Thư Di vẫn chưa ăn được nhiều, chủ yếu chỉ dùng món soup nóng, Bác Văn ngồi cạnh bên luôn để ý lo lắng từng tí cho cô. Tuệ Mẫn ngồi đối diện nhìn thấy vô cùng ngưỡng mộ. Đúng là vợ chồng son, nhìn đáng yêu quá.
Hàn Phong ở kế bên biết ý liền lấy chén gắp đồ ăn cho cô, Tuệ Mẫn hơi hoảng, muốn ngăn lại
_Kìa sếp ơi, tôi tự lo được mà.
_Để em tự lo thì bao giờ mới hết chén cơm. Ăn nhiều vào để có sức mà chạy việc cho tôi.
_Phải đó Mẫn Mẫn, con cứ để Hàn Phong gắp cho con. Đàn ông lo lắng cho phụ nữ là điều đương nhiên mà. Với lại ở nhà, không phải công ty, con đừng mở miệng ra là kêu sếp nữa, nghe xa cách lắm, cứ gọi là…anh đi ha.
_Phải đó chị Mẫn, anh hai em gọi chị là em thì chị cũng gọi ảnh là anh đi, như vậy sẽ thân thiết hơn.
Hết Lục phu nhân rồi đến Thư Di, mỗi người một câu làm Tuệ Mẫn muốn độn thổ. Còn cái tên sếp tổng xấu xa kia nữa, ai mượn hắn phải lo cho cô. Tuệ Mẫn liếc nhìn Hàn Phong cầu cứu
_Mẹ và em dâu đã nói như vậy thì em cứ nghe theo là được.
“Nghe cái đầu anh !” Tuệ Mẫn khóc thầm trong bụng. Hắn không nói đỡ giúp còn hùa theo. Mấy người nhà này đúng là đoàn kết ghê.
Lục phu nhân vui vẻ nháy mắt với Thư Di, bà đúng là yêu thích đứa dâu út này quá đi mà, mồm miệng nhanh nhảu ngọt ngào rất hợp với bà. Còn đối với thư kí Tô, bà cũng rất ưng ý.
Trước nay chưa bao giờ con trai bà chịu đưa bạn gái về nhà. Nay Bác Văn vừa đưa Thư Di về thì lập tức kết hôn, còn Hàn Phong thì gần đây có vẻ rất quan tâm thư kí của mình. Bà là người tinh ý, vừa nhìn đã biết Hàn Phong chắc chắn có ý với Tuệ Mẫn. Nếu hai đứa nên đôi thì thật là chuyện đại hỷ đáng mừng.
****
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Phong đưa Tuệ Mẫn về. Bác Văn theo Lục Kiến Quốc sang thư phòng nói chuyện riêng.
Kiến Quốc nhìn con trai, trong ba đứa con, Bác Văn là đứa khiến ông lo lắng nhất. Từ nhỏ đã bị cô lập vì vẻ bề ngoài quá đặc biệt, có lẽ vì vậy mà tánh tình cũng trầm lặng, xa cách.
Nhớ có lần Thư Di đã nói với ông, hãy thử để Bác Văn được tự do sống theo ý thích, đừng cố gò ép vào khuôn khổ nữa. Chính vì vậy, mà ông đã giả vờ ủng hộ chuyện con trai đòi ra riêng lúc 16 tuổi. Giờ nghĩ lại mới thấy đó chính là quyết định đúng đắn.
Bác Văn nhìn ba mình có vẻ trầm tư, hình như đang có điều khó nghĩ.
_Bác Văn, con đã thực sự trưởng thành rồi, bây giờ cũng đã có vợ. Ba muốn cho con biết một bí mật liên quan đến Thư Di.
_Bí mật của vợ con sao ba ?
_Đúng vậy !
Bác Văn vô cùng bất ngờ. Chuyện này quả là mới mẻ. Trong lòng anh chợt dấy lên một nỗi bất an mơ hồ. Lục Kiến Quốc uống ngụm trà rồi bắt đầu kể, giọng đều đều, nhớ về ngày xa xưa
_Trong giới thương gia quý tộc của đất nước, không biết từ bao giờ đã lưu truyền một truyền thuyết về một gia tộc lâu đời có năng lực vô cùng đặc biệt. Ở mỗi thế hệ, chỉ có một người con gái duy nhất được thừa hưởng năng lực này.
Nghe đến đây, trong lòng Bác Văn đã có câu trả lời. Lúc trong bệnh viện, anh và ba đã nghe viện trưởng Tiền nói về chuyện vợ anh bị thương nghiêm trọng rồi lại hồi phục vô cùng ngoạn mục. Lúc đó, thái độ của Lục Kiến Quốc vô cùng bình thản, chỉ có anh ôm một bụng hoài nghi.
_Năng lực đó là tự chữa lành vết thương phải không ba ?
_Không, Bác Văn. Đó là khả năng may mắn !
_…?!
_Thư Di sở hữu năng lực may mắn rất đặc biệt. Có thể nói là một quý nhân. Người nào được quý nhân phù trợ sẽ như cá chép hóa rồng, muốn gì được nấy, tránh được tai kiếp. Trong thương giới chính là làm đâu thắng đó. Chính vì vậy là người mà bất kì ai cũng mong muốn có được.
_Nhưng làm sao ba lại biết được chuyện này ?
_Chắc con đã biết chuyện Thư Di là trẻ mồ côi ?
_Dạ đúng vậy.
_Ba chính là người đã nuôi giấu con bé từ lúc đó.
_Ba nói thật ?
Bác Văn vô cùng kinh ngạc. Những tiết lộ này quả thật quá sức tưởng tượng của anh. Hóa ra hai người đã quen biết từ lâu, vậy mà trước giờ đều cố tình giấu diếm, qua mặt anh, xem anh như một tên ngốc.
_Con đừng trách Thư Di. Ba mẹ ruột của vợ con tên là Hạ Quân Tường và Triệu Đình. Ba Thư Di cũng chính là bạn thân của ba năm xưa. Lúc đó, mẹ của Thư Di có dây dưa tình cảm với Lý Hâm Bằng. Sau đó bị vợ của ông ta là Chương Khởi Nguyệt phát hiện, bà ta và Phạm Vĩ Thành đã cùng nhau lập mưu hại chết cả nhà họ.
Nói đến đây, Lục Kiến Quốc như thấy lại được cảnh tượng khủng khϊế͙p͙ năm nào
_Hạ Quân Tường và Triệu Đình bị bắn chết, nhà cũng bị đốt. Lúc ba tới nơi, chỉ kịp cứu lấy Thư Di. Ba đã dùng tiền để hối lộ bên cảnh sát, để họ công bố giám định ADN, khẳng định cả ba người nhà họ đều đã chết, qua mặt kẻ chủ mưu.
_Sau đó ba đã đem vợ con đi giấu khắp nơi ?
_Đúng vậy. Chuyện năng lực đặc biệt của vợ con, ba chỉ được Hạ Quân Tường tiết lộ một lần, lúc trước khi xảy ra án mạng. Lúc đó ba cũng không tin lắm, chỉ vì tình nghĩa thâm giao mà quyết tâm phải bảo vệ cho được huyết thống của Hạ gia.
_Sau đó ba giấu cả mẹ con, đưa Thư Di đi nơi khác, âm thầm bố trí người nuôi dưỡng con bé. Lúc 4 tuổi thì cho ra nước ngoài. Việt Bân, cũng chính là người do ba lựa chọn đi theo để bảo vệ cho vợ con.
Bác Văn thừ người, trong một lúc mà có quá nhiều thông tin khủng khϊế͙p͙, khiến anh khó mà tiếp nhận kịp
_Bác Văn, con phải nhớ. Đây không phải là bí mật thành công của Lục thị mà chính là an toàn tính mạng của vợ con. Mặc dù Chương Khởi Nguyệt đã qua đời, nhưng Phạm Vĩ Thành vẫn còn đó, ông ta chắc chắn sẽ làm mọi cách để hại Thư Di nếu biết con bé còn sống.
_Còn một chuyện quan trọng nữa. Năm xưa Lý Hâm Bằng từng muốn kết thông gia với Hạ gia. Ba nghi ngờ ông ta cũng biết bí mật của Triệu Đình và Thư Di. Nếu ông ta và Hạo Thiên biết ra sự thật của Thư Di, e là sẽ có sóng gió nổi lên.
Con bây giờ đã biết tất cả, ta chỉ hi vọng, tình yêu của con đủ lớn để bảo vệ cho con bé. Nó đã quá bất hạnh rồi.
Bác Văn vẫn đang suy nghĩ về những gì vừa nghe được, hóa ra anh may mắn sở hữu báu vật mà không hề hay biết.
Nhớ lại thì từ lúc gặp nhau cho tới giờ, đều là cô đã cứu anh thoát hiểm bao nhiêu vụ. Cho tới lần này, cô cũng đỡ thay cho anh thương tích. Thảo nào cô đã nói mình là quý nhân phù trợ của anh.
Bác Văn ơi là Bác Văn, mày đúng là một người chồng tồi mà.