Tiểu Thụ Ở Hoang Dã

Chương 15


Edit: Tiếu Tiếu

Trong đầu Bách Nhĩ bỗng nhiên vang lên một đợt âm thanh tích tích chói tai.

“Ký chủ xin chú ý, ký chủ xin chú ý. Bản hệ thống phát hiện cách nơi này năm mươi mét xuất hiện măng, sau khi ngâm nước là có thể ăn”. Một giọng nói mềm mại như shota phát ra trong đầu Bách Nhĩ.

*Shota là mấy bé trai nhỏ nhỏ cỡ 10 tuổi đó mọi người.

“Fu*k!” Bách Nhĩ không kịp đề phòng bị dọa run.

Con mẹ nó chứ, hệ thống sống hả?

Nhân cách hóa sao??

“Sao vậy Bách Nhĩ?” Thương Viêm quay đầu, cẩn thận đánh giá Bách Nhĩ từ trên xuống dưới, muốn xem thử hắn có bị thương ở đâu hay không.

“Không sao không sao. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm đồ tốt!” Bách Nhĩ hân hoan vỗ tay, cười tươi như hoa.

Là măng đó!

Ngay cả măng cũng đã tìm được thì cây mẹ của nó là trúc chắc chắn chạy không thoát rồi!

Tụi nó phải trắng trẻo mập mạp thì sờ mới thích!

Hệ thống giám định thật sự là bỗng chốc thông minh hơn nhiều. Bách Nhĩ vừa theo sau Thương Viêm vừa lặng lẽ quẹt màn hình hệ thống sang, phát hiện đã biến đổi rất lớn, có càng nhiều tính năng hơn!

Hệ thống ban đầu chỉ có một khung “giám định” để tìm kiếm, nhấn vào là có thể tự động phân biệt những thứ đó ăn được hay không. Tính năng này rất tốt, chờ Bách Nhĩ nhận biết được phần lớn thực vật liền có thể đóng nó lại. Thời điểm cần phân biệt sẽ chủ động mở ra, miễn cho trước mắt đều là điểm đỏ và mũi tên.

Hiện tại Bách Nhĩ vừa mới tới hoang dã, tất cả thực vật hắn đều không nhận biết được cho nên mới mở tính năng tự động phân biệt, trong phạm vi tầm nhìn đều là điểm đỏ của đồ ăn, nhìn mà hoa mắt.

Bách Nhĩ tò mò nhìn hai vòng tròn mới trên màn hình, một là “Thực đơn” một cái còn lại là “Cách gia công đồ ăn”.

Thực đơn thì khá dễ hiểu, còn gia công đồ ăn? Là cái gì?

Ngay khi Bách Nhĩ còn đang nghi hoặc, âm thanh shota kia lại vang lên, nghiêm túc giải thích: “Phương pháp gia công đồ ăn chính là có loại đồ ăn dùng làm dược liệu, loại khác có thể tạo ra độc dược, ngoài ra còn có thể chế tác quần áo, giày, nhà ở và những thứ khác nữa”.

“Thì ra là vậy….” Bách Nhĩ hiểu ra, gật gật đầu, trong lòng càng thêm vui sướng.

Nếu đây là phương pháp gia công thì cách làm cụ thể cũng sẽ có hướng dẫn đúng không? Ví dụ như cách làm ra giày, bện chiếu ra sao, làm nóc nhà như thế nào chẳng hạn!

Ngao! Quá là hoàn hảo!

“Đúng là vậy như vậy đó”. Hệ thống dùng âm thanh shota có chút ghét bỏ trả lời: “Sau này ký chủ có vấn đề không hiểu thì hỏi ta, bản hệ thống đã thăng cấp thành hệ thống trí năng rồi”.

Ngữ khí này, sao lại có chút kiêu ngạo thế nhỉ??

Bách Nhĩ không có tâm trí để ý hệ thống nữa, hắn đi theo mũi tên đã tìm được một bụi trúc cho nên liền nhanh chóng nói với Thương Viêm: “Thương viêm ca ca, không cần đi tới trước nữa đâu, chính là nó rồi!”

“Ừm”. Thương Viêm gật đầu dừng bước, hắn nhíu mày nhìn cái bụi vừa giống cây lại vừa giống cỏ ở trước mặt.

Diện mạo của ” cây trúc ” ở đây khác biệt rất lớn so với Trái Đất. Thân cây to bằng bắp chân người, cành lá tươi tốt, trên mắc trúc mọc đầy lông tơ màu trắng và gai nhọn, vì vậy nhìn qua đáng sợ giống hệt một cái gậy nanh sói.

Lại nói, thân trúc không phải màu lục đậm mà mang sắc đen, một rừng trúc đen như mực làm người ta hãi hùng.

*Trúc đen thì không thấy có nhưng chúng ta có giống tre Indonesia màu đen đây mọi người ạ.

“Cái này chắc ngươi cắn không nổi đâu”

“Cái này chắc ngươi cắn không nổi đâu”. Thương Viêm nhìn rễ cây màu đen nói.

Những gì hắn biết trước kia đã sớm bị thay đổi hết một lượt, tuy rằng thứ này chưa từng có người ăn thử, nhưng nói không chừng Bách Nhĩ có thể biến nó trở nên ngon hơn thì sao.

Có điều, Bách Nhĩ cắn nổi không?

Thịt cự thứ thú hắn cũng cắn không xong…. Thương Viêm mím môi, mày nhíu chặt.

Bách Nhĩ ngẩn ra một lúc, chờ khi phản ứng lại hắn nhìn sắc mặt nghiêm túc của Thương Viêm rồi lại nhìn cây trúc to như miệng chén, cuối cùng ôm bụng cười ha ha.

“Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha. Không phải ăn cái này đâu! Nó không ăn được!” Bách Nhĩ dở khóc dở cười.

To như vậy thì ai mà gặm được chứ? Có là gấu trúc sợ rằng cũng rụng mấy cái răng đấy!

Nghe Bách Nhĩ nói không ăn cái này, Thương Viêm “Ừm” một tiếng.

Nếu không phải thấy được sắc mặt hắn có vài phần bất thường thì Bách Nhĩ chắc chắn vẫn nghĩ rằng Thương Viêm đang rất bình tĩnh, ha ha ha, người này thế mà cũng đỏ mặt rồi?!

Mãnh nam đỏ mặt, có hơi thú vị nha!

(“Chàng trai này thật thú vị, anh phải là của tôi!” Ý anh là vậy phải không? Phải không?)

Bách Nhĩ rất có hứng thú đánh giá vài lần, cười hắc hắc như một tiểu lưu manh. Chờ nhìn đủ nam sắc rồi mới ho khan một tiếng nói với Thương Viêm: “Thương Viêm ca ca, ngày mai chúng ta rời bộ lạc rồi, ngươi muốn đi hướng nào?”

Thương Viêm trở nên nghiêm túc, suy nghĩ một lúc rồi nhìn vào sâu trong rừng, nói: “Có một lần ta đuổi theo con mồi, không để ý mà xuyên qua khỏi cánh rừng, bên đó là một vùng thảo nguyên, ở xa nữa có núi cao, rừng cây rậm rạp hẳn là có nhiều con mồi nhưng hung thú cũng rất nhiều”.

Ánh mắt hắn tuy lo lắng nhưng lại kiên định: ” Ta muốn đi đến đó xem xem, có lẽ sẽ tìm được một sơn động thích hợp “.

Mùa đông không thể không có sơn động, nếu không tuyết rơi xuống sẽ trực tiếp bị đông chết, thời điểm lạnh nhất trời đổ tuyết lớn cũng có thể chôn sống bọn họ. Hơn nữa còn có hung thú ra ngoài đi săn, chỉ cần bọn họ bại lộ ở bên ngoài sẽ không thể nào chống lại chúng.

Bách Nhĩ thấu hiểu gật đầu.

Cũng đúng, nên tìm một chỗ dàn xếp yên ổn trước, huống hồ bọn họ ít người, cần phải đào bẫy rập, làm tường vây phòng hung thú, có sơn động rồi thì không cần quá nhiều đá và gỗ nữa.

“Được”. Bách Nhĩ gật đầu: “Ngày mai chúng ta lại đến lấy đồ ăn đã thu thập, vừa đi vừa ăn, đừng mang về bộ lạc nữa”.

Miễn cho những người đó thèm muốn rồi không để bọn họ bình an rời đi.

Năm nay tương đối vội vàng, chờ khi qua mùa đông hắn nhất định phải tìm được đất sét thích hợp rồi xây nhà, làm tường vây và tháp canh, như vậy chắc chắn tốt hơn ở trong sơn động nhiều.

“Thương Viêm ca ca, ngươi có thể giúp ta bẻ gãy đoạn trúc này không?” Bách Nhĩ kéo tới một đoạn trúc nhỏ.

Đoạn trúc này to bằng ngón cái, dài một mét hơn, so với trúc ở Trái Đất dài hơn rất nhiều. Nếu làm thành mồi lửa có thể giữ được rất lâu.

“Ừm”. Thương Viêm nhìn cánh tay gầy nhỏ của Bách Nhĩ, khóe môi cong lên nhàn nhạt.

Hửm?

Bách Nhĩ chớp chớp mắt, cảm thấy có chút mơ màng.

Thương Viêm đang chê cười hắn à? Cười hắn yếu như gà sao?

“…. Hừ”. Bách Nhĩ rầm rì, hắn nắn nắn cánh tay, có hơi buồn bực.

Đúng là gầy như khúc củi rồi, cứng ngắc toàn xương. Haiz, xem ra vẫn phải dưỡng thêm ít lâu nữa, trắng trẻo mập mạp sờ mới thích mà.

Hừm ừm.

Ta không có suy nghĩ mấy chuyện kì quái đâu nhé!

Trong khi Bách Nhĩ còn đang ngơ ngẩn, Thương Viêm đã bẻ gãy một mắc trúc, ống trúc bị bẻ ra không một vết nứt nào, lực cánh tay và khả năng khống chế thực sự quá hoàn mỹ.

Hiện tại đã có ống trúc, nhựa cây và hương diệp cũng có, than lấy từ doanh địa. Như vậy chỉ cần tìm được keo nước là có thể trở về làm mồi lửa rồi.

Ngẩng đầu nhìn một cái, mặt trời đã ngã về tây rồi, phỏng chừng đang là ba giờ chiều, thời gian cũng không còn nhiều nữa, Bách Nhĩ liền vội vàng hỏi: “Thương Viêm ca ca, ngươi có biết thứ nào dính vào hai ngón tay thì sẽ gần như không tách ra được không?”

Thương Viêm lau mồ hôi trên trán, gương mặt lạnh lùng cũng đầy mồ hôi, trên người tản ra hơi thở cực nóng, vừa gợi cảm vừa dã tính: “Có, chất lỏng của hắc thảo rất dính”.

“Tốt quá, mau dẫn ta đi hái một ít đi!” Bách Nhĩ kinh hỉ.

Hắc thảo là một loại cỏ màu đen có nhánh to bằng ba ngón tay, ở giữa có một ít sợi mềm, bóp một cái sẽ chảy ra rất nhiều chất lỏng dinh dính.

“Chính là nó rồi!” Đôi mắt Bách Nhĩ tỏa sáng: “Chúng ta mau về doanh địa thôi!”

Nếu may mắn, tối nay sẽ có thể làm ra mấy cây mồi lửa rồi!

Thương Viêm trước tiên là thương lượng với mọi người về lộ tuyến của ngày mai, đợi tất cả đều gật đầu mới bảo bọn họ đem đồ ăn giấu đi, ngày mai lại tới lấy, không định mang về bộ lạc.

Bọn họ biết rõ những người ở đó là như thế nào!

“Hôm nay chúng ta lại tìm được rất nhiều đồ ăn!” Mạn Đạt vui vẻ đếm ngón tay: “Đủ ăn ba ngày lận đó!”

Đám nhỏ nhà Hắc Thạch còn đang vừa nhảy nhót đi tới vừa ăn trái cây chua chua ngọt ngọt, trên mặt dính đầy nước quả, ăn đến bụng nhỏ tròn vo, nụ cười ngây thơ hạnh phúc đọng lại khóe mắt.

Các nữ nhân túm tụm đi tới, sôi nổi trao đổi với nhau tìm cách lưu trữ đồ ăn, như vậy có thể giữ lại để ăn lâu dài mà không bị hư.

Toàn bộ đội ngũ đều tràn ngập vui sướng, không còn mặt ủ mày ê. Bọn họ bây giờ không cần lo lắng chuyện đồ ăn nữa!

Hôm nay chỉ tìm có một chút ở chỗ họ thường xuyên thu thập đã được nhiều đồ ăn như vậy rồi. Nếu là ở một nơi mới chắc chắn sẽ tìm được càng nhiều hơn.

“Thì ra Bách Nhĩ lợi hại như vậy!”

“Đúng vậy, thật là lợi hại. Không ngờ có thể phát hiện ra nhiều đồ ăn đến vậy đó”.

“Trước kia cũng không biết Bách Nhĩ có năng lực như vậy, xem ra chúng ta đều sai rồi. Haiz, đều là Bạch Linh các nàng nói xấu Bách Nhĩ…..”

Mọi người nhỏ giọng lẩm bẩm, một chốc nói đến đồ ăn, một chốc lại nói sau khi rời bộ lạc thì nên làm gì, chốc nữa lại khen Bách Nhĩ, sau đó còn mắng tù trưởng, cuối cùng là vì có thể rời đi mà vui vẻ và chờ mong.

Bọn họ nhìn Thương Viêm và Bách Nhĩ đang đi ở phía trước, cười nói: “Nếu Thương Viêm và Bách Nhĩ lập khế ước thì thật tốt nha. Bách Nhĩ giỏi thu thập, Thương Viêm lại giỏi đi săn, cứ như vậy thì bộ lạc của chúng ta sẽ rất tốt!”

(Há há, thuyền này được một bộ lạc mười bảy người cùng chèo luôn! Editor cũng chèo! +1)

“!!!” Bách Nhĩ trượt chân một cái.

“Cẩn thận!” Thương Viêm bắt lấy cánh tay hắn kéo lại.

Phù, nguy hiểm thật.

Trái tim Bách Nhĩ đập bùm bùm, suýt nữa bị hù chết. Trước mặt hắn là một cái cây chi chít gai nhọn, nếu mà tông vào đó chắc chắn bị đâm thành con nhím cho xem.

Nhưng mà….

Hai má Bách Nhĩ đỏ chót, liếc mắt trộm nhìn Thương Viêm một cái.

Những gì bọn họ nói Thương Viêm có nghe được không nhỉ? Sao biểu cảm vẫn bình tĩnh như vậy chứ?

Ô Lâm và Hắc Thạch bước nhanh đuổi kịp hai người, nhìn thấy mặt Bách Nhĩ đỏ hồng đều có chút nghi hoặc còn có chút lo lắng: “Bách Nhĩ, có phải là phơi nắng lâu nên choáng váng rồi không?”

Hóa ra bọn họ cho rằng mình đang cảm nắng!

Bách Nhĩ vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, khụ khụ”.

“Vậy là tốt rồi”. Ô Lâm yên lòng.

Ngày mai phải rời đi rồi, nếu Bách Nhĩ thân thể không khỏe thì làm sao đi đường đây? Nhưng mà hình như cũng không thành vấn đề, đến cự thứ thú Thương Viêm còn vác được vậy bế Bách Nhĩ đi đường hẳn là không phải chuyện gì lớn.

Hắc Thạch mở miệng nói: “Bách Nhĩ, Thương Viêm, chúng ta nghĩ kĩ rồi! Không có lửa cũng không sao, vẫn còn một đoạn thời gian mới tới mùa đông, có thể sẽ lại xuất hiện thiên hỏa để chúng ta lấy một ít”.

Lửa của bộ lạc cũng là lấy từ thiên hỏa khi nó rơi xuống đốt cháy rừng cây ở phía xa mà thôi.

*Thiên hỏa = aka sấm sét

_____

Mọi người đoán xem Viêm ca có nghe câu mà mấy người Lâm ca nói không? Đoán đi đoán đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận