Tín Đồ Shopping Có Baby

Chương 15


Lần này tôi không thèm đeo kính mát nữa. Cũng không buồn mỉm cười với cô lễ tân. Tôi thẳng người hiên ngang ngồi xuống cái ghế nệm mút, xé tan một tờ khăn giấy thành từng mảnh vụn, nghĩ ngợi, Thật không thể tin được.

Suốt cả dịp cuối tuần tôi không thể làm được gì. Tôi phải chờ đến tận khi Luke đi làm sáng nay. Tôi phải chắc chắn rằng anh đã đi khỏi (bằng cách thò đầu khỏi cửa sổ gọi anh hai lần khi anh đã vào trong ô tô cho đến khi đảm bảo là anh không quay lại) rồi mới lấy hết can đảm gọi điện đến văn phòng của Dave Sharpness. Ngay cả khi ấy tôi vẫn nói như thì thào. Tôi nói chuyện với cô lễ tân, cô này từ chối không cho tôi biết bất cứ chi tiết nào của kết quả điều tra qua điện thoại. Vậy nên giờ tôi mới ở đây, lúc mười một giờ sáng, lại ở khu West Ruislip.

Toàn bộ chuyện này nghe thật phi thực. Lẽ ra vụ điều tra phải bị hủy mới phải. Lẽ ra họ không nên tìm ra bất cứ cái gì.

“Cô Brandon.” Tôi ngẩng lên, cảm thấy mình như một bệnh nhân chờ phẫu thuật. Dave Sharpness đứng đó, giọng rầu rĩ hơn bao giờ hết. “Cô có muốn vào trong không?”

Khi dẫn tôi vào văn phòng, trông ông ta tràn đầy vẻ thương hại tôi, tôi không thể nào chịu được. Ngay lập tức tôi quyết định sẽ khoác lên một vẻ mặt can đảm. Tôi sẽ vờ như Luke có bồ không cũng chẳng sao.

Tôi chỉ muổn biết vì tò mò rỗi việc. Trên thực tế, tôi mừng vì anh đã có bồ, vì bấy nay tôi vẫn muốn ly dị anh. Đúng thế.

“Vậy là ông đã phát hiện ra điều gì đó,” tôi thờ ơ nói khi chọn chỗ ngồi xuống. “Hay nhỉ.” Tôi cố nặn ra một nụ cười vô tư nho nhỏ.

“Đây là một khó khăn đối với cô, cô Brandon ạ.” Dave Sharpness tì hẳn người lên khuỷu tay, rướn về phía trước.

“Không, khó khăn gì chứ!” tôi nói, giọng vui thái quá. “Tôi thực bụng chả quan tâm đâu. Thực ra tôi cũng có một anh bồ và chúng tôi đang chuẩn bị cùng nhau bỏ trốn đến Monaco, nên tôi hoàn toàn chẳng thấy chuyện này làm sao cả.”

Dave Sharpness không có vẻ gì là để vào tai.

“Tôi thì cho rằng cô có quan tâm đấy.” Giọng ông ta còn hạ xuống thấp hơn nữa. “Tôi cho rằng cô rất quan tâm.” Đôi mắt vằn vện mạch máu đỏ của ông ta trông ai oán đến nỗi tôi không thể chịu đựng thêm phút nào nữa.

“Ừ thì tôi có quan tâm!” tôi khịt mũi. “Cứ nói cho tôi biết, được chứ? Anh ấy vẫn đang gặp gỡ cô ta à?”

Dave Sharpness mở một phong bì tài liệu và nhòm vào xem, lắc lắc đầu.

“Trong cái nghề này, phần này thật không dễ.” Ông ta thở dài, sắp lại đống giấy tờ đó rồi ngẩng lên. “Cô Brandon ạ, chồng cô đang sống một cuộc đời hai mặt đấy.”

“Cuộc đời hai mặt?” tôi há hốc mồm nhìn ông ta.

“Tôi e rằng mình phải nói rằng anh ta không phải người như cô nghĩ đâu.”

Làm sao mà Luke lại không phải người như tôi nghĩ được? Ông ta đang nói cái quái gì thế?

“Ý ông là sao?” tôi nói, gần như phát cáu.

“Thứ Tư tuần trước, một trong số các đặc vụ của tôi đã theo dấu chồng cô từ nơi làm việc. Anh ta đã đăng ký phòng khách sạn bằng tên giả. Anh ta đã gọi cocktail cho một vài… phụ nữ. Thuộc… một loại đặc biệt. Nếu cô hiểu tôi nói gì, cô

Tôi kinh ngạc đến cứng cả họng. Luke sao? Phụ nữ thuộc loại đặc biệt?

“Đặc vụ cực giỏi nghiệp vụ của tôi đã lần theo tên giả của chồng cô.” Dave Sharpness nhìn tôi, muốn tạo ấn tượng. “Anh ta đã phát hiện ra rằng tại chính khách sạn đò đã từng xảy ra… một số vụ việc đáng tiếc với phụ nữ.” Dave Sharpness nhìn những ghi chép của ông ta với nét mặt khổ chịu. “Tất cả đều từng bùng lên rồi lại bị ém đi nhờ những khoản bồi thường lớn. Rõ ràng anh ta là một kẻ quyền lực, chồng cô ấy. Đặc vụ của tôi còn khám phá ra vài vụ kiện quấy rối tình dục bị bỏ dở… một vụ kiện anh ta và một đồng nghiệp đánh người, cũng lại bị bưng bít…”

“Thôi đi!” tôi kêu lên, không thể nghe tiếp được nữa. “Chắn chắn là thông tin của ông sai hết rồi! Ông hay cái lão đặc vụ của ông. Chồng tôi không bao giờ uống cocktail cùng phụ nữ thuộc loại đặc biệt’! Anh ấy không bao giờ đánh người! Tôi biết anh ấy chứ!”

Dave Sharpness thở dài. Ông ta ngả người tựa vào lưng ghế và đặt tay lên cái bụng khống lồ của mình.

“Tôi thông cảm với cô, cô Brandon ạ, thực sự thông cảm ấy. Không người vợ nào lại muốn nghe người khác bảo chồng mình thiếu hoàn hảo.” “Tôi không nói anh ấy hoàn hảo, nhưng mà…”

“Nếu cô biết ngoài kia có bao nhiêu tên lừa đảo…” Ông ta nhìn tôi sầu thảm. “Mà các bà vợ luôn là những người cuối cùng được biết.”

“Ông không hiểu gì hết!” Tôi thấy muốn tát cho ông ta một phát. “Đó không thể là Luke. Đơn giản là không thể”

“Sự thật thường rất khó chấp nhận.” Dave Sharpness vẫn lạnh te. “Phải can đảm lắm mới chấp nhận được.”

“Thôi cái kiểu kẻ cả ấy với tôi đi!” tôi bực tức nói. “Can đảm thì tôi có đầy. Nhưng tôi cũng biết chắc chồng tôi không phải một kẻ thích thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Đưem mấy ghi chép của ông đây!” Tôi giật phong bì tài liệu khỏi tay ông ta khiến một xấp ảnh đen trắng bóng loáng rơi xuống bàn.

Tôi bối rối nhìn chúng. Tất cả đều là ảnh chụp Iain Wheeler. Iain bên ngoài Brandon Communications. Iain đang lên cầu thang một khách sạn.

“Không phải chồng tôi.” Tôi ngẩng lên. Đây không phải chồng tôi.

“Giờ thì chúng ta đã nhất trí với nhau một chút rồi đấy.” Dave Sharpness gật đầu hài lòng. “Nhân cách chồng cô có hai mặt, như cô thấy đấy.”

“Thôi ngay đi, lão ngốc này!” tôi điên tiết gào lên. “Đó là Iain! Ông theo dõi nhầm ngưòi rồi!”

“Hả?” Dave Sharpness ngồi bật dậy. “Nhầm người theo nghĩa đen ấy hả?”

“Đây là một trong số các khách hàng của chồng tôi. Iain Wheeler.”

Dave Sharpness giật lấy một tấm ảnh và nhìn nó vài giây.

“Đây không phải chồng cô à?”

“Không!” Tôi chợt nhìn thấy một tấm chụp Iain đang vào xe limo liền vồ lấy và chỉ vào Luke, người đứng khuất bên kia chiếc xe, hầu như ống kính không nhắm tới. “Đó mới là Luke! Đó mới là chồng tôi.”

Hơi thở của Dave Sharpness trở nên nặng nhọc khi ông ta nhìn từ hình chụp mờ mờ đầu Luke đến các bức ảnh chụp Iain, sang mấy ghi chép của ông ta rồi lại quay về nhìn Luke.

“Lee! Vào đây ngay!” ông ta quát, đột nhiên nghe bớt dịu-dàng- quan-tâm-chuyên-nghiệp đi nhiều, giống giọng của lão-già-Nam-London- đang-cáu-tiết

Một lát sau, cửa mở và một thằng nhỏ gầy gò chừng mười bảy tuổi thò đầu vào, tay cầm máy điện tử cầm tay Game Boy.

“Ơ… gì ạ?” nó nói.

Đây là tay đặc vụ giỏi nghiệp vụ đó sao?

“Lee, tôi phải cảnh cáo cậu.” Dave Sharpness giận dữ đập bàn ầm ầm. “Đây là lần thứ hai cậu làm hỏng việc. Cậu vừa bám theo nhầm người. Đây không phải Luke Brandon.” Ông ta chỉ vào bức ảnh. “Đây mới là Luke Brandon!”

“Ồ.” Lee xoa xoa mũi, trông chả có vẻ gì quan tâm. “Chết tiệt.”

“Đúng đấy, chết tiệt! Tôi muốn đá đít tống cố cậu khỏi đây lắm rồi đáy!” Cổ Dave Sharpness chuyển sang màu đỏ au. “Làm sao mà cậu lại nhầm người được chứ?”

“Ai biết!” Lee chống chế. “Tôi lấy ảnh của anh ta từ báo.” Nó với lấy phong bì tài liệu kéo ra một ảnh cắt từ tờ The Times.

Tôi biết tấm hình này. Đó là tấm candid shot chụp Luke và Iain đang nói chuyện ở một cuộc họp báo của Arcodas. “Đấy, thấy chưa?” Lee nói. “Báo viết, ‘Luke Brandon, bên phải, đang thương thảo với Iain Wheeler, bên trái.”

“Họ ghi chú ảnh ngược!” tôi nói văng cả nước bọr vào mặt nó. “Hôm sau báo đăng xin lỗi rồi mà! Cậu không kiểm tra lại à?”

Mắt Lee đã dán trở lại vào cái máy Game Boy.

“Trả lời cô ấy đi!” Dave Sharpness ra lệnh. “Lee, cậu đúng là đồ vô tích sự!”

“Nghe này, bố, con nhầm, được chưa ạ?” Lee

Bố á?

Đây là lần cuối cùng tôi thuê thám tử tư qua cuốn Những Trang Vàng.

“Cô Brandon…” Dave Sharpness rõ ràng đang cố bình tĩnh trở lại. “Tôi không biết nói gì hơn là xin lỗi cô. Đương nhiên chúng tôi sẽ khởi động một cuộc điều tra khác miễn phí cho cô, lần này sẽ tập trung đúng người…”

“Thôi!” tôi ngắt lời ông ta. “Làm ơn thôi đi, được chứ? Tôi chịu đựng đủ rồi.”

Tôi chợt rùng mình. Làm sao mình lại có thể thuê ngưòi theo dõi Luke cơ chứ? Mình đang làm quái gì ở cái nơi khỉ gió này? Tôi đứng phắt dậy. “Tôi đi đây. Từ giờ đừng có liên lạc với tôi nữa.”

“Dĩ nhiên rồi.” Dave Sharpness vội vã đẩy ghế đứng dậy theo. “Lee, ra ngoài đi! Nhưng nếu tôi có thể cung cấp cho cô những kết quả điều tra khác…”

“Kết quả điều tra?” Tôi quay sang ông ta, giận dữ. “Ông thực sự nghĩ tôi còn muốn nghe ông nói nữa sao?”

“Còn vụ lông mày nữa mà?” Dave Sharpness khẽ ho hắng.

“Ôi. Ừ nhỉ.” Tôi đứng khựng lại. Mình quên béng mất.

“Tất cả đều ở trong này.” Dave Sharpness nhân cơ hội ấn cái phong bì tài liệu vào tay tôi. “Thông tin chi tiết về bác sĩ thẩm mỹ và phương pháp thực hiện, gồm cả ảnh, các ghi chú khi theo dõi…”

Tôi muốn quẳng cái phong bì tài liệu vào mặt ông ta mà đi thẳng.

Có điều… Lông mày của Jasmine đẹp thật

“Có lẽ tôi sẽ liếc qua cái này một chút,” cuối cùng tôi nói, làm ra vẻ lạnh lùng nhất có thể.

“Cô còn có thể thấy vài thông tin khác ở đó,” Dave Sharpness nói, vội vã bước theo tôi ra cửa, “những thông tin này được chúng tôi thu thập để đối chiếu, phục vụ cho vụ chồng cô. Chẳng hạn như về bạn cô, Susan Cleath-Stuart chẳng hạn. Hiện tại, cô ấy rất giàu.”

Tôi thấy buồn nôn. Ông ta còn theo dõi cả Suze?

“Có vẻ như tài sản hiện tại của cô ấy được ước tính lên tới…”

“Thôi ngay!” Tôi quay ngoắt lại giận tím người. “Tôi không bao giờ còn muốn nhìn mặt hoặc nghe thấy tiếng ông nữa! Và nếu người của ông còn theo dõi Luke hay bất cứ người bạn nào khác của tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Chắc chắn rồi,” Dave Sharpness nói, gật đầu như thể đó là một ý tưởng xuất sắc chính ông ta vừa nảy ra. “Tôi hiểu.”

Tôi bước thấp bước cao xuống cuối phố vẫy taxi. Nó đỗ xịch lại, tôi lên xe rồi ngồi bấu chặt lấy tay vịn, không sao thấy thoải mái nổi cho đến tận khi đi xa khỏi khu West Ruislip. Tôi hầu như không thể chịu nổi khi cứ nhìn thấy cái phong bì tài liệu trên đùi tôi như một bí mật tội lỗi kinh khủng. Nhưng giờ khi nghĩ lại, tôi thấy việc mình mang nó theo có khi lại tốt hơn. Vậy là tôi đang cầm toàn bộ thông tin, và chỉ cần tống hết vào máy hủy tài liệu là xong. Sau đó hủy phần đã hủy một lần nữa. Không bao giờ tôi muốn Luke biết tôi đã làm gì.

Tôi không tin nổi sao mình lại có ngày đi trên con đường này. Luke và tôi đã lấy nhau. Chúng tôi không nên theo dõi nhau. Trong lời tuyên thệ “yêu thương, tin tưởng” lúc cưới cũng đã bao gồm điều này mà: “Yêu thương, trân trọng và không bao giờ thuê thám tử tư ở khu West Ruislip.” Chúng tôi nên tin tưởng lẫn nhau. Chúng tôi nên đặt niềm tin vào nhau. Tự dưng thấy thôi thúc mạnh mẽ, tôi lôi điện thoại ra bấm số của Luke. “Chào anh yêu!” tôi nói ngay khi anh nhấc máy. “Em đây.”

“Chào em! Mi chuyện…”

“Mọi chuyện ổn cả. Em chỉ đang băn khoăn thôi.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Về cuộc điện thoại hôm trước, ở cửa hàng xe nôi ấy. Hình như anh hơi buồn. Mọi chuyện ổn chứ anh?”

“Becky, anh xin lỗi về chuyện đó.” Giọng anh có vẻ ăn năn thật. “Anh thực lòng xin lỗi. Anh… trong một thoáng anh bị nó choán hết tâm trí. Xảy ra một vấn đề nhỏ. Nhưng tự nó sẽ hết thôi, anh chắc chắn. Đừng lo.”

“Ừ.” Tồi thở hắt ra. Thậm chí tôi còn không để ý là nãy giờ mình nín thở.

Đó chỉ là công việc. Mọi chuyện chỉ có thế. Luke luôn có các vấn đề, các trục trặc nho nhỏ cần giải quyết, và đôi khi anh bị căng thẳng. Khi bạn điều hành một công ty khổng lồ thì điều đó cũng thường tình thôi.

“Anh sẽ gặp em sau nhé, em yêu. Em đã sẵn sàng đi dự buối tối quan trọng hôm nay chưa?”

Tối nay là buổi họp mặt bạn đại học. Suýt nữa thì tôi quên. “Em nóng lòng lắm rồi! Tạm biệt anh, Luke.”

Tôi cất điện thoại đi, thở sâu vài cái. Cái chính là thậm chí Luke còn không hề biết tôi có đến gần một thám tử tư nữa. Và anh sẽ không bao giờ phát hiện ra.

Khi đến những con phố quen thuộc ở phía Tây London, tôi mở phong bì ra, bắt đầu lật xem từng bức ảnh và các ghi chú khi theo dõi. Mình vẫn có thể tìm ra chỗ làm lông mày cho Jasmine trước khi hủy số tài liệu này! Vô tình thấy một tấm ảnh mờ mờ chụp Suze đang đi dọc phố mua sắm High Street Kensington, tôi bèn nhắm mắt lại, cảm thấy một làn sòng xấu hổ khác lại dâng trào. Đời tôi đã phạm phải biết bao sai lầm, nhưng đây là sai lầm tệ hại nhất, tệ hại gấp hàng triệu tỉ tỉ lần. Làm sao tôi lại có thể để bạn mình bị một tay thám tử tư thảm hại theo dõi cơ chứ?

Chừng mười tấm kế tiếp là ảnh chụp Venetia, tôi liền bở qua nhanh chóng. Tôi không muốn trông thấy cô ta. Rồi vài cái chụp Mel, trợ lý của Luke, đang ra khỏi văn phòng… và rồi… Ôi trời ơi, có phải Lulu không

Tôi chằm chằm nhìn tấm ảnh, hoang mang không hiểu sao nó lại ở đây. Rồi tôi nhớ ra đã nhắc đến cô ta khi liệt kê danh sách những phụ nữ Luke biết. Khi tôi nói Luke không hợp cô ta, Dave Sharpness đã gật gù ra điều hiểu biết, nói “Thường như thế chỉ là tung hỏa mù thôi.” Lão ngu này! Rõ ràng ông ta đang nghĩ là Luke và Lulu đang có một vụ ngoại tình nóng bỏng hay gì đấy.

Từ từ đã. Tôi chớp mắt, nhìn kỹ hơn vào tấm ảnh. Không thể nào…

Cô ta không thể nào…

Tôi vội đưa tay bịt miệng, nửa sốc, nửa cố gắng không cười. OK, tôi biết thuê thám tử tư thật là một việc ngu ngốc. Nhưng cái này sẽ khiến Suze vui đây.

Đúng lúc tôi đang nhét dở đống ảnh ọt giấy tờ trở lại phong bì thì di động của tôi reo. “A lô?” tôi thận trọng nói.

“Becky, Jasmine đây!” một giọng hào hứng vang lên. “Chị có đến không đấy?”

Tôi ngạc nhiên ngồi thẳng lại. Trước hết, tôi không nghĩ có ai lại để ý đến việc tôi đi muộn. Thứ hai, Jasmine biết cách nâng giọng cô ta lên trên mức uể oải chán nản đơn âm tiết từ bao giờ thế?

“Tôi đang đến đây,” tôi nói. “Có chuyện gì thế?”

“Chuyện anh bạn Danny Kovitz của chị.”

Tôi chợt cảnh giác cao độ. Đừng có bảo là anh ấy đã mất hứng nhé. Đừng có bảo là anh ấy đòi rút.

“Có… vấn đề gì à?” Khi nói vậy tôi hầu như không chịu đựng nổi.

“Sao lại thế được! Anh ấy xong mẫu thiết kế rồi! Anh đến đây rồi. Và nó tuyệt lắm!”

Cuối cùng, cuối cùng, cũng phải có chuyện gì đó tốt đẹp chứ! Tôi đến The Look, lên thẳng phòng ban giám đốc trên tầng sáu, nơi mọi người đang tụ tập chờ xem mẫu thiết kế.

Jasmine gặp tôi ở cầu thang, mắt lấp lánh.

“Tuyệt lắm ấy!” cô nói. “Hình như anh ấy đã thức suốt đêm để sửa lại nó. Anh ấy nói chuyến đi đến Anh này đã mang lại đúng thứ cảm hứng cuối cùng mà anh ấy cần. Mọi người đều phấn khởi lắm. Thể nào cũng cháy hàng cho mà xem! Tôi đã nhắn tin cho bạn bè và họ đều muốn mua một cái.”

“Tuyệt quá!” tôi ngạc nhiên nói.

Tôi không biết mình ngạc nhiên vì chuyện gì hơn, chuyên Danny đã hoàn thành mẫu thiết kế nhanh đến thế, hay chuyện Jasmine đã sống lại.

“Trong này…” Cô ta mở cánh cửa gỗ sáng màu, và tôi nghe thấy giọng của Danny khi chúng tôi cùng bước vào phòng. Anh đang ngồi ở một chiếc bàn dài, diễn thuyết dài dòng trước Eric, Brianna cùng toàn bộ nhân sự bộ phận marketing và PR.

“Đó chính xác là ý tưởng cuối cùng mà tôi cần phải nắm bắt,” anh nói. “Nhưng một khi đã tóm được nó…”

“Nó thật khác biệt!” Brianna nói. “Rất độc đáo”

“Becky!” Danny chợt nhận ra tôi. “Đến xem mẫu thiết kế này! Carla, đến đây đi.”

Anh gọi cô ta lại – còn tôi thì há hốc mồm.

“Cậu sao cơ?” Giọng tôi bắn ra trong kinh hoàng trước khi tôi kịp ngăn lại.

Mẫu thiết kế là một chiếc áo phông với đường may nổi chun lại, tay áo nhăn, cố tình làm sờn in thương hiệu Danny Kovitz. Áo nền xanh da trời nhạt, trước ngực là hình cách điệu một con búp bê tóc đỏ theo kiểu thập niên 1960. Bên dưới in một câu duy nhất:

CÔ TA LÀ CON KHỐN TÓC ĐỎ

VÀ TÔI GHÉT CÔ TA

Tôi hết nhìn Danny lại nhìn cái áo phông, vài lượt như thế. “Cậu không thể nào…” Miệng tôi đang hoạt động không được trơn tru. “Danny, cậu không thể…”

“Không tuyệt sao?” Jasmine nói.

“Các tạp chí sẽ yêu nó.” Một cô thuộc bộ phận PR gật đầu lia lịa. “Chúng tôi đã gửi cho tờ Instyle xem áo mẫu và nó sẽ xuất hiện trong mục phải-mua. Tặng kèm cả túi đựng có chữ ký nhà thiết kế nữa… Ai cũng đều muốn có một cái cho mà xem.”

“Thật là một slogan xuất sắc!” một người khác lên tiếng. “ ‘Cô ta là con khốn tóc đỏ và tôi ghét cô ta!’ ”

Cả phòng cười rộ lên. Trừ tôi. Tôi vẫn còn sốc. Venetia sẽ nói gì chứ? Luke sẽ nói gì chứ?

“Chúng ta sẽ quảng cáo nó trên các bến xe buýt, dán poster, đăng trên các tạp chí…” cô PR tiếp rục. “Danny đã có một ý tưởng tuyệt vời, anh còn muốn phát triển mẫu này thành áo bà bầu nữa.”

Đầu tôi giật nảy lên vì khiếp hãi. Anh ấy muốn cái gì cơ?

“Ý tưởng tuyệt lắm, Danny!” tôi nói, hầm hầm liếc anh một phát. “Tớ cũng nghĩ thế.” Anh mỉm cười đáp lại, ra vẻ ngây thơ. “Này, cậu có thể mặc cái đó đi đẻ đấy!”

“Anh lấy cảm hứng từ đâu vậy, anh Kovitz?” một trợ lý marketing trẻ hồ hởi hỏi.

“Ai là con khốn tóc đỏ?” cô P chen vào, bật cười thoải mái. “Tôi hy vọng cô ta không thấy phiền lòng vì có tới cả ngàn chiếc áo phông nói về cô ta!”

“Cậu thấy sao, Becky?” Danny nhướng mày nhìn tôi ranh mãnh. “Becky cũng biết cô ta à?” Brianna ngạc nhiên nói. “Cô ta có thật sao?”

Đột nhiên ai cũng lộ vẻ quan tâm.

“Không!” tôi cuống quýt. “Không! Không hề! Cô ta không phải… ý tôi là… tôi mới chỉ đang… suy nghĩ thôi. Sao chúng ta không mở rộng ỷ tưởng thiết kế này? Chúng ta có thể có slogan về cả tóc vàng và tóc nâu nữa.”

“Ý hay,” Brianna nói. “Anh thấy sao, Danny?”

Trong một khoảnh khắc đứng tim tôi đã sợ anh sẽ bảo, “Không, phải là tóc đỏ vì Venetia tóc đỏ.” Nhưng ơn trời, anh ấy gật đầu.

“Tôi thích ý này. Hãy chọn lấy con khốn của riêng bạn.” Bất chợt anh ngáp dài như mèo. “Còn cà phê nữa không?”

Ơn trời. Thảm họa đã được đẩy lui. Mình sẽ mang phiên bản áo “tóc vàng” về nhà và Luke sẽ không bao giờ biết được nguồn gốc của nó.

“Chúng tôi cần cái này!” Carla vừa nói vừa rót cà phê. “Cả đêm qua chúng tôi thức trắng. Phải gần hai giờ sáng Danny mới hoàn thành mẫu thiết kế. Rồi chúng tôi tìm thấy một cửa hàng in trên vải mở suốt đêm ở Hoxton, và họ đã thực hiện mẫu đầu tiên cho chúng ta.”

“Chà, chúng tôi đánh giá cao nỗ lực của các bạn,” Eric trầm ngâm nói. “Thay mặt The Look, tôi xin được nói lời cảm ơn anh, Danny, và đội của anh.”

“Tôi xin nhận,” Danny duyên dáng nói. “Còn tôi thì muốn cảm ơn Becky Bloonrvvood, sự hợp tác này là sáng kiến của cô ấy.” Anh bắt đầu vỗ tay, và tôi miễn cưỡng cười đáp lại. Bạn không bao giờ có thể giận Danny lâu. “Vì Becky, nàng thơ của tôi,” Danny nói thêm, nâng cao cốc cà phê mà Carla vừa rót cho anh. “Kho ý tưởng của tôi.”

“Cảm ơn.” Tôi nâng cốc về phía anh. “Mừng anh, Danny.”

“Chị là nàng thơ của anh ấy á?” Jasmine hổn hển bên cạnh tôi. “Tuyệt quá đi mất.”

“Thường thôi…” Tôi nhún vai thờ ơ. Nhưng trong lòng tôi khá tự hào. Tôi vẫn hằng mong được trở thành nguồn cảm hứng cho một nhà thiết kế thời trang mà!

Điều đó vừa được chứng minh: Mỗi khi cuộc sống dở hơi đến cực điểm, nó sẽ rẽ sang hướng khác. Hôm nay là một ngày tuyệt vời hơn tôi tưởng tượng hàng triệu lần. Cuối cùng Luke không sống cuộc đời hai mặt. Mẫu thiết kế của Danny có tiềm năng sẽ cháy hàng. Và tôi là một nàng thơ!

Đến cuối ngày, tôi đã thay quần áo được vài lần, vì nàng thơ của thời trang thích được thử nghiệm với bề ngoài của mình. Cuối cùng tôi quyết định chọn một chiếc váy vải chiffon màu hồng có đường thắt eo lên tận chân ngực để che được bụng bầu, mặc thêm một chiếc áo mẫu của Danny, áo khoác nhung xanh lá cây và mũ lông đen.

Mình phải đội mũ nhiều hơn mới được, nếu muốn thành một nàng thơ. Cài cả trâm nữa.

Năm rưỡi chiều Danny bỗng xuất hiện trên lối vào khu Mua sắm Cá nhân. Tôi ngạc nhiên ngẩng lên. “Cậu vẫn ở đây sao? Vừa đi đâu về đấy?”

“À… chỉ mặc đồ đàn ông lang thang ngoài đường chút,” anh thân mật nói. “Anh chàng Trisan làm ở đây trông hay nhỉ?”

“Trisan không gay đâu.” Tôi lườm Danny.

“Kể cả thế,” Danny nói, lấy ra một chiếc váy mặc buổi tối màu hồng từ khu Đồ Mặc Trên Du thuyền. “Cái này thô thiển quá. Becky, cậu không nên trữ cái này trong kho hàng.”

Lúc này anh đang cực kỳ phấn khích, mỗi khi hoàn thành một mẫu thiết kế là anh lại thế. Tôi nhớ cái nà từ hồi còn ở New York.

“ ‘Tổ đội’ của cậu đâu hết rồi?” tôi nói, đảo mắt. Nhưng thậm chí Danny còn không nhận ra tôi mỉa mai.

“Thảo hợp đồng,” anh mơ hồ nói. “Còn Stan thì mang xe đi ngắm cảnh rồi. Anh ta chưa tới London bao giờ. Này, mình đi uống gì đi?”

“Tớ phải về nhà.” Tôi ngần ngại nhìn đồng hồ. “Tối nay tớ phải gặp mặt bạn cũ.”

“Uống nhanh thôi mà?” Danny dỗ ngọt. “Chẳng mấy khi gặp cậu. Này, cái gì trên mũ cậu thế?”

“Cậu thích không?” tôi chạm vào nó, hơi ngượng. “Tự nhiên tớ thấy thích lông vũ.”

“Lông vũ.” Danny cau mày nhìn tôi suy nghĩ. “Ý tưởng vĩ đại.”

“Thật á?” mặt tôi sáng lên vì tự hào. Có khi toàn bộ bộ sưu tập mới của anh sẽ dựa trên cảm hứng lông vũ cũng nên, và đó là ý tưởng của tôi! “Này, nếu cậu muốn vẽ phác thảo chân dung tớ hay gì…” tôi nói vẻ tự nhiên, nhưng Danny không nghe gì cả. Anh đi vòng quanh tôi, mày vẫn cau chăm chú.

“Cậu nên quàng một chiếc khăn lông,” anh đột ngột nói. “Một chiếc ngoại cỡ. Như kiểu… khổng lồ.”

Một chiéc khăn quàng lông ngoại cỡ. Xuất sắc quá đi mất. Đấy có thể là điều vĩ đại tiếp theo! Đấy có thể là một phát minh mới tầm cỡ như túi baguette của Fendi!

“Có nhiều khăn lông ở khu Phụ kiện lắm!” tôi nói. “Ra xem đi!” Tôi vớ lấy túi, kéo khóa lại để đảm bảo cái phong bì “kết quả điều tra” an toàn trong đó. Mình sẽ hủy nó ngay khi về nhà. Nhằm lúc nào Luke không để ý.

Chúng tôi đi thang cuốn xuống tầng một, tới khu Phụ kiện. “Chúng tôi sắp đóng cửa…” Jane, quản lý khu phụ kiện nói ngay, nhưng chợt ngưng bặt khi

“Xin lỗi,” tôi nói không kịp thở, khi Danny tiến thẳng tới kệ bày khăn lông và khăn quàng. “Chúng tôi không ở đây lâu đâu. Chỉ là chúng tôi đang có ý tưởng rất quan trọng…”

“Đấy,” Danny nói, choàng lên cổ tôi mấy cái khăn lông vũ sặc sỡ. “Chẳng hạn như, cái khăn lông vũ to nhất cậu từng thấy.” Anh đang buộc tám chiếc khăn lông lại với nhau thành hình một cái xúc xích khổng lồ. “Trông thật tuyệt vời.”

Tôi cảm thấy rùng mình ớn lạnh khi anh choàng khăn quanh tôi. Chúng tôi đang làm nên lịch sử thời trang, ngay tại đây! Chúng tôi đang khởi tạo một xu hướng hoàn toàn mới! Sang năm ai ai cũng sẽ quàng khăn lông ngoại cỡ của Danny Kovitz. Các ngôi sao sẽ quàng khăn đi dự Oscars, các cửa hàng ở khu thượng lưu sẽ bán chúng vdi giá cắt cổ…

“Khăn lông Khống lồ,” Danny nói, khi giật một sợi lông xổ khỏi chiếc khăn. “Khổng lồ. Thật tuyệt vời. Ra soi gương đi!” Anh xoay tôi một vòng đối diện với cái gương và tôi há hốc miệng.

“Er… wow!”

“Tuyệt, đúng không?” Anh nhìn tôi, cười tươi.

Nói thật lòng thì tôi há hốc miệng vì trông tôi ngu quá. Đầu tôi hầu như mất hút trong đống lông vũ. Trông tôi cứ như một cái chổi lông gà khổng lồ mang bầu vậy.

Nhưng mình không được thiển cận như thế. Đây là thời trang mà. Hồi quần jeans bò sát mới xuất hiện lần đầu, có khi người ta cũng nghĩ chúng thật lố bịch.

“Tuyệt vời,” tôi phì phò nói, cố lôi lông vũ ra khỏi mồm. “Cậu thật thiên tài, Danny ạ.”

“Giờ thì đi uống đi.” Mặt Danny đỏ bừng vì phấn khởi. “Mình đang có hứng uống Martin

“Cô tính tiền mấy cái khăn lông ấy cho tôi nhé?” tôi nói với Jane. “Tám cái. Cảm ơn cô.”

Chúng tôi ra khỏi cửa hàng, tâm trạng vẫn hoàn toàn lâng lâng. Tôi dẫn Danny vòng qua góc phố vào Portman Square. Đèn đường đã bật, vài người thắt cà vạt đen đã bắt đầu ra khỏi khách sạn Templeton. Họ nhìn tôi một cách kỳ dị khi chúng tôi đi ngang qua và tôi có nghe thấy vài tiếng cười rúc rích, nhưng tôi chỉ ngẩng đầu cao hơn. Nếu được ở tầm cao thời trang thì bạn phải nhận vài ánh mắt kỳ cục thôi.

“Chúng ta vào ngay bar trong này nhé?” tôi gợi ý, dừng lại. “Hơi tồi tàn một chút, được cái ở ngay đây.”

“Miễn là họ biết pha đồ uống…” Danny đẩy cánh cửa kính nặng nề rồi dẫn tôi vào. Bar trong khách sạn Templeton là một bar toàn màu be: thảm be, ghế màu be sang trọng còn nhân viên phục vụ mặc đồng phục be. Trong này đông nghẹt khách kiểu doanh nhân nhưng tôi vẫn thấy có chỗ cạnh chiếc piano.

“Ra chiếm cái bàn đằng kia đi,” tôi nói với Danny – rồi đứng chết sững.

Venetia. Ngồi trong góc cách tôi vài mét, tóc cô ta ánh lên dưới ánh đèn, bên cạnh là một anh chàng mặc com lê và một phụ nữ trông sáng sủa. Tôi không nhận ra họ là ai.

“Gì thế?” Danny ngó tôi. “Có gì không ổn à?”

“Là…” Tôi nuốt khan và kín đáo hất hất đầu về phía cô ta. Danny nhìn theo ánh mắt tôi và há hốc miệng như trong kịch vì sung sướng.

“Cruella de Venetia đấy hả?”

“Trật tự!” tôi rít lên.

Nhưng đã quá muộn, Venetia đã quay lại. Cô ta đã trông thấy chúng tôi. Cô ta đứng dậy tiến lại, một dáng người thanh tú đến không thể tin được trong bộ vest nữ đà giày cao gót, tóc cô ta vẫn hoàn hảo như thế.

Chả sao đâu, tôi tự nhủ. Bình tĩnh nào. Tôi không hiểu sao tim mình lại đập ầm ầm còn tay thì đẫm mồ hôi.

À. Có thể là vì trong túi tôi là một phong bì lớn đựng mười tấm ảnh chụp Venetia bằng ống tele chuyên dụng. Nhưng cô ta đâu có biết nhỉ?

“Becky!” Cô ta mỉm cười rồi hôn lên cả hai má tôi. “Bệnh nhân cưng của tôi. Cô khỏe không? Cũng không còn lâu nữa nhỉ? Bốn tuần nữa thôi, phải không?”

“Phải. Thế… ừm… cô thế nào, Venetia?” Giọng tôi run run còn mặt thì chuyển sang màu đỏ – ngoài ra tôi nghĩ mình đang cư xử khá tự nhiên. “Đây là bạn tôi, Danny Kovitz.”

“Danny Kovitz.” Mắt cô ta sáng rực khi nhận ra anh. “Thật vinh hạnh quá. Mới đây tôi vừa mua một món của anh tại Milan đấy. Ở phố Corso Como ấy. Cái áo khoác đính cườm ấy?”

“Tôi biết cái đó rồi! ” Danny hồ hởi nói. “Tôi cá là cô mặc sẽ siêu hợp.”

Sao anh ấy lại tử tế với cô ta thế? Anh ấy nên ở phe tôi mới phải.

“Cô có mua quần ở đó không?” anh lại nói. Chúng tôi có hai kiểu, kiểu ôm sát, dài đến mắt cá chân và kiểu ống thoải mái. Trông cô hẳn sẽ tuyệt lắm nếu mặc kiểu ôm sát.”

“Không, tôi chỉ mua mỗi áo khoác.” Cô ta mỉm cười với anh, rồi liếc nhìn tôi. “Becky, cô có vẻ nóng nực giữa… đám lông vũ ấy. Cô không sao chứ?”

“Tôi… ổn!” Tôi thổi vài sợi lông cho khỏi dính vào son môi mình. “Đây là ý tưởng thời trang mới của Danny.”

“Ừ.” Venetia nhìn chiếc khăn lông vũ khổng lồ của tôi nghi ngại. “Có điều, cô biết đấy, để cơ thể bị nóng quá trong lúc mang thai không tốt đâu.

Đúng giọng cô ta. Lại lên lớp tôi. Bảo tôi rằng thời trang có hại cho sức khỏe. Nhưng đúng là tôi cũng bắt đầu toát mồ hôi đầm đìa – nên đành miễn cưỡng tháo khăn, cởi áo khoác.

Im lặng kỳ lạ. Trong một thoáng tôi không hiểu rõ lắm sao Venetia cứ nhìn ngực tôi chằm chặp. Rồi dạ dày tôi quặn lên khi nhận ra.

Tôi đang mặc áo mẫu của Dannỵ. Tôi liếc xuống – và nó nằm đó, rõ ràng như ban ngày.

CÔ TA LÀ CON KHỐN TÓC ĐỎ

VÀ TÔI GHÉT CÔ TA

Chết tiệt.

“Thực ra tôi thấy khá lạnh!” tôi lại cuốn cái khăn quanh cổ, cố gắng một cách tuyệt vọng để che tác phẩm đó đi. “Brrr! Ớ đây lạnh chết mất. Mà đã đến mùa lạnh cóng chưa nhỉ?”

“Nó viết cái gì vậy?” Venetia nói, giọng lạ hẳn. “Áo của cô ấy?”

“Không có gì đâu mà,” tôi nói, đỏ mặt. “Không có gì! Chỉ là… một câu đùa! Ý tôi là, đương nhiên đó không phải là cô. Mà là một con khốn tóc đỏ khác. À quên… một phụ nữ tóc đỏ khác. Một người tóc đỏ khác.”

Thế này không ổn rồi.

“Giỏi lắm, Becky,” Danny thì thầm vào tai tôi. “Khéo nhỉ!”

Venetia hít vào thật sâu, như thể cố kiềm ché. Trông cô ta khá khó chịu, giờ tôi đã để ý thấy r

“Becky,” cuối cùng cô ta nói, “mình nói chuyện một chút được không?”

“Nói chuyện à?” tôi lặp lại đầy căng thẳng.

“Ừ, nói chuyện. Chỉ hai chúng ta thôi. Nói chuyện riêng. Anh không phiền chứ?” Cô ta đánh mắt sang Danny.

“Dĩ nhiên. Tôi sẽ đi mua đồ uổng cho chúng ta.” Anh biến ra chỗ quầy bar và trong lòng tôi liền cảm thấy run sợ khi quay sang đối diện với Venetia. Giữa đôi mắt cô ta có một vét nhăn do cau mày, và cô ta đang nhịp nhịp tay lên thân cái ly. Trông cô ta như một nữ hiệu trưởng duyên dáng trẻ đẹp đang chuấn bị bảo với tôi rằng tôi vừa làm cả trường thất vọng.

“E hèm!” tôi lấy ra một giọng vui vẻ. “Cô khỏe chứ?”

Cô ta không thể đọc được suy nghĩ của mình, tôi điên cuồng tự nhủ. Cô ta không hề biết mình thuê người theo dõi cô ta. Cô ta không thể chứng minh được rằng cái áo này là nói về cô ta. Cứ vờ ngây thơ là xong.

“Nghe này, Becky.” Venetia uống một hơi cạn ly. “Ta nói rõ chuyện khốn kiếp này nhé.”

Tôi chằm chặp nhìn cô ta, sốc. Có phải cô ta vừa nói từ “khốn kiếp” không nhỉ?

“Chúng tôi vẫn luôn cố gắng để cô không thấy khó chịu gì.” vết nhăn của Venetia sâu hơn. “Chúng tôi muốn… tôi không biết nữa. Muốn thân thiện hết sức có thể. Nhưng nếu cô chọn tỏ thái độ theo cách này…” Cô ta chỉ tay vào cái áo phông.

Có gì đó mình không hiểu ở đây. Thực ra, mình không hiểu gì cả.

“ ‘Chúng tôi’, ý cô là sao?” tôi

Venetia nhìn tôi chăm chú như thể nghi ngờ tôi bẫy cô ta. Rồi, một cách cực kỳ chậm rãi, nét mặt cô ta thay đổi. Cô ta thở hắt ra và bóp trán. “Ôi trời,” cô ta nói, hầu như chỉ với chính mình.

Tôi thấy một linh tính xấu ập đến, tận sâu thẳm bên trong. Một cảm giác như cơn buồn nôn bỏng rát đang chầm chậm dâng lên. Không thể nào cô ta lại nói tới điều mà tôi…

Không thể nào.

Tiếng ồn ào của quán bar bỗng nhỏ đi thành những âm thanh lao xao vụt qua. Tôi nuốt khan vài lần, cố bình tĩnh. Tôi biết mình nghĩ có thể có chuyện gì đó đang diễn ra. Tôi biết mình đã nói với Suze, Danny và Jess.

Nhưng bất thình lình, giờ đứng ở đây, tôi nhận ra mình thậm chí còn chưa từng nghĩ có chuyện đó thật. Chưa thực sự nghĩ thế. Chưa thực sự.

“Cô nói cái gì thế?” tôi hầu như không điều khiển nổi giọng mình nữa. “Chính xác ý cô là gì?”

Một nhân viên phục vụ bưng khay đồ uống đi ngang qua, Venetia liền đưa tay ra cản anh ta lại.

“Vodka tonic đá,” cô ta nói. “Ngay lập tức. Cô uống gì, Becky?”

“Cứ… nói cho tôi biết đi.” Mắt tôi chạm mắt cô ta tóe lửa. “Cho tôi biết cô đang nói chuyện gì.”

Tay bồi bàn đi ra chỗ khác và Veneria lùa tay vào tóc. Trông cô ta hơi mất bình tĩnh trước phản ứng của tôi. “Becky… chuyện như thế này luôn chẳng dễ dàng gì. Cô nên biết rằng Luke cảm thấy rất tồi tệ trước những chuyện đang diễn ra. Anh ấy thực sự quan tâm đến cô. Thậm chí anh ấy sẽ rất giận nếu biết tôi lại đi nói cho cô biết.”

Trong một thoáng tôi không biết trả lời sao. Tôi chỉ trừng trng nhìn cô ta, cả người tôi gồng lên. Tôi cảm thấy như mình vừa bị ném sang một vũ trụ song song khác.

“Cô đang nói cái gì thế?” tôi trầm giọng nhắc lại.

“Anh ấy thực sự không muốn làm tổn thương cô.” Venetia ngả người lại gần tôi hơn, và tôi ngửi thấy hương Allure sặc lên đến buồn nôn. “Như anh ấy vẫn nói… anh ấy đã phạm phải một sai lầm. Thuần túy và đơn giản. Anh đã cưới nhầm người. Nhưng đó không phải lỗi của cô.” Có gì đó bắt đầu đâm vào ngực tôi. Trong một lát tôi không chắc mình có nói nổi vì sốc.

“Luke không cưới nhầm người,” cuối cùng tôi gắng nói. “Anh ấy đã cưới đúng người. Anh ấy yêu tôi, hiểu chưa? Anh ấy yêu tôi.”

“Hai người gặp nhau ngay sau khi anh ấy chia tay với Sacha, đúng không?” Venetia gật đầu, dù tôi chẳng trả lời gì cả. “Anh ấy kể cho tôi nghe hết rồi. Cô là một thay đổi dễ chịu, Becky ạ. Cô làm cho anh ấy cười. Nhưng cô khó lòng ở cùng đẳng cấp với anh ấy. Cô không thực sự hiểu anh ấy là thế nào.”

“Tôi hiểu.” Cổ họng tôi hoạt động không được chuẩn. “Tôi hoàn toàn hiểu Luke! Chúng tôi đã đi du lịch vòng quanh thế giới để hưởng tuần trăng mật…”

“Becky, tôi quen biết Luke từ khi anh ấy mới mười chín tuổi.” cô ta cắt lời tôi, ngạo nghễ, không khoan nhượng. “Tôi hiểu anh ấy. Những gì chúng tôi từng trải qua ở Cambridge thật mãnh liệt. Thật say đắm. Anh ấy là mối tình đầu đích thực của tôi. Tôi là mối tình đầu đích thực của anh ấy. Chúng tôi như Odysseus và Penelope. Khi chúng tôi gặp lại nhau trong phòng tư vấn của tôi…” Cô ta ngưng lại. “Tôi xin lỗi. Nhưng cả hai chúng tôi đều nhận ra điều đó, ngay lập tức. Vấn đề chỉ còn là sẽ cho cô biết khi nào và ở đâu nữa thôi.”

Chân tôi dường như mủn ra thành cát bụi. Mặt tôi đờ đẫn. Tôi cứ nắm chặt cái khăn lông ngu ngốc trên cổ mình, cố gắng nghĩ ra một câu gì đó thật ngắn gọn, hài hước. Nhưng đầu tôi cứ như một đụn vải flannel nặng nề. Tôi có cảm giác thật kinh khủng rằng nước mắt mình đang lăn trên má.

“Chỉ là vấn đề chọn thời điểm.” Venetia đồ uống tay phục vụ đưa cho. “Luke không muốn nói gì cho tới khi cô sinh con. Nhưng tôi nghĩ cô đáng được biết sự thật.”

“Hôm qua chúng tôi đã cùng nhau đi xem xe nôi.” Giọng tôi phát ra khàn đặc. “Nếu thế thì sao anh ấy lại cùng đi xem xe nôi với tôi?”

“À, đứa con thì anh ấy rất hào hứng!” Veneria ngạc nhiên nói. “Anh ấy muốn được gặp con thường xuyên sau khi…” Cô ta cố ý bỏ dở câu nói. “Anh ấy muốn mọi thứ thật thân thiện. Nhưng hiển nhiên điều đó phụ thuộc vào cô.”

Tôi không thể nghe cái giọng ngọt ngào điêu trá của cô ta thêm phút nào nữa. Tôi phải ra khỏi đây.

“Cô nhầm rồi, Venetia,” tôi nói, vụng về vật lộn nhét mình vào áo khoác. “Cô nhầm to. Luke và tôi có một cuộc hôn nhân bền vững và đầy tình yêu! Chúng tôi cùng nhau cười đùa, nói chuyện, và sex.”

Venetia chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại vô hạn. “Becky, Luke chỉ vờ làm thế để cô vui thôi. Cô làm gì có cuộc hôn nhân nào. Giờ thì làm gì còn nữa.”

Tôi không chờ để nói lời rạm biệt với Danny. Tôi loạng choạng bước thẳng ra khỏi quán bar và vẫy taxi. Suốt chặng đường về nhà, từng lời của Venetia cứ trở đi trở lại trong đầu tôi, cho đến khi tôi muốn nôn.

Chuyện đó không thể là thật, tôi liên tục tự nhủ. Không thể nào.

Tất nhiên là có thể, một giọng đáp lời khe khẽ. Đó chính là những gì mày vẫn nghi ngờ.

Tôi thẫn thờ vào nhà và ngay lập tức nghe tiếng Luke, anh đang đi đi lại lại trong bếp.

“Chào em!” anh chào với ra.

Cổ họng tôi căng cứng đến mức chẳng thể đáp lời. Tôi cảm thấy iệt. Cuối cùng, Luke thò đầu qua cửa. Anh đã diện xong quần dự tiệc và áo Armani thanh lịch. Nơ bướm lồng vòng quanh cổ, chờ tôi thắt như tôi vẫn thường làm.

Tôi nhìn anh không biết nói gì. Anh sắp bỏ em vì Venetia đấy ư? Cả cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một sai lầm ư?“Chào, em yêu.” Anh nhấp một ngụm rượu.

Tôi cảm thấy như đang đứng trên mép vực. Chỉ cần tôi lên tiếng, mọi thứ sẽ tiêu tan.

“Becky? Em yêu?” Luke tiến vài bước lại chỗ tôi, trông bối rối. “Em có sao không?” Anh nhìn cái khăn lông vũ tò mò.

Mình không thể. Mình không thể hỏi thẳng anh. Mình rất sợ phải nghe những gì anh sẽ nói.

“Em đi chuẩn bị đây,” tôi thì thầm, không thể nhìn thẳng vào mắt anh. “Chúng ta cần đi sớm nhỉ.”

Tôi vào phòng ngủ, cởi đồ, nhét cái áo phông Danny thiết kế xuống đáy tủ, chỗ Luke sẽ không bao giờ nhìn vào. Rồi tôi tắm qua loa, hy vọng như thế sẽ giúp mình thấy khá hơn. Nhưng không hề. Khi tôi thấy mình trong gương, quấn khăn tắm, trông tôi có vẻ sợ sệt và tái xanh.

Thôi nào, Becky. Vênh mặt lên. Nghĩ mình thật quyến rũ đi. Nghĩ mình là Catherine Zeta Jones đi. Tôi lôi chiếc váy ôm sát màu da trời thẫm mới mua ra mặc, nghĩ rằng nó sẽ khiến mình vui lên đôi chút. Nhưng chẳng hiểu sao chiéc váy trông chẳng còn đẹp như lúc đầu. Nó không ôm sát, nó dúm dó. Tôi kéo phéc mơ tuya – nhưng không được.

Nó chật quá.

Chiếc váy hoàn hảo của tôi quá chật. Hẳn là tôi đã phát phì ra nhiều. Bụng tôi, hay đùi tôi, hay đâu đó. Cả cơ thể tôi đột nhiên phình ra khổng lồ.

Tôi có thể cảm nhận được cằm mình đang rung rung, nhưng vẫn tuyệt vọng mím chặt môi lại. Mình sẽ không khóc. Tôi lại cố hết sức cởi cái váy ra và tiến lại phía tủ tìm cái gì đó khác. Rồi tôi lại thấy mình trong gương – và sững ngưòi. Tôi đang đi lạch bạch.

Tôi là một vật thể quái dị trắng lốp, béo ú, đi lạch bạch…

Tôi ngồi xuống giường, chóng mặt. Đầu tôi nhức như búa bổ còn mắt thì hoa lên. Thảo nào anh chọn Venetia.

“Becky, em không sao chứ?” Luke đứng ở cửa, nhìn tôi lo lắng. Tôi thậm chí còn không để ý thấy anh nữa.

“Em…” Nước mắt khiến cổ tôi nghẹn ngào. “Em…”

“Trông em không khỏe lắm. Sao em không nằm nghỉ một chút nhỉ? Để anh đi lấy nước cho em.”

Khi nhìn anh đi, giọng Venetia lại hiện lên như con rắn cuộn mình rrong đầu tôi. Anh ấy chỉ vờ làm thế để cô vui thôi.

“Của em đây.” Giọng Luke khiến tôi giật nảy mình. Anh đưa cho tôi một cốc nước và hai chiếc bánh sô cô la. “Anh nghĩ em nên nghỉ một lát.” Tôi cầm lấy cốc nước nhưng không uống. Đột nhiên mọi thứ đều như diễn. Anh đang diễn. Tôi đang diễn.

“Thế còn vụ họp mặt bạn cũ thì sao?” cuối cùng tôi nói. “Mình cần đi sớm.”

“Mình có thể tới muộn. Hoặc không tới cũng được. Em yêu, em uống chút nước rồi nằm xuống nghỉ đi…”

Tôi miễn cưỡng uống một ngụm nước rồi đặt đầu xuống gối. Luke đắp chăn cho tôi rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Tôi không biết mình đã nằm đó bao lâu. Có thể là ba mươi giây. Cũng có khi là sáu giờ. Sau đó tôi biết là hai mươi phút.

Và rồi tôi nghe có giọng nói. Giọng anh. Cả giọng cô ta. Đang đi

“… hy vọng em không phiền…”

“… không, không sao mà. Luke, anh gọi điện cho em là đúng đấy. Được rồi, bệnh nhân sao rồi?”

Tôi mở mắt ra – và cơn ác mộng thành hiện thực. Lù lù trước mặt tôi, là Venetia.

Cô ta đã thay một bộ đầm dạ tiệc khiêu vũ vải taffeta đen, chân váy ngắn bồng bềnh, thân váy không dây. Tóc cô ta vấn cao, kim cương lấp lánh trên tai. Trông cô ta như một nàng công chúa.

“Luke nói cô không được khỏe hả Becky?” Cô ta cười ngọt như xi rô. “Để tôi khám nhé.”

“Cô làm gì ở đây?” tôi hét lên.

“Luke gọi điện cho tôi. Anh ấy lo lắng lắm!” Venetia đặt tay lên trán tôi và tôi nhăn mặt. “Để tôi xem cô có sốt không nào.” Cô ta ngồi lên giường, váy taffeta sột soạt, mở cái cặp y tế mini ra.

“Luke, em không muốn cô ta ở đây!” Không hề báo trước, nước mắt trào trên mặt tôi. “Em không bị ốm!”

“Há miệng ra.” Venetia định nhét cái nhiệt kế vào miệng tôi.

“Không!” tôi ngoảnh mặt đi như một đứa trẻ không chịu ăn cháo. “Thôi nào, Becky,” Venetia nói, giọng dỗ dành. “Tôi chỉ muốn đo nhiệt độ cơ thể cô thôi mà.”

“Becky,” Luke cầm tay tôi, “thôi nào em. Chúng ta không thể để có bất cứ nguy hiểm gì.”

“Em không ốm…” Lời tôi nghẹn lại khi Venetia tống cái nhiệt kế vào mồm tôi rồ

“Em thực sự nghĩ không nên để cô ấy đi cùng tối nay,” cô ta lôi Luke qua một bên, nói nhỏ. “Anh có thể thuyết phục cô ấy ở nhà nghỉ ngơi không?”

“Tất nhiên rồi.” Luke gật đầu. “Cho bọn anh gửi lời xin lỗi nhé.”

“Anh cũng ở nhà sao?” Venetia cau mày. “Luke, em thực sự nghĩ…” Cô ta gọi Luke ra ngoài nhưng tôi vẫn nghe thấy những tiếng rì rầm từ hành lang. Vài phút sau Luke quay lại, mang theo một bình nước.

Ai đó đã thắt nơ cho anh, tôi đột nhiên nhìn thấy. Tôi muốn òa khóc.

“Becky, em yêu, Venetia nghĩ rằng em đừng nên lo lắng quá.”

Tôi lặng lẽ nhìn anh trân trối, miệng vẫn ngậm nhiệt kế.

“Anh sẽ ở nhà với em, đương nhiên. Nếu em muốn vậy.” Anh ngập ngừng ngượng nghịu. “Nhưng… nếu em không phiền, anh sẽ chỉ tạt qua đó chừng nửa tiếng thôi, ở đó có rất nhiều người anh mong được gặp lại.” Cổ họng tôi đắng ngắt. Nước mắt lại dâng đầy mắt tôi. Giờ tôi có thể nhìn thấy mọi thứ, rõ ràng. Anh muốn đi dự tiệc với Venetia. Bọn họ đã dựng lên toàn bộ chuyện này.

Tôi nên làm gì đây? Van xin anh đừng làm thế ư? Tôi có nhiều kiêu hãnh hơn thế.

“Được thôi,” tôi khẽ nói, quay đầu đi để anh không thấy nước mắt tôi. “Đi đi.”

“Gì cơ?”

“Được thôi.” Tôi lôi cái nhiệt kế ra khỏi mồm. “Anh đi đi.”

Lại có tiếng sột soạt khi Venetia tiến vào. “Để xem nào.” Cô ta hơi cau mày nhìn nhiệt kế. “Cô bị sốt nhẹ. Uống paracetamol nhé.”

Cô ta đưa tôi hai viên thuốc và tôi uống bằng nước Luke mang đến.

“Em chắc là mình không sao chứ?” anh nói, nhìn tôi lo lắng.

“Vâng, anh đi vui nhé.” Tôi kéo chăn trùm đầu và cảm thấy nước mắt đầm đìa trên gối.

“Tạm biệt, em yêu.” Tôi cảm thấy Luke vỗ vỗ lên cái chăn. “Nghỉ ngơi một chút đi.”

Có vài tiếng nói chuyện nữa, rồi tôi nghe tiếng sập cửa vọng lại. Thế đấy. Họ đi rồi.

Tôi cứ nằm đó, thậm chí không nhúc nhích. Gần nửa tiếng sau, tôi tung chăn ra, lau khô nước mắt. Tôi ra khỏi giường, loạng choạng đi vào phòng tắm và nhìn mình trong gương. Mình kinh quá. Mắt tôi sưng phồng, đỏ ngầu. Má chằng chịt vệt nước mắt. Tóc dính khắp mặt.

Tôi té nước lên mặt rồi ngồi xuống thành bồn tắm. Mình nên làm gì đây? Không thể cứ ngồi đây cả đêm, băn khoăn lo lắng và tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất được. Thà mình đuổi theo bắt quả tang còn hơn. Thà mình tận mắt chứng kiến còn hơn.

Mình sẽ đến đó. Ý nghĩ ấy xuyên qua tôi như một viên đạn.

Tôi sẽ đến buổi họp mặt bạn cũ ấy ngay bây giờ, chính phút này. Có gì ngăn được tôi chứ? Tôi đâu có ốm? Tôi khỏe.

Tôi trở lại phòng ngủ với quyết tâm sắt thép mới. Tôi mở cánh cửa tủ quần áo, lôi ra một chiếc đầm bầu kiểu kaftan vải chiffon đen mua từ hồi hè nhưng chưa từng mặc vì thùng thình quá. Giờ thì ổn rồi. Thêm phụ kiện nữa. Một chuỗi hạt dài lấp lánh… một đôi cao gót lấp lánh… hoa tai kim cương… Tôi mở hộp đựng đồ trang điểm và cật lực trang điểm thật nhanh.

Tôi lùi lại mấy bước và nhìn mình một lượt từ đầu đến chân trong Trông cũng… được. Không hẳn là bộ diện nhất của tôi, nhưng cũng được.

Adrenalin chảy rần rật trong tôi khi tôi vớ lấy một chiếc xắc dùng buổi tối nhét chìa khóa, điện thoại và ví vào. Tôi choàng quanh vai một chiếc khăn san rồi tiến thẳng ra khỏi cửa, mặt vênh lên cương quyết. Mình sẽ cho bọn họ biết tay. Hoặc đến bắt quả tang bọn họ. Hay… gì đấy. Mình không phải là nạn nhân bạc nhược ngoan ngoãn nằm yên trên giường trong khi chồng đang tung tăng với con khác.

Tôi xoay xở bắt được một chiếc taxi ngay ở ngoài tòa nhà, và khi nó chuyển bánh, tôi ngả lưng ra sau, tập những câu sẽ nói khi đối diện bọn họ. Mình cần phải ngẩng cao đầu, châm biếm nhưng phải thật cao quý. Và không được òa khóc hay đánh Venetia.

Ừm, có khi mình đánh cô ta cũng được. Một cái tát nảy lửa vào mặt, sau khi dùng võ mồm với Luke.

“Đằng nào thì anh vẫn đang có vợ mà,” tôi thì thào tập nói câu này. “Anh đã quên gì đó, đúng không Luke? Như vợ anh chẳng hạn?”

Giờ chúng tôi đã sắp đến nơi, và tôi thấy đầu mình ong ong vì căng thẳng… nhưng tôi mặc xác nó. Mình vẫn sẽ làm thế. Mình sẽ mạnh mẽ. Khi taxi đỗ lại tôi đưa cho tài xế một đống tiền nhăn nhúm rồi xuống xe. Trời bắt đầu đổ mưa, gió lạnh lùa qua chiếc kaftan vải chiffon của tôi. Tôi cần vào trong ngay.

Tôi đi bước thấp bước cao qua khoảng sân ngoài trời về phía cánh cổng đá đồ sộ của tòa nhà Guildhall rồi qua tiếp những cánh cửa gỗ sồi nặng nề. Bên trong, khu vực tiếp tân chăng đầy những chùm bóng bay màu xanh nhạt bơm hê li, một banner đề “Gặp mặt cựu sinh viên Cambridge” và một tấm bảng khổng lồ đính kín ảnh cũ của sinh viên. Trước mặt tôi là một nhóm bốn người đàn ông đang vỗ vai nhau kêu lên “Không thể tin được là cậu còn sống, thằng khỉ!” Khi tôi còn đang ngần ngại chưa biết đi đâu thì một cô gái diện đầm dạ tiệc đỏ ngồi chỗ cái bàn phủ khăn ngẩng lên cười với tôi.

“Xin chào! Chị có giấy mòi không?”

“Chồng tôi có.” Tôi nói giọng bình tĩnh, như một vị khách bình thường. “Anh ấy đến trước tôi. Luke Brandon.” Cô gái ay theo danh sách khách mời, rồi dừng lại.

“Vâng!” Cô cười với tôi. “Mời chị vào, chị Brandon.”

Tôi đi theo một nhóm các anh chàng đang đùa bỡn vào Hội trường lớn, tự động nhận lấy một ly champagne. Tôi chưa từng tới đây nên không ngờ là nó lại rộng đến thế. Nơi đây có những khung cửa số kính màu, những bức tượng đá cổ và cả một dàn nhạc đang chơi ở bục phía trên, át cả tiếng khách khứa ồn ào nói chuyện. Mọi người đều diện đồ trang trọng, đi loanh quanh, nói chuyện và dùng tiệc buffet, một số còn đang khiêu vũ những điệu valse cổ điển, y như trong phim. Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm Luke hay Venetia, nhưng cả phòng nhìn đâu cúng thấy những phụ nữ mặc đầm đẹp và đàn ông diện com lê đen, thậm chí vài người còn mặc cả com lê đuôi tôm…

Thế rồi tôi thấy bọn họ. Đang nhảy cùng nhau.

Luke nói đúng, anh nhảy valse đẹp như Fred Astaire vậy. Anh đưa Venetia lướt qua sàn như môt chuyên gia. Váy cô ta bồng bềnh, đầu cô ta ngả ra sau khi cô ta cười với Luke. Họ đang bên nhau trong một khoảnh khắc hoàn hảo. Cặp tuyệt vời nhất trong phòng.

Tôi đứng chôn chân trên sàn quan sát họ, chiếc váy kaftan dính bét vào cẳng chân tôi. Tất cả những câu châm biếm, giận dữ mà tôi chuẩn bị trước chợt khô cạn trên môi tôi. Tôi còn không chắc mình có thể thở được không, chưa nói đến nói.

“Cô không sao chứ?” Một nhân viên phục vụ nói với tôi, nhưng giọng anh ta dường như vọng lại từ cách xa cả dặm còn mặt anh ta thì mờ mờ. Tôi chưa từng nhảy valse với Luke dù chỉ một lần. Và giờ thì đã quá muộn.

“Cô ấy ngất rồi!” tôi có thể cảm thấy có ai đó đỡ lấy mình khi chân tôi khuỵu xuống. Tay tôi va phải cái gì đó, tai tôi ong ong nghe thấy tiếng một phụ nữ hét lên “Lấy nước! Có một phụ nữ có thai ở đây!”

Rồi tất cả tối sầm lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận