cục nho nhỏ mềm mềm trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương thì cõi lòng Các chủ hóa thành một mảng dịu dàng bình an vô cùng. Hắn ôm con đang chuẩn bị bế về bên cạnh Tiểu Đàn.
Tiết Lan Hạc đẩy cửa ra, lại chợt thấy Tiểu Đàn đã ngồi dậy từ trên giường, hắn nhất thời vui sướng, mặt mày đều chan chứa nụ cười đi đến bên mép giường ngồi xuống.
“Tiểu Đàn, em tỉnh rồi.”
“Em mau nhìn con đi, nó rất khỏe mạnh, là con trai.”
Tiểu Đàn xoay người lại, Tiết Lan Hạc mới nhận ra tinh thần cậu không ổn, mặt đầy nước mắt. Người trên giường ngơ ngác nhìn hắn, từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn đến cục tã lót trong lòng ngực hắn.
Sau đó Tiểu Đàn mở miệng, cậu gọi một tiếng: “Các chủ”.
Giọng cậu nghẹn ngào:
“Ngài giấu nó ở đâu rồi?”
Các chủ giật thót, bởi vì sau niềm vui vì chứng bệnh mất ngôn ngữ của Tiểu Đàn dường như đã tốt hơn thì nỗi bất an lại bắt đầu lan rộng.
“Tiểu Đàn, em nói gì cơ…?”
Hắn gắng gượng nở nụ cười:
“Em nói Chiên Nhi đúng không? Chẳng phải nó… Đang ở đây sao? Nó khỏe mạnh lắm, là con trai.”
“Em ôm nó một cái được không? Mặc dù còn rất nhỏ, nhưng mà – Tiểu Đàn!!!”
Các chủ trợn mắt nhìn Tiểu Đàn vừa mới nhận lấy đứa nhỏ xong đã ném thẳng xuống đất.
Phút chốc ấy tim hắn ngừng đập, hắn tức tốc duỗi tay ra đỡ lấy. Chiếc khăn quấn của đứa bé đáp xuống miệng vết thương trên cánh tay trái vừa mới cầm máu của hắn, hắn lập tức rên lên một tiếng, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Biến cố đến bất thình lình nên bé con vốn đang say ngủ bị dọa cho tỉnh, rồi lại bắt đầu cất tiếng khóc yếu ớt, nghe vô cùng xót xa. Tim của Các chủ nhất thời hoảng loạn đau nhói khôn cùng, chỉ có thể ôm cục cưng nhẹ nhàng tựa lên trán, dịu dàng an ủi Chiên Nhi không khóc nào, cha chỉ đang chơi trò chơi với con thôi.
Khi hắn lại nhìn về phía Tiểu Đàn lần nữa thì hốc mắt chỉ còn đong đầy những chua xót.
“Tiểu Đàn, đây thật sự là con của chúng ta.”
“Ta rời đi hơn một tháng để tìm thuốc cho em, hôm trước em tự mình chạy xuống núi tìm ta… Em còn nói thích… Ta…”
“Em không nhớ rõ ư? Em bị làm sao vậy?”
“Tại sao lại gạt ta?” Tiểu Đàn đột ngột cất lời lần nữa, tựa như cậu vốn nghe không hiểu những lời Các chủ vừa nói.
Những lời này đập vào tim Các chủ, chỉ cảm thấy như là một câu hỏi càng khoáy sâu vào trong.
“… Nó chết rồi có phải không? Chỉ mới có ba tháng.”
“Tại sao lại gạt ta… Tại sao lại không cho ta đi… Vết thương trên đầu vẫn còn… Chỉ mới ba tháng sao có thể sống được…”
Tiểu Đàn nói tiếng đứt tiếng không, càng về sau đã bắt đầu giống như đang lẩm bẩm.
Giây tiếp theo cậu ngẩng đầu nhìn Tiết Lan Hạc rồi chợt phát ra một tiếng rên rỉ thê lương:
“Nó đang ở đâu?!”
“Ngươi ném xương cốt nó ở nơi nào rồi!!!”
“Van xin ngươi trả lại cho ta đi… Nó đi theo ta chưa từng ăn được một bữa cơm no mà đã đi rồi, ngươi ném nó ở… ở đâu rồi…?”
Tiếng gào khóc của Tiểu Đàn dường như đều mang theo đầy máu tươi, cậu đột nhiên túm chặt lấy góc quần áo của Các chủ, đoạn cúi người quỳ xuống trước mặt hắn.
“Các chủ, cầu xin người… Ta không có ăn chim của người, nó cũng không có ăn chim của người mà… A!…. A…”
Thời khắc tiếp theo cả người Tiểu Đàn mềm nhũn ra.
Tay trái Các chủ ôm đứa nhỏ, tay phải tiếp được Tiểu Đàn đã bị điểm huyệt ngủ, để người ấy tựa vào vai phải của mình. Hắn thẫn thờ nhìn vào vách tường rất lâu rồi mới rơi lệ.
Chính lúc này, mất máu mấy ngày qua đột nhiên thật sự khiến hắn thấy cả người rét lạnh không chịu nổi, đau đớn đến cùng cực, cứ như bị vứt bỏ ở nơi trời băng đất tuyết.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ Tiểu Đàn bị gì rồi.
Ký ức của Tiểu Đàn dừng lại ở nửa năm trước, là thời điểm quan hệ của bọn họ đang ở giai đoạn tồi tệ nhất.
Mà những ngày tháng sớm chiều bầu bạn gần nửa năm qua, những mảnh vụn tràn ngập tình yêu kia, mối hòa hảo của trở lại của hắn và Tiểu Đàn…
Đã biến mất cùng với đất trời ngay ngày hôm nay. Để lại cho hắn chính là hậu quả xấu tới muộn vài tháng.
Quả báo của Tiết Lan Hạc ngày xưa phụ lòng phụ bạc cuối cùng cũng tới lúc phải trả lại rồi.