Nam Hoang Sơn Mạch!
Địa phận đệ tử Tinh Kiếm Môn!
“Như thế nào rồi? Có nghe thấy thông tin gì về tiểu sư đệ hay không?”. Thanh âm nữ tử thanh khiến nghe cực kỳ quen tai vang lên. Không ai khác ngoài Hàn Ngữ Băng, một người được xem là khá thân thiết với Đế Nguyên Quân.
“Ngữ Băng sư tỷ, chúng ta không”. Tên đệ tử kia thay mặt toàn đội lắc đầu trả lời.
“Đã hơn một tháng rồi mà tin tức của đệ ấy không có một chút nào?”. Hàn Ngữ Băng gương mặt sầu lo thì thầm. “Rốt cuộc đệ đã đi đâu?”.
“Sư tỷ, có khi nào…”. Đứng ở một bên, một tên đệ tử khác lên tiếng.
“Ăn nói hàm hồ. Các ngươi có thể không biết đệ ấy, nhưng ta biết chắc…”. Hàn Ngữ Băng quay qua, ánh mắt gắt gao nhìn về phía tên đệ tử đó rồi quát.
Mặc dù ngoài miệng là nói như vậy nhưng trong lòng nàng, vô tận sóng lớn đã bắt đầu dâng lên đến cực điểm, vẻ mặt che giấu đi cảm xúc của mình nhưng sâu thẳm ở bên trong vô cùng lẫn lộn.
Mặc dù thân pháp của hắn nhanh và hết sức quỷ dị nhưng nơi này là Nam Hoang Sơn Mạch, một nơi cực kỳ nguy hiểm với hàng ngàn hàng vạn đầu hung thú mạnh mẽ, mỗi một bước đi sai lầm thôi cũng đủ để khiến người đó phải thập tử nhất sinh.
Đế Nguyên Quân mặc dù là một đứa trẻ nhưng trí thông minh cùng suy nghĩ của hắn trong mắt nàng lại rất là khác biệt, so sánh với những người đồng trang lứa thì không ai có thể sánh bằng được.
Mặc dù có thực lực rất nhỏ yếu nhưng sâu thẳm trong tâm trí nàng lại có một niềm tin nào đó về khả năng của hắn. Rất khó để nói nhưng trong mọi hoàn cảnh, hắn vẫn có thể may mắn sống sót.
“Tiếp tục tìm cho ta?”. Trầm tư một hồi, Hàn Ngữ Băng lên tiếng ra lệnh.
“…”.
Đại đa số đám đệ tử có mặt tại đây đều cho rằng Đế Nguyên Quân lúc này đã nằm ở trong bụng của một đầu hung thú nào đó rồi nhưng dó lệnh từ phía trên truyền xuống khiến bọn họ khó lòng mà không nghe được.
Tại Tinh Kiếm Môn, có một ít thông tin liên quan đến việc Đế Nguyên Quân đã bị hung thú giết chết lại khiến cho giới cao tầng phải đau đầu. Vì không biết được hắn sống hay chết nên không chỉ Mộ Tinh Trúc mà toàn bộ trong tông môn đang hết sức truy tìm tung tích của hắn.
Thời gian này, tại bên trong Nam Hoàng Sơn Mạch. Được xem là thời điểm hỗn loạn nhất từ trước đến giờ, đại đa số cường giả cùng với đỉnh cấp thiên kiêu tụ tập về Nam Vực đều có chung mục tiêu là tiến vào bên trong. Vừa để lịch luyện bản thân vừa tìm kiếm tung tích của “NHẤT ĐẾ”.
Thời gian một tháng qua đi, số lượng thiên kiêu chết ở bên trong đã lên đến hàng trăm người, thậm chí ngay cả cường giả đỉnh cấp cũng có một người nằm xuống.
Vì số lượng đổ bộ quá lớn, nên đại đa số hung thú từ tứ cấp trở xuống bị săn giết rất nhiều, mỗi ngày qua đi chí ít có gần một ngàn đầu bị săn giết hoặc bị bắt đi.
Mặc dù số lượng hung thú rất lớn nhưng số lượng cứ liên tục sụt giảm như vậy lại khiến cho đám thú vương không thể ngồi yên.
Dần dần, đám hung thú bắt đầu liên kết lại với nhau tạo thành từng đợt thú triều với đầy đủ số lượng, liên tục càn quét các cứ điểm của các đại tông môn. Thế trận hai bên căng thẳng là vậy nhưng không có bên nào nhừng nhịn hay chịu yếu thế.
Cả hai bên vẫn cứ điên cuồng săn giết lẫn nhau cho đến khi thi chất lên thành đống hay một bên bị tận diệt mới thôi.
Chưa dừng lại ở đó, tại bên trong khu vực trung tâm và khu vực trọng yếu sâu nhất của Nam Hoang Sơn Mạch, bắt đầu có những trận chiến đỉnh cấp giữa các Thánh cảnh cường giả cùng với các đại thú vương khiến cho trời long đất lở. Mặc dù dư ba lan rộng ra khắp mọi nơi nhưng không một ai cả gan tiến lại gần chỉ để quan sát cả.
