Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 29: Lý Diệu Quỳnh đến cửa


Minh Kỳ đi ra trước mở cửa, Lý Diệu Quỳnh, người mới vừa cùng cách trở về nhà, được hai nha hoàn và hai bà tử tráng kiện vờn quanh nâng đỡ, trừng đôi mắt lạnh lẽo, khí thế cao ngạo.

Nàng mặc một bộ trường y tơ lụa nhũ đỏ, váy hoa ngắn màu xanh sát đất, trên búi tóc cài trâm vàng ròng khảm hồng phỉ thúy sáng ngời đung đưa, hoa tai phỉ thúy liễm diễm hồng quang, vốn đã xinh đẹp, lại ăn mặc phú quý ung dung như vậy làm nền, càng xinh đẹp không gì sánh được.

Minh Kỳ thấy, tuy là biết chủ tử trong lòng vô cùng không ưa Lý Diệu Quỳnh, nhưng hoàn cảnh hiện thời, hắn cũng không dám thất lễ chọc thêm phiền toái cho chủ tử, liền cười khom mình hành lễ, “Tứ nãi… Lýtiểuthư.” Hắn thiếu chút nữa bật thốt ra tứ nãi nãi, thấy Lý Diệu Quỳnh cười gằn, vội vàng đổi giọng.

Cằm Lý Diệu Quỳnh khẽ nâng thẳng đánh giá sân nhỏ nho nhỏ này, con mắt không nhìn Minh Kỳ. Mà Thải Linh bên cạnh đỡ nàng, hướng về phía Minh Kỳ không khách khí nói: “Tiểuthư của chúng ta muốn thấy chủ tử các ngươi, dẫn đường đi.”

Minh Kỳ cảm thấy vị nãi nãi chủ tử trước này lai giả bất thiện, muốn kéo dài thêm chút thời gian, bồi cười, “Lýtiểuthư chờ một lát, để ta đi vào thông báo gia.”

Một người bà tử đi lên đẩy Minh Kỳ ra, khom người cười nói: “Tiểuthư mời vào.”

Thải Linh đỡ Lý Diệu Quỳnh đi vào, Hương Điệp rớt lại phía sau vài bước, giễu cợt Minh Kỳ đang lo lắng muốn ngăn trở, “Vài gian phòng như vậy còn thông báo, còn tưởng là mình ở Bùi gia sao, đổi quy củ của nhà ngươi đi.”

Dù là Minh Kỳ tính tình tốt, cũng tức giận đến đỏ mặt lên, hắn trừng Hương Điệp một cái, chạy vào phòng.

Chờ hắn chạy mau lướt qua Lý Diệu Quỳnh, đuổi vào trong nhà nói với Bùi Hành: “Tứ gia, Lýtiểuthư tới cửa …”

Lý Diệu Quỳnh đã bước vào cửa, con mắt quét qua hoành điều tranh chữ cổ xưa trong chính đường, kỷ trà cao nước sơn đen, hai hàng sáu cái ghế dựa, hai bên thụ môn dùng một bộ vải xanh làm mành cuốn, so sánh với bài trí bên trong Hàn Tùng Hiên bày đầy bình hoa ngọc thạch, tranh chữ, hàng dệt quý giá đẹp đẽ, đèn treo tường tinh diệu, quả nhiên như trên trời với dưới đất. Trụi lủi vài món gia cụ giống như một cái hang, nhìn kỹ một cái ghế gần nhất mặt bên còn tróc nước sơn, lộ ra màu gỗ thuần sắc bên trong.

Nàng nhịn không được, ánh mắt lộ ra chán ghét.

Biết rõ Bùi Hành mất đi tài lực Bùi gia ủng hộ, cuộc sống tất nhiên túng quẫn, lại không biết sẽ túng quẫn thành như vậy.

Trong lòng nàng càng cảm thấy may mắn ngày đó rời đi sớm.

Mặc dù nói không có ấn theo kế hoạch của Mã Tiên Cô, nhưng là Bùi nhị gia vạch trần bí mật này, Bùi gia trên dưới đại loạn, nàng để cho người trực tiếp đem tất cả đồ vật đáng giá ở Thu Minh Cư xếp lên xe ngựa lôi đi, trục lợi công trung khố phòng gì đó cũng mang về Lý gia. Duy nhất để trong lòng nàng khó an là Bùi nhị phu nhân, việc này xảy ra, nàng không biết sẽ đặt chân ở Bùi gia như thế nào.

Nhưng là vừa nghĩ tới Bùi nhị phu nhân lừa gạt nàng gia nhập Bùi gia, trong lòng lại cảm thấy nên, để nàng làm ra những việc trái với lương tâm này, là báo ứng của bà ta.

Nhưng khi ánh mắt từ cái ghế xưa cũ chuyển qua trên người Bùi Hành, hô hấp Lý Diệu Quỳnh không khỏi hơi chậm lại.

Từ lúc Mã Tiên Cô nói với nàng Bùi Hành mệnh cung bát tự không giống, nàng hoàn toàn đắm chìm trong tâm tình của mình, ở trong lòng nàng, bất tri bất giác nói xấu Bùi Hành, thời gian qua nàng căn bản không có nhìn thẳng đánh giá qua hắn, chỉ cảm thấy liếc một cái cũng chán ghét bẩn mắt.

Nhưng là hôm nay nhìn lại hắn, trong nội tâm đột nhiên nổi lên một cảm giác khác thường.

Bùi Hành, dù cho đứng ở phòng ốc sơ sài như thế này cũng không có như trong tưởng tượng của nàng trở nên hèn mọn, mà hắn vẫn hiên ngang cao ngất như vậy, mày kiếm mắt sáng còn là khí thế khinh người, mặt không chút thay đổi, khóe miệng khẽ mím bộ dáng vẫn uy nghiêm lãnh khốc như thế…

Tại sao có thể như vậy.

Lý Diệu Quỳnh khó hiểu.

Trong vòng nửa tháng, nàng bị Mã Tiên Cô, đủ loại Bình thư, còn có mẹ nàng nói cho chân tướng kích thích tâm hoả bùng cháy, đầu óc nóng lên. Nhưng lúc này, nhìn thấy Bùi Hành lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng nàng thế nhưngsinhra một loại cảm giác không biết tên, không thể nói là cảm khái, lưu luyến, hay là hối hận. Nhưng là cảm giác này giống như nước lạnh, lặng lẽ rót vào cái đầu nóng của nàng, khiến nàng đột nhiên rùng mình một cái.

Lý Diệu Quỳnh cả kinh lắc đầu, không… Nàng không có làm sai, nàng lựa chọn là đúng. Nàng thở hào hển, một tay xoa ngực, trừng mắt Bùi Hành.

Bùi Hành chán ghét nhìn Lý Diệu Quỳnh, lạnh lùng châm chọc, “Làm sao, Lý nhịtiểuthư tới cửa chính là để xem một chút ta ở nơi nào đặt chân?”

Lý Diệu Quỳnh kịp phản ứng, nàng đứng thẳng thân thể, hơi ngẩng đầu lên, không cam lòng yếu thế trừng lại cười lạnh: “Ngươi là ai, cũng đáng được ta phí lòng này.”

Bùi Hành nói: “Nếu như thế, ngươi tới làm cái gì?”

Lý Diệu Quỳnh cười mà như không cười, “Ta đương nhiên là tới lấy một kiện đồ vật, ngày đó đi trong vội vàng đã quên mang đi, quay đầu lại hỏi, mới biết được thứ này được Bùi thiếu gia ngươi mang đi.” Trong ánh mắt của nàng mang theo ác ý, lướt qua Bùi Hành, rơi vào trên người Nguyệt Thược sau đó một bước.

Ánh mắt của nàng hàn băng, như xem một món gia cụ, một vật bài trí mà nhìn Nguyệt Thược, môi đỏ mọng hé mở, thanh âm bén nhọn giống như có thể xuyên thấu qua lỗ tai đâm vào ót người, “Đem tiện nhân này trói lại cho ta, mang về.”

Nàng mang đến hai bà tử tráng kiện lớn tiếng ứng “Vâng ạ”, từ phía sau xông lên một người muốn kéo Nguyệt Thược, một người cầm sợi dây thừng trói.

Thải Linh mặt không chút thay đổi đứng ngoài quan sát, Hương Điệp khóe miệng nhếch lên.

Minh Kỳ quá sợ hãi, vội vàng đi cản một bà tử gần nhất, nhưng lại bị Thải Linh cùng Hương Điệp ngăn cản lại. Cũng may Bùi Hành dời bước, ngăn Nguyệt Thược ở phía sau, một lần một cái đá văng hai bà tử.

Bùi Hành tuy là đại thiếu gia, thuở nhỏ ăn sung mặc sướng, nô bộc vờn quanh, quần áo đến đưa tay cơm tới há mồm, nhưng là hắn khác với nam nhân Bùi gia, hắn yêu thích cưỡi ngựa bắn cung đá cầu, luôn luôn hẹn người đi săn, luyện thành một thân hảo thể trạng hảo khí lực, không thể chống lại người có võ, nhưng là đối phó ba hai người đàn ông bình thường không nói chơi, hai người bà tử lại càng dễ như trở bàn tay.

Lý Diệu Quỳnh đã cố ý lựa ra bà tử tráng kiện thế nhưng không làm gì được bọn họ, hổn hển, mắng: “Đồ vô dụng.” Ngón tay chỉ Nguyệt Thược, nói với Bùi Hành: “Đây là nha đầu của ta, ta muốn mang nàng đi là chuyện phải làm, ngươi ngày hôm nay dựa vào cậy mạnh không để cho ta mang, ta ngày mai sẽ thượng nha môn cáo ngươi đoạt nôtỳcủa người.”

Bùi Hành nhìn nàng.

Lý Diệu Quỳnh lại cho rằng hù sợ hắn, cười lạnh nói, “Không muốn ăn quan tòa, thức thời một chút hôm nay để cho ta mang đi đồ tiện nhân bỉ ổi này.”

Bùi Hành thanh âm nhàn nhạt, nói: “Ngươi nói nàng là nôtỳcủa ngươi, ngươi có bằng chứng không? Nếu như không có bằng chứng, ta cũng muốn cáo ngươi bức người hiền lương vi tiện, cường thưởng dân nữ làm gia nô, ngươi muốn ăn quan này tư sao?”

Bùi Hành vừa dứt lời, Lý Diệu Quỳnh giống như nghe được lời cực kỳ hoang đường, cười lạnh, nói: “Lý gia ta mua nha đầu này ba lượng bạc, khế ước đỏ, lưu trong quan phủ.”

Trong lòng nàng giận dữ, mặc dù nàng không cần Bùi Hành, nhưng là chuyện nha đầu của mình bò giường (quyến rũ chủ tử) phản chủ nhớ tới vẫn hận. Ở Lý gia sự tình vừa ổn định, nàng liền nhớ tới Nguyệt Thược, hạ quyết tâm muốn đem nàng ta về, để cho nàng ta biết rõ kết cục phản bội của bản thân, lần này không cần dè chừng Bùi Hành, muốn trừng trị như thế nào thì trừng trị như thế ấy.

Nàng nhịn không được châm chọc nói: “Một kẻ nô tì mà thôi, ngươi cứ che chở như vậy, chớ không phải là thực đem vật này để trong lòng? Cũng là, ngươi hiện thời không phải là đại thiếu gia, xứng kẻ nô tì như vậy cũng thích hợp, chỉ tiếc… Đây là đầy tớ ta mua, ta mạn phép không đồng ý.”

Bùi Hành không muốn nói nhảm với nàng, mắt cũng không nhìn, chỉ nói: “Muốn người, trước đem văn khế lấy ra, Minh Kỳ, tiễn khách!” Hắn kéo Nguyệt Thược vào phòng trong, không liếc Lý Diệu Quỳnh lấy một cái.

Lưu lại Lý Diệu Quỳnh con mắt đỏ lên, giống như ngâm độc, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà nói: “Hảo, rất tốt, chờ ta trở về tìm văn khế, nhìn ngươi còn che chở nha đầu này ra sao.”

Lý Diệu Quỳnh tức giận vội vã trở về Lý gia, cho người đem hộp thân khế tìm ra, Vương mụ mụ sớm bị dọa nên giả bộ bệnh trốn đi, Thải Linh Thải Bạch tìm khắp nơi, tìm không ra, trở lại bẩm báo: “Tiểuthư, ngươi nói có phải hôm đó rối loạn, ném đi nơi nào hay không?”

Lý Diệu Quỳnh nổi giận trong bụng, vỗ bàn một cái, “Đi tìm đại ca ta, kêu hắn đi bổ sung đầy đủ hết thân khế trong quan phủ.”

Lý Bồi để cho đầy tớ mang theo ấn tín đi bổ sung, cũng rất mau lẹ, buổi chiều đã cầm về, nhưng Lý Diệu Quỳnh có lật thế nào, cũng không có lật ra được thân khế của Nguyệt Thược, không khỏi vừa giật mình vừa giận dỗi.

Nàng lại bắt Lý Bồi đi quan phủ, Lý Bồi phiền, hắn cũng không phải là ngày ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm để muội tử nhà mình sai sử, bỏ lại một câu thật nặng: “Thiếu một nha đầu mà thôi, chỉ có mấy lượng bạc mà lăn qua lăn lại, ngươi có lòng dạ thanh thản như vậy không bằng đến trước mặt nương hiếu thuận, không biết khinh trọng, nặng nhẹ.” Sau lại mặc kệ Lý Diệu Quỳnh.

Lý Diệu Quỳnh tức tối khóc lóc, cùng ngày ném đồ sứ đầy đất, khiến cho Đào thị biết được lại giũa cho một trận.

Ngược lại phen ầm ĩ này, làm cho Bùi Hành trong lòngsinhmột cái ý niệm.

Đêm nay Nguyệt Thược đang cầm kéo cắt bỏ tâm đèn cầy, Bùi Hành ngồi ở trên ghế nhìn nàng, đột nhiên nói: “Nguyệt Thược, chờ sáng mai, ta đi nhà ngươi thương lượng với cha mẹ ngươi, chính thức đón ngươi qua cửa.”

Lý Diệu Quỳnh một câu kia nói không sai, hắn không phải là đại thiếu gia, một tú tài nghèo mà thôi, Nguyệt Thược cũng đã là thân tự do, hắn cũng vô tâm tư cưới nữ nhân bên cạnh, chỉ sợ tái giá đến một người như Lý Diệu Quỳnh. Không bằng chính thức cưới Nguyệt Thược vào cửa, cũng miễn tương lai lại có người bắt nạt Nguyệt Thược.

Nguyệt Thược ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Bùi Hành hỏi nàng, “Làm sao, ngươi không muốn?”

Làm sao sẽ không muốn, nàng là quá vui mừng, Nguyệt Thược vội vàng lắc đầu, “Làm sao sẽ…”

Ta chỉ sợ không xứng với Tứ gia, trong lòng nàng nói thật nhỏ, nhưng là trên mặt, đã mang theo tươi cười sáng rỡ, giọng nói nhẹ nhàng mà ngọt ngào, “Ta nguyện ý gả cho gia.”

Bùi Hành nghe, khẽ mỉm cười.

Nụ cười này giống như ánh nắng vàng óng óng ánh nơi chân trời, khiến cho trong lòng Nguyệt Thược nóng lên, giống như mật đường hòa tan, khiến cho nàng dù chỉ nhìn, cũng đã ngọt đến đáy lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận