Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 41


Trước khi yết bảng, Lý Đức Hải cho người kêu Bùi Hành đến đánh cờ.

Lý Đức Hải hỏi hắn: “Nếu là trúng, muốn đi địa phương rèn luyện một phen, hay là lưu Hàn lâm viện?”

Tuy nói Bùi Hành đối với mình có lòng tin, nhưng là Lý Đức Hải cơ hồ chỉ rõ tin hắn đã trúng cử, khiến hắn mừng rỡ không thôi, cười nói: “Tất nhiên là do triều đình an bài.”

Lý Đức Hải cười, lại hạ xuống một con cờ.

Hai người lẳng lặng không nói gì, đều suy nghĩ ván cờ.

Ván này Lý Đức Hải thắng ba con cờ, Bùi Hành chắp tay nhận thua nói: “Thế tử hảo kỳ nghệ.”

Lý Đức Hải cười ha ha, “Kỳ phùng địch thủ, cùng ngươi đánh cờ, cực kỳ thống khoái.”

Đi uống trà xem hát Nhị Nhân Chuyển*, Lý Đức Hải hỏi tuổi Bùi Hành, Bùi Hành trả lời: “Qua mười sáu tháng này, là tròn hai mươi bốn tuổi.”

* Nhị nhân chuyển (một loại kịch của Trung Quốc, khi diễn, các nghệ sĩ mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ, tay cầm quạt, khăn tay, vừa đi vừa múa hát).

Lý Đức Hải vừa nghe, cực kỳ kinh ngạc, “Ngươi lại cùng tuổi với Vân Dương cùng ngày cùng tháng…”

Chúng nữ quyến Bùi gia nhận được thiệp mời sinh nhật của Vân Dương quận chúa, Bùi Hành sớm biết chuyện này, cũng không muốn nhiều lời, liền cười cười không đáp.

Buổi trưa Bùi Hành rời khỏi Anh vương phủ, Lý Đức Hải như có điều suy nghĩ, ngón tay gõ cái bàn.

Cùng ngày sinh với Vân Dương, lớn lên lại có nét giống hắn, quả thực trùng hợp làm người ta kinh hãi.

Lý Đức Hải gọi thái giám tâm phúc, “Đi tra một chút, năm đó người hầu hạ vương phi lúc tị nạn…”

Bùi Hành đậu Tiến sĩ nhị giáp đệ cửu, tâm tình người Bùi gia miễn bàn có bao nhiêu phức tạp, một đứa con nuôi, lại xuất sắc hơn so với mấy người con ruột, làm cho lòng người không sao mà thoải mái được. Thực cao hứng, cũng chỉ có Bùi Nhị lão gia và Bùi Tâm Tuệ.

Hầu phủ làm tiệc mừng trúng cử cho Bùi Hành, không khí náo nhiệt vui mừng, Phương Ngọc Dung tuy là cũng trong không khí đó, nhưng tâm tình không tốt, ngày thứ hai mang theo Châu nhi đến nữ am dâng hương, tránh đi để thanh tịnh.

Ngày hôm đó dâng hương xong lại tản bộ ở rừng đào sau núi, Châu nhi đột nhiên chỉ phía trước gọi: “Đây không phải là tứ nãi nãi sao, nàng tại sao lại ở đây?”

Tiệc mừng phải tổ chức ba ngày, nàng thân là nữ chủ nhân, làm sao có thể chạy tới nữ am.

Phương Ngọc Dung nhìn sang, chú ý tới bụng của nàng kia bằng phẳng. Lại cẩn thận coi trộm một chút, người này và Nguyệt Thược có chút khác biệt, lông mày hình như cao hơn hai phần, mặt hơi khác một phần.

Phương Ngọc Dung đi lên phía trước, nàng kia liếc nàng một cái, cũng không để ý.

Trên đời thật sự có người giống như vậy, nếu không phải người quen, sợ căn bản nhận không ra, nàng không khỏi âm thầm kinh hãi. Châu nhi lúc này cũng thấy không được bình thường, tứ nãi nãi làm sao có thể mặc tăng bào áo xanh.

Phương Ngọc Dung hành lễ, hỏi: “Tiểu nữ có chút lạc đường, xin hỏi thức ăn chay bố trí ở nơi nào?”

Người này đúng là Tố Tố, nàng ta lạnh nhạt đáp lễ lại, chỉ chỉ phương hướng, “Bên kia.” Lại không nói lời nào, một mình lui về phía sau núi mà đi.

*****

Bùi Hành thi đậu thứ cát sĩ lưu ở Hàn lâm viện làm biên tu, cái này cùng kiếp trước hơi có chút không khớp.

Nguyệt Thược kể từ khi biết sinh nhật Bùi Trân và Bùi Hành khác biệt, trong lòng liền lo lắng không thôi, trong ngày cân nhắc là sai lầm ở đâu? Nàng kiếp trước biết, kỳ thật đều là từ chỗ nhị phu nhân và Phương Ngọc Dung. Nhưng nếu bọn họ nhận sai, nên làm cái gì bây giờ?

Hiện tại nàng bụng lớn, hành động bất tiện, chỉ có thể tĩnh dưỡng ở nhà.

Cũng may tâm tình Bùi Hành rất tốt, nhiều năm đọc sách, cuối cùng đến một ngày kia (trúng cử), dù là cuộc sống có chút không như ý, cũng không tính cái gì.

Một ngày kia nàng đứng lên thấy uể oải mệt mỏi, bụng nặng nằm xuống lại không thoải mái, cuối cùng để cho Thạch Lựu đỡ ở trong sân đi qua lại.

Chỉ là Thạch Lựu có chút không yên lòng, Nguyệt Thược hỏi nàng: “Ngươi làm sao vậy, hôm nay còn không có tinh thần hơn so với ta.”

Thạch Lựu cười lớn, “Phải không, ước chừng hôm qua mưa lớn, ầm ĩ chút, ngủ không ngon.”

Nguyệt Thược kỳ quái nhìn nàng một cái.

Thạch Lựu cúi đầu xuống.

Sự không thích hợp của Thạch Lựu thể hiện ở rất nhiều chỗ, ngay cả Tước nhi cũng oán hận: “Thạch Lựu tỷ tỷ gần nhất làm sao vậy, đem thuốc dưỡng thai của nãi nãi nấu khô queo.”

Nguyệt Thược hỏi nàng ta: “Nàng ấy gần đây có phải gặp chuyện gì hay không?”

Tước nhi nói: “Không có a.” Đến lúc nàng ta lại nấu khô thuốc lần hai, nàng ấy đột nhiên nghĩ đến, mấy ngày trước đây lúc đi lấy dược liệu đụng phải một vị Tạ công tử, Thạch Lựu tỷ tỷ lúc ấy bị hù dọa mặt mũi trắng bệch, Tạ công tử kia còn đuổi theo gọi Thạch Lựu.

Vị công tử kia…Chắc là biết Thạch Lựu tỷ tỷ.

Có điều chuyện này quan trọng sao… Sẽ không có quan hệ gì.

Suy nghĩ một chút, Tước nhi đem ném đến sau đầu, yên tĩnh sắc thuốc.

Mùng tám tháng tư, ngày Phật đản.

Nữ quyến Bùi gia đi dâng hương, Nguyệt Thược thân thể nặng không đi, Thạch Lựu tự động xin đi thắp hương cầu phúc thay, Nguyệt Thược đáp ứng.

Nguyệt Thược vốn tưởng rằng Thạch Lựu đi một chuyến chùa miếu sẽ tốt chút, ai biết được nàng sau khi trở lại ngược lại càng thêm tâm thần hoảng hốt.

Mùng ba tháng sáu, Nguyệt Thược sinh hạ một nữ nhi.

Thạch Lựu trong lúc này, ngày đêm tận tâm hầu hạ, làm cho Nguyệt Thược trong lòng tồn vài phần cảm kích.

Đến giữa tháng bảy, Nguyệt Thược kiêng cữ xong, Thạch Lựu cười nói với Nguyệt Thược: “Nãi nãi, ngày đó vì khẩn cầu ngài bình an sinh con, nô tỳ tự mình hứa nguyện với Bồ Tát, hiện tại, nãi nãi có phải nên tự mình đi miếu lễ tạ thần, tạ ơn Bồ Tát phù hộ hay không.”

Nguyệt Thược sao cũng được, một lòng đều đặt trên người nữ nhi mềm mại phấn nộn, con mắt sẽ mở ra nhìn người.

Thạch Lựu sau đó lại nói ra hai lần, Nguyệt Thược kỳ quái, Thạch Lựu gấp rút ngừng miệng, lại không dám đề cập đến.

Một ngày kia, Tước nhi bị gọi đi, * ôm tỷ muội ngủ (chắc là bà vú ôm con NT ngủ), Thạch Lựu rót một ly trà cho Nguyệt Thược, uống xong trà không biết như thế nào, lại toàn thân vô lực, quay đầu nhìn Thạch Lựu, “Thạch Lựu…”

Thạch Lựu tay đang phát run, hàm răng cắn môi, nhìn nàng, dáng vẻ sắp khóc.

Nguyệt Thược có dự cảm chẳng lành, “Trà này…” Nhưng là chống đỡ không nổi, trước mặt bỗng tối sầm, ngã sấp ở trên bàn, mê man.

Thanh âm Thạch Lựu run rẩy, vỡ vụn cơ hồ không nghe được, “Thực xin lỗi, tứ nãi nãi… Cầu xin tha thứ ta…”

Một người đẩy cửa vào, tra xét Nguyệt Thược đã hôn mê, quay đầu nhìn Thạch Lựu, cười lạnh một tiếng, nói: “Làm sao, lúc này hối hận?”

Người này đúng là Phương Ngọc Dung.

Thạch Lựu chân mềm đứng không vững, quỳ ngồi dưới đất, cúi đầu không nói lời nào.

“Hối hận vẫn còn kịp, nói cho chủ tử cũ của ngươi, để nàng từ đâu tới thì về nơi đó không được sao?” Phương Ngọc Dung nói, phát ra tiếng cười, nói: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.”

Châu nhi đỡ một nữ tử che khăn lụa tiến vào, hai người cũng không nói nhảm, đi lên vội vàng cởi y phục và đồ trang sức của Nguyệt Thược.

Phương Ngọc Dung đánh giá Tố Tố một phen, không khỏi lại sợ hãi than một lần nữa, “Thật sự là giống, mặc một thân này lại càng giống…”

Tố Tố mặt mày vắng lạnh, liếc qua Thạch Lựu.

Thạch Lựu nhìn thấy Tố Tố, đã tự động lau khô nước mắt, yên lặng hầu hạ nàng thay đổi quần áo.

Làm xong hết thảy, mọi người hợp lực đem Nguyệt Thược mang ra cửa sau.

Góc sân nhỏ này vốn có cửa nhỏ độc lập mở thông lui về ngõ hẻm phía sau, một bà tử giữ cửa đã bị Thạch Lựu phái đi. Một chiếc xe ngựa bên ngoài, Nguyệt Thược bị đặt ở trên xe ngựa, phu xe lập tức đánh xe rời đi.

Phương Ngọc Dung nhìn qua xe ngựa đi xa, trong lòng vừa hả giận vừa hư không.

Vốn chỉ là một nha đầu, để nàng trở về bản vị là đúng, chỉ tiếc không có thấy vẻ hối hận này của nàng…

Mà Tố Tố, vừa thấp thỏm bất an, vừa kích động mừng rỡ.

Làm sao không kích động mừng rỡ, đây là cuộc sống mới của nàng, bắt đầu từ hôm nay, nàng đã không còn là Diệp Tố Tố lưng đeo vết nhơ luân lạc thanh lâu, mà là Lâm Nguyệt Thược có vị hôn phu tiến sĩ, gia đình mỹ mãn.

*****

Bùi Hành sau khi biết được tin Nguyệt Thược té từ trên núi giả trong hoa viên bị thương, vội vàng trở về gấp. Đúng lúc gặp đại phu, Thạch Lựu mắt đỏ quỳ xuống đất khóc: “Đều do nô tỳ hầu hạ không tốt, tứ nãi nãi nghe nói hoa trên núi giả trong vườn hoa đẹp, ai biết chỗ đó đổ mưa, đất trơn, không cẩn thận nên ngã xuống.”

Bùi Hành không kịp trách cứ, vội vàng nâng màn thăm người, chỉ thấy Nguyệt Thược nửa bên mặt đều trầy da, thoa thật dầy một tầng thuốc mỡ màu xanh thẫm.

Bùi Hành không khỏi đau lòng, hỏi nàng: “Thương như thế nào, có đau hay không?”

Hắn thấy Nguyệt Thược không đáp lời, ánh mắt kỳ dị, giống như chưa từng thấy qua hắn quan sát hắn, càng thêm đau lòng, cho rằng nàng chấn kinh quá độ.

Chừng mười ngày đi qua, trên mặt Nguyệt Thược thủy chung không thấy khá, giọng cũng như bị tổn thương, thanh âm nói chuyện hơi có chút khàn khàn, Bùi Hành vì thế từ chối rất nhiều bữa tiệc, về nhà với nàng.

Một lần, hắn về nhà sớm, trông thấy bà vú ôm hài tử từ phòng Nguyệt Thược ra, Tước nhi ở dưới mái hiên nói thầm: “Nãi nãi làm sao vậy, trước kia ngày ngày nhìn tỷ muội, sợ một khắc không có thấy tỷ muội ở đâu không thoải mái, hiện thời nghe bà vú hồi báo cũng không kiên nhẫn, bị một lần thương, tính tình cũng đổi.”

Bùi Hành trong nội tâm sinh ra cảm giác quái dị.

Nguyệt Thược nàng gần đây… Có chút không thích hợp.

Là vì mặt thương chậm chạp không thấy khá, tâm tình hậm hực sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận