Ca ca của Mạn Ðạt tên Thương Viêm, chính là tam cấp chiến sĩ vừa mạnh mẽ vừa cường đại mà hắn mơ ước đã lâu.
Bách Nhĩ cầm bàn tay thô ráp, rạn nứt của Mạn Ðạt kéo hắn đi về hướng rừng cây.
Thật ra Bách Nhĩ không thể cảm nhận được tay Mạn Ðạt thô ráp đến đâu, chỉ có thể dùng mắt nhìn mới biết, bởi vì tay hắn cũng thô như chân gà.
Bàn tay tuy thon dài nhưng lại thô ráp, mười ngón tay và lòng bàn tay đều có một lớp chai thật dày nói rõ chủ nhân của nó không hề lười biếng mà còn rất chăm chỉ.
Tất nhiên, Bách Nhĩ biết rất rõ sự tình trong tiểu thuyết. Nguyên thân không phải không tìm được đồ ăn mà là bị nữ chính đoạt mất!
Không thì sắp xếp cho nguyên thân đi nhặt nhánh cây sau đó tự mình đi thu thập, thu thập xong trở về nói nguyên thân lười biếng không đi tìm đồ ăn, như vậy đương nhiên là hắn không được chia chút gì.
Cho nên nguyên thân ở trong bộ lạc chính là một cái bánh bao mềm ai cũng có thể nắn.
Mạn Ðạt nhớ tới một việc: “Bách Nhĩ, không phải là ngươi muốn đi thu thập nhánh cây giúp Xích Vĩ sao?”
“Sao đột nhiên lại nói chuyện này? Ngươi muốn ta đi giúp hắn thu thập?” Bách Nhĩ không chút để ý nói, đôi mắt chuyên chú nhìn phía trước cẩn thận tìm kiếm.
Mạn Ðạt lắc đầu ngay tắp lự: “Không phải đâu.”
Hắn do dự nói: “Bách Nhĩ, ngươi đừng giúp Xích Vĩ nữa được không?”
Mạn Ðạt sợ Bách Nhĩ giận nên lời nói ra cũng thật cẩn thận dè dặt.
“Vì sao?” Bách Nhĩ ngừng lại, nghiêm túc nhìn Mạn Ðạt.
Thấy hắn như vậy, Mạn Ðạt nghĩ là hắn không vui nên không dám nói nữa. Trước kia mỗi lần nghe hắn nói Xích Vĩ không tốt Bách Nhĩ đều tức giận, có một lần còn suýt nghỉ chơi với hắn.
Bách Nhĩ là người bạn duy nhất của hắn, hắn không muốn mất người bạn này.
“Không, không có gì đâu”. Mạn Ðạt lắc lắc đầu, muốn lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đi thôi, đi vào trong một chút cũng không sao, ở đó nhất định còn sót lại một ít đồ ăn”.
“Ta không đi, ngươikhông nói rõ ràng ta sẽ không đi”.
Bách Nhĩ dứt khoát ném nhánh cây trong tay đi, đặt mông ngồi trên đất rồi lại lập tức nhảy dựng lên, vừa xoa mông vừa nhe răng kêu.
Ðậu má! Trên đất có gì đó, hắn lại không mặc quần nên bị đâm vào mông, còn may chưa đâm vào cái chỗ khó nói kia.
(Quấn lá cây với váy da nó vậy đó há há há)
“Ngươi không sao chứ?” Mạn Ðạt hết hồn nhìn dáng vẻ đau đớn của Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ mò mẫm trên đất một hồi, xác định không có thứ gì có thể đâm vào mông hắn mới chậm rãi ngồi xuống, thở dài một hơi: “Không sao, chúng ta tiếp tục nói, ngươi vì sao không cho ta tiếp tục nhặt nhánh cây giúp Xích Vĩ? Ngươi mau nói xem ngươi biết được cái gì đi. Ngươi nhất định là biết được gì đó nếu không sẽ không bao giờ nói xấu người khác.”
“Thật sự không có mà, sau này ta cũng sẽ không nói nữa.” Trên gương mặt gầy nhỏ của Mạn Ðạt xuất hiện sự khẩn trương, trong mắt to ngập tràn hoảng sợ, hắn liên tục lắc đầu.
Thấy hắn sợ hãi như vậy, Bách Nhĩ không đành lòng ép hỏi nữa. Theo như trong tiểu thuyết, hắn 17 tuổi Mạn Ðạt cũng 17 tuổi. Bộ dạng bọn hắn gầy nhom như nhau, hắn thật tình không đành lòng hù dọa bạn nhỏ này nha!
Bách Nhĩ phủi mông đứng lên: “Ta biết rồi Mạn Ðạt, cảm ơn ngươi nhắc nhở. Ta biết là ngươi có ý tốt, sau này sẽ không bao giờ làm việc giúp Xích Vĩ nữa đâu”.
Cẩu nam nữ mau biến đi.
Hắn muốn theo đuổi tam cấp chiến sĩ cơ, tam cấp chiến sĩ tốt biết bao nhiêu nha!
“Hả….” Trong đôi mắt to của Mạn Ðạt tràn ngập hoài nghi, nửa tin nửa ngờ đáp lại.
Dữ à nha.
Bách Nhĩ cũng hết cách, ai bảo nguyên chủ có tiềm chất làm tiện thụ chứ, bị Xích Vĩ ngược mà vẫn không rời không bỏ.
Chỉ còn cách chờ thời gian chứng minh lời hắn nói thôi.
Bách Nhĩ động một cái, tầm mắt dừng lại ở một cái rễ cây không xa có kéo cũng chẳng dời đi được.
Trước mặt Bách Nhĩ xuất hiện một cái màn hình màu lam chỉ mình hắn thấy được, trên đó có một mũi tên màu đỏ chỉ thẳng rễ cây, còn có mấy dòng chữ: Khổ diệp thảo, quả ngâm trong nước tro ba tiếng có thể ăn được, ăn sống nấu chín đều có thể, vị ngọt.
Bách Nhĩ sáng mắt lên, chạy nhanh tới tìm một khúc cây dùng sức đào ở dưới rễ của một cái cây nhỏ khô khốc.
Khổ diệp thảo tuy gọi là thảo nhưng lại lớn lên to bằng một bụi cây nhỏ, rễ to bằng ngón tay cái mọc cực kì tốt, quả ở phía dưới cũng rất nhiều.
Quả của khổ diệp thảo không ở trên mặt đất, mà giống như đậu phộng sinh trưởng dưới đất.
(Ðậu phộng = lạc, nó là quả thiệt đó mọi người nhưng mình toàn gọi là củ)
“Bách Nhĩ, ngươi đang làm gì đấy?” Mạn Ðạt cũng chạy tới, thấy hắn vậy mà đang đào rễ cây liền vội vàng hô: “Ðây là khổ diệp thảo, không thể ăn!”
Cho dù không tìm được đồ ăn cũng không được ăn bậy nha, lần trước trong bộ lạc có người ăn thứ này mà nôn mửa không ngừng, suýt thì chết luôn.
Mạn Ðạt cắn môi: “Không thì, không thì ta xin ca ca phân cho ngươi chút thịt, ngươi đừng ăn cái này mà.”
Sau khi nói xong, Mạn Ðạt xấu hổ cúi đầu.
Hắn quá ngu ngốc, cả ngày hôm nay chỉ hái được chút rau khó ăn, cũng ngại để ca ca và a phụ ăn, vẫn nên là tự mình ăn vậy, không thể liên lụy ca ca.
Ca ca chãm sóc a phụ đã rất khó khãn rồi.
Bách Nhĩ đương nhiên biết tình huống của nhà Mạn Ðạt. Người này tương đối nhát gan, thường xuyên bị khi dễ. Thương Viêm tuy rằng giá trị vũ lực cao nhưng vẫn bị người trong bộ lạc lạnh mặt ghét bỏ, bởi vì Thương Viêm a mẫu sinh hắn mà chết.
Nữ nhân trong bộ lạc thân thể khỏe mạnh, rất ít người chết vì sinh con cho nên đối với tình huống khác thường như vậy, mọi người đều đem lỗi đổ lên người Thương Viêm, cho rằng hắn là điềm không may.
Ngoại trừ Mạn Ðạt và Thương Viêm, bọn họ còn có a phụ hai chân bị chặt đứt không thể di chuyển cho nên sinh hoạt rất gian nan, thường xuyên phải dựa vào Thương Viêm một người nuôi sống cả nhà. Tuy rằng Mạn Ðạt đã cố hết sức giảm bớt gánh nặng nhưng Thương Viêm không thể nhìn hắn mỗi ngày ăn rau cỏ cho nên thịt săn về được đều sẽ chia cho hắn ăn.
Bộ lạc cùng nhau ra ngoài đi săn nhưng phân chia lại không công bằng, Thương Viêm thường xuyên bị nhằm vào, tù trưởng sẽ yêu cầu hắn nhường lại tinh hạch của hung thú, ngăn cản hắn thăng cấp để không uy hiếp đến Xích Vĩ.
Hồi tưởng lại cốt truyện, Bách Nhĩ vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu Mạn Ðạt, quả của khổ diệp thảo này thật ra ăn rất ngon, chờ ta làm cho ngươi ăn ngươi sẽ biết.”
“Thật sao?” Mạn Ðạt tràn ngập lo lắng.
“Lại đây cùng đào đi, đêmnay ta về nhà với ngươi, chúng ta cùng nhau làm rồi ăn, có được không?” Bách Nhĩ hỏi Mạn Ðạt.
Cũng tốt, Mạn Ðạt gật đầu. Nếu như cái này không thể ăn thì để Bách Nhĩ ăn rau mình hái cũng được vì vậy liền cầm một nhánh cây ngồi xổm xuống cùng nhau đào.
Bách Nhĩ thấy hắn đồng ý không khỏi cười trộm, tâm tình cực kì tốt.
Thành công có được cơ hội cùng Thương Viêm ăn tối rồi!
Nhất định phải cho Thương Viêm thấy được thực lực của mình, biết mình rất giỏi thu thập thích hợp làm bạn lữ nhất!
Bộ rễ của cây khổ diệp thảo này so với tưởng tượng còn lớn hơn. Khiến Bách Nhĩ không ngờ chính là bộ dáng của nó giống với khoai tây, từng viên to cỡ ngón tay cái. Bách Nhĩ và Mạn Ðạt đào được một đống lớn, xem chừng phải có một cân.
Bách Nhĩ tâm tình vui sýớng, xem ra khổ diệp thảo có thể làm một loại đồ ăn khá tốt.
So với Bách Nhĩ vui vẻ phấn chấn, vẻ mặt Mạn Ðạt lại ngập tràn đau khổ.
Cái này ăn được thật đấy hả?
Khi bọn hắn đào được cây thứ hai, từ trong rừng cây phía xa truyền đến một trận tiếng hoan hô ồn ào.
Mạn Ðạt đứng lên cao hứng nói: “Nhóm người đi săn trở về rồi.”
Bách Nhĩ đứng lên, không rảnh lo đám quả khổ diệp thảo, ánh mắt hắn thẳng tắp trông về phía rừng cây, quả thực là trông mòn con mắt!
Hận không thể có được dị năng thấu thị cách tám trăm dặm cũng có thể nhìn thấu được Thương Viêm.
Cái loại mà có thể nhìn xuyên qua váy da ấy!
(Alo chú cảnh sát ơi. Có bi,ến thái)
Ngao!
Nam thần của hắn a!
Bách Nhĩ kích động đến mức hai mắt tỏa sáng, gương mặt đỏ lên. Lại nói có thể làm gương mặt vì thường xuyên phơi nắng mà đen này đỏ lên được vài phần đúng là không dễ dàng nha.
“Mau lấy lá cây đựng quả kia vào, chúng ta cùng đi nghênh đón ca ca ta đi”. Mạn Ðạt vui sướng đến như một con chim nhỏ.
Ai biết Bách Nhĩ so với hắn còn kích động hơn, gấp không chờ nổi ngắt một cái lá cây to giống như lá khoai mầm đem quả khổ diệp thảo toàn bộ hốt vào ôm trong ngực, hét lớn một tiếng: Mạn Ðạt, chúng ta đi.
(Khiếp. Giá không còn một cọng)
Mạn Ðạt bị dọa giật mình, hắn sửng sốt một giây mới phản ứng lại rồi đuổi theo.
Vừa chạy hắn vừa gãi đầu, cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Bởi vì tới gần mùa đông, hung thú trong rừng rậm càng thêm hung mãnh cho nên mỗi lần ra ngoài săn thú đều là một đội rất nhiều người. Lần này tiểu đội săn thú có mười bảy người, ai cũng là nam nhân cường tráng người đầy mồ hôi, đầu tóc lộn xộn, trên mặt dính ít bùn. Mỗi người đều dùng lá cây hoặc da thú che đi vị trí quan trọng.
Thời điểm tiểu đội từ trong rừng cây đi ra, Bách Nhĩ cảm thấy bản thân gặp được người nguyên thủy.
Ðợi chút, những người này vốn dĩ là người nguyên thủy mà!
Mười mấy người trong tay xách theo động vật cỡ nhỏ, trên vai khiêng rất nhiều động vậ.t to lớn. Có con trên người đầy gai nhọn, có con giống chim có mỏ nhọn và cánh, còn có con giống tê giác vô cùng hung mãnh đáng sợ.
Những người này đi ngang qua Bách Nhĩ, không có một ai để ý hắn bởi vì hình tượng của hắn ở trong bộ lạc không tốt lắm.
Ðối với những người này Bách Nhĩ hoàn toàn không để bụng, hắn chỉ để ý duy nhất nam nhân đi ở sau cùng kia.
A a a a!
Tới, hắn tới rồi!
Bách Nhĩ liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là vị tam cấp chiến sĩ trong tiểu thuyết – Thương Viêm!