Cô bé nôn nóng cầm ống hút cắm vào ly, thử uống một ngụm, chỉ một ngụm thôi đã đủ khiến cô bé mê mẩn hương vị thơm ngon, béo ngậy của sữa bò, trân châu dẻo dai bên trong càng khiến cô bé như được khai sáng.
Mắt Tiểu Đào Đào sáng rực: “Cái này dai dai, ăn vui miệng quá!”
“Ngon quá!” Tiểu Đào Đào lại húp một ngụm, trân châu và pudding tràn đầy khoang miệng, ngon đến mức cô bé muốn xoay vòng vòng.
Cô bé ôm ly trà sữa, uống ừng ực, chẳng mấy chốc đã hết sạch. Uống xong, cô bé lại nhìn ly trên tay Giang Ly với ánh mắt thèm thuồng.
Cô bé lén nhìn anh trai đang bàn chuyện, sau đó rón rén bước đến bên bàn trà, vịn vào bàn, nhón chân lên, cắn lấy miệng ly, lén lút uống một ngụm. Vị đắng chát lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, đắng ngắt, khó uống quá!
Tiểu Đào Đào nhăn nhó cả mặt: “Trà sữa này khó uống quá!”
Lúc này Giang Ly mới phát hiện cô bé lén uống cà phê của mình: “Đây là cà phê không đường, không phải trà sữa.”
Tiểu Đào Đào hối hận nhìn ly cà phê của Giang Ly: “Ọe…”
Giang Ly dở khóc dở cười nhìn Tiểu Đào Đào háu ăn, vội vàng rót một ly nước cho cô bé súc miệng: “Sau này đừng có uống linh tinh đồ của người khác.”
Tiểu Đào Đào vâng dạ, cô bé thề chết cũng không bao giờ uống thứ cà phê đắng chát này nữa.
Giang Ly đứng dậy: “Ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh, anh ra ngoài một lát rồi về.”
“Anh đi đâu vậy?” Tiểu Đào Đào muốn bảo vệ anh trai, muốn đi theo anh: “Em đi bảo vệ anh.”
“Em ở đây chờ anh.” Giang Ly muốn đi tìm ông chủ nói chuyện phải trái, dẫn theo trẻ con không tiện.
“Coi thường em à!” Bị bỏ lại, Tiểu Đào Đào bực bội “hừ” hai tiếng, giơ tay đập mạnh vào ghế. Vì không có điểm tựa, cô bé vừa đập xuống đã nghe thấy tiếng “rắc” giòn tan.
Tiểu Tranh nghe thấy tiếng động, nghi ngờ nhìn xung quanh: “Tiếng gì thế?”
Tiểu Đào Đào chột dạ ngồi xuống sofa, ấp úng nói: “Không… không biết ạ.”
Tiểu Tranh cũng không hỏi kỹ, cậu ấy dọn dẹp ly trà sữa, rồi ngồi xuống xem xét tình hình trên mạng.
Hai người im lặng ngồi trong phòng làm việc một tiếng đồng hồ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt đi vào, hùng hổ hỏi: “Chu Sổ đâu?”
Tiểu Tranh nhìn thấy người này, toàn thân nổi da gà: “Anh Tony, anh tìm anh Chu có việc gì vậy?”
Tony là quản lý của Lâm Sâm và Tiểu Từ, vì chuyện của Tiểu Từ mà đến tìm Chu Sổ tính sổ: “Cậu ta đâu?”
“Anh ấy ra ngoài rồi.” Tiểu Tranh cứng đờ nói: “Chưa biết khi nào về.”
“Chưa biết khi nào về?” Tony nhìn Tiểu Đào Đào đang ngơ ngác ngồi trên sofa, bọn họ chắc chắn sẽ quay lại, hắn ta liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh, sau đó kéo đến ngồi xuống: “Vậy tôi ngồi đây đợi, khi nào cậu ta về thì khi đó tôi đi.”
Tony vừa ngồi xuống, chiếc ghế “rắc” một tiếng, gãy làm đôi, Tony ngã nhào xuống đất, đau đến mức hắn ta nghiến răng nghiến lợi chửi thề.
Tiểu Đào Đào chột dạ che mặt, len lén nhìn Tony đang đau đớn nhăn nhó qua kẽ tay, trông xấu xí như khỉ đột vậy!
Chu Sổ đẩy cửa bước vào, vừa hay chứng kiến cảnh tượng này, anh ấy nhíu mày nhìn chiếc ghế bị hỏng: “Anh Tony, anh đến văn phòng tôi đập phá đồ à?”
“Ai đập phá đồ? Rõ ràng cái ghế rách nát này làm tôi ngã!” Tony ôm mông, tức chết đi được.
Chu Sổ nhìn chiếc ghế gỗ bị hỏng, mỉa mai nói: “Gần đây anh Tony chăm chỉ tập gym quá nhỉ.” Càng tập càng béo, đến nỗi làm hỏng cả ghế của anh ấy.
Tony định nói thêm vài câu, nhưng điện thoại đổ chuông, hắn ta nhìn thấy cuộc gọi của một vị đạo diễn, không muốn lãng phí thời gian nữa, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu Đào Đào nhìn Tony “đổ vỏ” thay mình, thầm niệm một tiếng “A Di Đà Phật”.