May mắn thay, nhóm người đệ tử Tinh Kiếm Tông tìm được một vị trí đặt cứ điểm được cho là đẹp nhất hiện tại, tại nơi này gần như tránh khỏi được đa số ánh mắt cũng như những trận chiến không đáng có. Do khu vực này tách biệt gần như hoàn toàn so với người khác nên mối nguy tiềm ẩn cũng không hề thấp một chút nào.
Mặc dù là hơi nguy hiểm nhưng cho đến hiện tại, khu vực xung quanh chưa từng bị hung thú đến quấy nhiễu dù chỉ một lần. Một phần cũng là vị địa hình ở nơi này tương đối cao ráo, địa phận được dựng lên trên một ngọn núi nhỏ ngay tại vùng ngoại ô của khu vực trung tâm.
Bao quanh ngọn núi là địa hình trắc trở với ba đầu là vách đá cheo leo cao gần một trăm trượng, xung quanh có rất ít bụi cây nên nơi này cực kỳ thông thoáng nên việc hung thú ẩn nấp sẽ rất dễ bị phát hiện. Để đi lên đỉnh ngọn núi này thì chỉ có đúng duy nhất một đường lên mà thôi, nhưng đoạn đường đó được canh chừng hết sức cẩn thận.
Chỉ cần có một tiếng động lạ thôi thì gần như toàn bộ đệ tử ở bên trong có thể nhận biết được.
Và số lượng đệ tử Tinh Kiếm Tông tại nơi này lên đến một ngàn người, mặc dù người có cảnh giới cao nhất cũng chỉ có Kết Đan cảnh tam tầng, còn lại phần lớn là Thiên Địa cảnh cùng với thức nhân cảnh. Mặc dù số lượng được xem là tương đối đông nhưng khoảng cách chênh lệch giữa các đệ tử là rất lớn.
Cho dù lúc này phải đối đầu với thú triều, họ chắc chắn không hề lo sợ trước những trận thú triều vừa và nhỏ. Một phần khác nữa, là do quá trình hoạt động nơi này họ hết sức là cẩn thận và khá kín tiếng nên rất ít khi bị chú ý đến.
Kín tiếng là thế nhưng cũng không thể không đề phòng, vì để đệ tử được an toàn. Tinh Kiếm tông không ngại đưa ra một thanh chuẩn Thiên Kiếp Chi Kiếm và một bộ trận pháp địa cấp nên mọi người ở đây cũng cảm giác được sự an toàn một phần nào đó.
“Không xong….”. Bầu không khí đang yên tỉnh thì bổng nhiên phía bên ngoài phát ra một tiếng kêu lớn.
“Có chuyện gì?”. Ngay sau khi nhóm đệ tử canh gác hét lớn, những người ở bên trong nghe thấy bắt đầu lớn tiếng hỏi.
Chưa kịp nghe thấy câu trả lời, thì phía ngoài xa, một nhóm năm người có thực lực đều là Thiên Địa cảnh trên người xuất hiện không ít vết thương và đa số trong đó là từng vết cào cấu của móng vuốt sắc bén, khí tức của họ yếu đã yếu đến cực điểm. Chắc chắn ở ngoài kia, họ bị hung thú phản công săn giết.
“Rốt cuộc có chuyện gì?”. Một tên nam tử dẫn đầu ở nơi này lo lắng hỏi.
“Không ổn rồi sư huynh, nhanh chóng phòng bị. Là thú… thú triều”. Một trong năm người trọng thương đó lên tiếng, giọng nói ngập ngừng. “Một đợt thú triều rất lớn,… ít nhất một ngàn con”.
“Cái gì?”.
“Khốn kiếp”.
“Nhanh chóng phóng bị”.
Lúc này, toàn bộ đệ tử nghe thấy vậy nên trên mặt hiện lên vẻ lo sợ, đây là lần đầu tiên tiếp nhận một trận thú triều lớn đến như vậy. Trận thú triều này có thể xem là một trong những trận lớn nhất kể từ lúc Nam Hoang Sơn Mạch nảy sinh biến động.
Một lúc sau!
Rống rống!
Gào gào!
Rầm rầm!
Từ ngoài xa, liên tiếp từng tiếng rống lớn truyền đến. Đám hung thú này di chuyển với một vận tốc cực kỳ nhanh, chúng chạy đến một cách mạnh mẽ khiến mặt đất như muốn nứt thành nhiều mảng. Chưa hết, ở phía trên cao có ba đầu hung điểu liên tục bay lượn như đang định hướng cho thú triều.
Và chúng đều có thực lực là lục cấp hung thú, mạnh mẽ vô cùng.
“Tất cả, chuẩn bị”. Nam tử tay nắm chuẩn Thiên Kiếp chi kiếm đưa lên cao rồi hét lớn. “Giết”.
“Giết”. Phía bên dưới toàn bộ đệ tử đồng thanh reo lên. Tay nắm chặt chuôi kiếm hướng về phía thú triều phản công.
“Thiên Nam sư huynh, phía bên dưới để bọn ta lo, còn ba đầu trên kia xin nhờ cậy sư huynh”. Đứng ở một bên, một nam đệ tử lên tiếng.
“Tốt, ta sẽ cố gắng cầm chân chúng lâu nhất có thể, các ngươi phải giải quyết phía dưới một cách nhanh nhất”. Diệp Thiên Nam gật đầu trả lời.
Sau đó, hắn đạp mạnh chân xuống phía bên dưới bắn mạnh về phía ba đầu hung điểu kia.
“Giết”. Vừa bay lên, Diệp Thiên Nam vừa quát lớn.
Tay nắm chặt chi kiếm vung mạnh về phía trước, mặc dù không tung ra kiếm chiêu nhưng kiếm khí từ phát ra lại cực kỳ kinh người, nó không hề kém cạnh so với huyền cấp là bao.
Chuẩn Thiên Kiếp kiếm chi uy, một kiếm vung ra liền đẩy lùi đồng thời cả ba tôn ra sau gần năm trượng.
Nhưng chừng thế vẫn còn chưa đủ, cả ba đầu hung điểu liền có phản ứng lại, chúng phối hợp với nhau bắt đầu phản công lại.
Thân thể to lớn cùng với sãi cánh dài gần hai mươi trượng, mỗi một lần vung cánh là giống như một trận cuồng phong ép tới. Diệp Thiên Nam cũng không hề kém cạnh, Kết Đan cảnh tam tầng thúc đẩy lên đến cực điểm.
Khí lực sung mãn hết sức, trong tay chuẩn Thiên Kiếp kiếm khiến khí thế hắn mạnh mẽ không thua kém gì Ngưng Anh cảnh bình thường. Cảm giác như hắn lúc này không còn là một tên Kết Đan cảnh tam tầng nữa.
Nhưng đối đầu với ba đầu lục cấp hung thú một lần, Diệp Thiên Nam chắc chắn chịu sức ép không hề nhẹ một chút nào. Mạnh mẽ là vậy nhưng bị chúng vờn quanh rất lâu nên bào mòn hắn đến cực điểm.
Không kém cạnh ở trên không, phía bên dưới. Toàn bộ đệ tử đều giấy lên chiến ý áp đảo, một ngàn đệ tử phối hợp với nhau liên tục phản công. Những người có thực lực cao hơn một chút điều động đại trận bao quát xung quanh trùng kích.
Thế trận cả hai bên đều mạnh mẽ mà không phân ra được bên nào thắng thế, cả hai lúc này đều bắt đầu có thương vong. Chưa đến một nét nhang, số lượng đệ tử Tinh Kiếm Tông tử nạn đã gần hai trăm người và bên thú triều lại ít hơn một chút, chri khoảng một trăm đầu mà thôi.
Thế trận càng kéo dài, đám người phía bên dưới sẽ càng ngày càng yếu thế. Chiến ý ban đầu của họ lúc này đã thấp xuống đến cực hạn, đối mặt với đám hung thú mạnh mẽ hung hãn như vậy khiến họ cảm giác áp bức không ngừng.
Liên tiếp từng kiếp chiêu được thi triển. Bầu trời bắt đầu âm u dần và bốc lên một mùi tanh nồng, nhưng trận chiến vẫn không có dấu hiệu dừng lại, từng đợt ánh kiếm sáng lên, từng cái bóng đen chộp tới, từng thi thể thay nhau ngả xuống.
Trận chiến càng ngày càng kịch liệt khiến cho mặt đất xung quanh ngày càng rung động mạnh, những cây cổ thụ thay nhau đổ xuống, ngọn núi cao bắt đầu rạn nứt thả xuống từng tảng đá lớn càn quét xuống cả hai bên.
“Khốn kiếp”. Ở trên cao, Diệp Thiên Nam nhìn thấy đám người phía bên dưới càng ngày càng thua thiệt liền thốt lên.
Trên thân thể hắn, từng miệng vết thương dần dần hiện rõ, từ miệng vết thương chảy ra không ít máu tươi, mặc dù vết thương không sâu nhưng số lượng ngày một tăng thì khiến cơ thể hắn khó mà chịu nổi.
Còn ba đâu hung thú kia cũng không hề thoải mái, uy lực của chuẩn Thiên Kiếp kiếm cực kỳ bá đạo, mỗi một kiếm chém trúng cũng khiến chúng đau đớn không ngừng, từng miệng vết thương dài chằng chịt hiện lên. Mặc dù thân thể to lớn, huyết dịch dồi dào, nhưng rồi củng sẽ bị kéo xuống.
Trải qua gần một canh giờ, trận chiến vẫn chưa có dấu hiệu dừng mà mà ngày một kéo dài, đám đệ tử tử thương ngày càng nhiều.
Mặc dù điên cuồng chống trả nhưng họ không hề hay biết, phía bên ngoài kia còn một đợt thú triều nhỏ khoảng mười đầu hung thú nữa ập đến nhưng thực lực của chúng đều là ngũ cấp hung thú…