Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Chương 18


LẼ RA TÔI KHÔNG NÊN ra khỏi Tiffany.

“Rebecca, bác cần nói chuyện với cháu,” Elinor lạnh lùng nói. “Ngay lập tức.”

Bà mặc áo khoác đen dài và đeo cặp kính đen to quá khổ, trông y như một thành viên của Cơ quan Mật vụ Đức Quốc xã. Ôi Chúa ơi, có phải bà ấy đã phát hiện ra mọi chuyện không? Bà ấy đã nói chuyện với Robyn… Bà ấy đã nói chuyện với Alicia. Bà ấy đến để lôi tôi ra trước sỹ quan chỉ huy và tuyên án tôi tù lao động khổ sai.

“Sao bác biết cháu ở đây?” tôi ấp úng.

“Michael Ellis nói cho tôi biết.” Bà quả quyết trả lời.

Michael nói cho bà ấy biết? Anh ấy không nghĩ là tôi đã đủ khổ rồi sao?

“Cháu ờ… bận rồi,” tôi nói, cố quay đầu lại vào trong Tiffany. “Cháu không có thời gian để nói chuyện phiếm.”

“Đây không phải là chuyện phiếm.”

“Gì cũng vậy thôi.

“Chuyện rất quan trọng.”

“Được rồi, bác nghe này, có thể nó có vẻ quan trọng,” tôi nói liều. “Nhưng hãy nhìn một cách tổng quát. Đó chỉ là một đám cưới. So với những thứ như, bác biết đấy, chính sách đối ngoại…”

“Bác không muốn nói chuyện đám cưới,” Elinor cau mày. “Bác muốn nói chuyện về Luke.”

“Luke?” tôi nhìn bà ngạc nhiên. ‘‘Làm sao mà… bác đã nói chuyện với anh ấy chưa?”

“Bác nhận được vài tin nhắn quấy rầy của nó ở Thụy Sỹ. Và hôm qua là một lá thư. Bác đã quay về nhà ngay lập tức.”

“Lá thư viết gì?”

“Bây giờ bác đang trên đường đến gặp Luke,” Elinor nói, phớt lờ tôi. “Bác sẽ rất vui nếu cháu có thể đi cùng.”

“Vậy sao? Anh ấy đâu?”

“Sáng nay Michael Ellis đã đi tìm Luke và thấy nó ở nhà bác. Bác đang trên đường tới đó đây. Có vẻ Luke muốn nói chuyện với bác.” Bà ngập ngừng. “Nhưng bác muốn nói chuyện với cháu trước, Rebecca.”

“Cháu á? Tại sao?”

Trước khi bà kịp trả lời thì một nhóm khách du lịch từ Tiffany ùa ra và trong thoáng chốc chúng tôi bị lẫn trong đám đông. Tôi có thể lẩn trốn nhờ sự che chắn của họ. Tôi có thể chạy trốn.

Nhưng hiện giờ tôi rất tò mò. Sao Elinor lại muốn nói chuyện với tôi?

Đám đông tản ra và chúng tôi lại nhìn nhau.

“Mời,” bà gật đầu về phía lề đường. “Ô tô đang chờ.”

“Được rồi,” tôi khẽ nhún vai nói. “Cháu sẽ đi cùng.”

Khi đã ở trong chiếc limousine sang trọng của Elinor rồi, nỗi sợ hãi của tôi giảm bớt phần nào. Thay vào đó, tôi từ từ cảm thấy sự căm ghét tăng dần trong tôi khi nhìn khuôn mặt xanh xao và khó hiểu của bà.

Đây là người phười nữ đã đối xử tệ với Luke. Đây là ngưòi phụ nữ đã phớt lờ đứa con trai 14 tuổi của chính mình. Bình thản ngồi trong chiếc limousine của bà ta. Vẫn hành xử như thể bà ta sở hữu cả thế giới; như thể bà ta không làm gì sai trái.

“Vậy trong lá thư, Luke đã viết gì?” tôi nói.

“Nó rất… lộn xộn,” bà nói. “Rời rạc và vô nghĩa. Có vẻ nó đang bị…” bà ta ra hiệu kiểu rất quý phái.

“Suy sụp tinh thần? Đúng vậy đấy.”

“Tại sao?”

“Theo bác thì tại sao?” tôi vặn lại, không thể ngăn sự mỉa mai len vào trong giọng nói.

“Nó làm việc nhiều,” Elinor nói. “Có thể đôi khi là quá nhiều.”

“Vấn đề không phải là công việc! Tôi không ngăn nổi bản thân thốt lên, “Vấn đề là bác cơ!”

“Bác.” Bà cau mày.

“Phải, là bác! Là cái cách bác đối xử với anh ấy!”

Một khoảng im lặng kéo dài. Rồi Elinor nói, “Ý cháu là gì?”

Nghe chừng bà ta có vẻ thật sự ngạc nhiên. Bà ta thật sự vô tình như vậy sao?

“Được rồi… cháu nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Từ tổ chức từ thiện của bác nhé! Cái tổ chức từ thiện mà anh ấy đã thức biết bao tiếng đồng hồ để làm việc cho nó. Cái tổ chức từ thiện mà bác hứa hẹn là sẽ có lợi cho hình ảnh công ty của anh ấy. Nhưng thật buồn cười là nó không hề như vậy… vì bác đã vơ hết mọi danh tiếng về mình!”

Chúa ơi, cảm giác này thật tuyệt. Sao trước đây tôi không bao giờ nói ra suy nghĩ của mình với bà ta nhỉ?

Lỗ mũi bà hơi bạnh ra, tôi biết là bà ta rất tức giận, nhưng bà ta chỉ nói, “Bản tường thuật các sự kiện đó đã bị xuyên tạc.”

“Nó không bị xuyên tạc! Bác đã lợi dụng Luke!”

“Nó không bao giờ than phiền về lượng công việc nó đang làm.”

“Anh ấy chẳng bao giờ phàn nàn cả. Nhưng bác phải thấy là anh ấy đã dành cho bác nhiều thời gian như thế nào để rồi chẳng nhận được gì hết! Vì Chúa, bác sử dụng một trong những nhân viên của anh ấy! Ý cháu là, chỉ riêng điều đó chắc chắn cũng khiến anh ấy gặp rắc rối rồi…”

“Bác đồng ý,” Elinor nói.

“Cái gì?” tôi nhất thời im bặt.

“Việc dùng nhân viên của Công ty Truyền thông Brandon không phải là ý tưởng của bác. Thực ra bác đã phản đối việc đó. Chính Luke cứ khăng khăng như vậy. Và như bác đã giải thích với Luke, chuyện bài báo không phải là lỗi của bác. Bác bị phỏng vấn mà không hề được chuẩn bị trước. Luke không có ở đó. Bác đã nói với tay nhà báo rất nhiều về sự tham gia của Luke và đưa anh ta tài liệu quảng cáo Công ty Truyền thông Brandon. Tay nhà báo hứa là sẽ đọc nhưng rồi lại không hề sử dụng chút thông tin nào trong đó. Bác cam đoan với cháu, Rebecca, việc đó nằm ngoài tầm kiểm soát của bác.”

“Vô lý!” tôi nói ngay lập tức. “Một nhà báo tử tế sẽ không bao giờ hoàn toàn lờ đi những điều như…”

Ừm. Thực ra… có thể là họ đã làm như vậy. Giờ nghĩ lại, khi còn là một nhà báo, tôi luôn lờ đi một nửa những điều người được phỏng vấn nói với tôi. Chắc chắn là tôi chưa bao giờ đọc chút nào trong đám tài liệu dày cộp ngu ngốc mà họ đưa cho tôi.

“À… thôi được,” tôi nói sau một thoáng ngập ngừng. “Có thể đó không hoàn toàn là lỗi của bác. Nhưng đó không phải là vấn đề chính. Đó không phải là lý do khiến Luke quá đau khổ. Vài ngày trước, anh ấy đã đến căn hộ của bác để tìm ảnh gia đình. Nhưng anh ấy không hề tìm thấy tấm nào. Thay vào đó, anh ấy đã tìm thấy vài lá thư bố anh ấy gửi. Tất cả đều về chuyện bác đã không muốn gặp anh ấy khi anh ấy còn nhỏ. Bác đã không thích gặp anh ấy, dù chỉ mười phút.”

Elinor hơi nao núng nhưng bà không nói gì cả.

“Và điều đó đã gợi lại rất nhiều chuyện đau đớn khác. Ví dụ như khi anh ấy đến gặp bác ở New York và ngồi ngoài tòa nhà của bác còn bác đã lờ đi, coi như không quen biết anh ấy? Bác nhớ chuyện đó không, Elinor?”

Tôi biết mình đang rất lỗ mãng. Nhưng tôi không quan tâm.

“Thì ra là nó, cuối cùng bà nói.

“Đương nhiên là anh ấy! Đừng vờ như bác không biết đó là anh ấy. Elinor, bác nghĩ vì sao mà anh ấy lại nỗ lực hết mình như vậy? Bác nghĩ vì sao anh ấy đến New York? Đương nhiên là để gây ấn tượng với bác! Anh ấy bị ám ảnh suốt bao nhiêu năm! Chẳng trách bây giờ anh ấy bị nguy khốn. Thật lòng mà nói, có một tuổi thơ như thế, cháu ngạc nhiên là anh ấy vẫn tiếp tục được lâu như vậy mà không kiệt quệ đấy.”

Khi ngừng nói để thở, tôi chợt lóe lên cái ý nghĩ là có thể Luke không muốn tôi bàn luận những nỗi đau tinh thần bí mật của anh với mẹ anh.

Ôi chà, giờ thì quá muộn rồi. Dù sao thì cũng phải có ai đó nói cho Elinor biết chuyện này.

“Nó có một tuổi thơ hạnh phúc,” bà nói, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chúng tôi dừng ở ngã tư và tôi có thể thấy hình ảnh những người đi qua ô tô phản chiếu trên mắt kính của bà.

“Nhưng anh ấy yêu bác. Anh ấy cần bác. Mẹ của anh ấy. Nhưng đơn giản là bác không muốn gặp anh ấy…”

“Nó giận tôi.”

“Đương nhiên là anh ấy giận! Bác đã bỏ rơi anh ấy và đến Mỹ, không hề quan tâm đến anh ấy, hạnh phúc như thể bác là người độc thân…”

“Hạnh phúc.” Elinor quay đầu lại. “Cô nghĩ là tôi hạnh phúc sao, Rebecca?”

Tôi chựng lại. Một nỗi ngượng ngùng nhói lên trong tôi, tôi nhận ra mình chưa bao giờ nảy ra cái ý nghĩ là Elinor có hạnh phúc hay không. Tôi chỉ toàn nghĩ đến chuyện bà ta xấu xa thế nào.

“Cháu… không biết,” cuối cùng tôi nói.

“Bác đã tự ra quyết định. Bác kiên trì theo đuổi quyết định đó. Điều đó không có nghĩa là bác không hối hận về việc đó.”

Bà bỏ cặp kính đen ra và tôi cố không để lộ sự choáng váng của mình khi nhìn thấy dáng vẻ của bà. Làn da bị kéo căng hơn bao giờ hết và có một quầng thâm quanh mắt bà. Dù bà ấy vừa mới đi phẫu thuật căng da mặt nhưng tôi thấy bà còn già hơn so với trước kia. Và có vẻ yếu đuối hơn.

“Hôm đó bác có nhận ra Luke.” Bà trầm giọng nói.

“Vậy sao bác không lại gặp anh ấy?”

Sự im lặng bao trùm trong xe… và rồi gần như không cử động môi, bà nói, “Bác đã sợ.”

“Sợ?” tôi nhắc lại một cách hoài nghi.

“Từ bỏ một đứa con là một hành động kinh khủng. Kéo nó quay lại đời mình… cũng kinh khủng không kém. Đặc biệt là sau một thời gian dài. Bác đã không có sự chuẩn bị nào để làm việc đó. Bác đã không sẵn sàng để gặp lại nó.”

“Dù vậy chẳng lẽ bác không muốn nói chuyện với anh ấy sao? Bác không muốn… tìm hiểu anh ấy sao?”

“Có thể. Có thể là vậy.”

Tôi có thể thấy dưới mắt trái của bà hơi run run. Đó có phải là một biểu hiện cảm xúc?

“Một số người rất dễ biểu lộ cảm xúc. Một số thu mình vào vỏ ốc. Có thể cháu khó lòng hiểu được điều này, Rebecca. Bác biết cháu là một người cởi mở và sôi nổi. Đó là một trong những điều bác ngưỡng mộ ở cháu. ”

“Phải, đúng rồi,” tôi mỉa mai nói.

“Ý cháu là sao?”

“Thôi nào Elinor,” tôi đảo mắt nói. “Đừng diễn mấy trò nực cười này nữa. Bác không thích cháu. Bác chưa bao giờ thích cháu cả.”

“Điều gì đã khiến cháu nghĩ bác không thích cháu?”

Bà ta không thể đang nghiêm túc được.

“Những người gác cửa của bác không cho cháu vào dự bữa tiệc của chính cháu… bác cố buộc cháu phải ký vào hợp đồng tiền hôn nhân… bác chưa từng bao giờ tốt với cháu cả…”

“Bác rất tiếc về rắc rối ở bữa tiệc. Đó là lỗi của những người tổ chức bữa tiệc.” Bà hơi cau mày. “Nhưng bác vẫn không hiểu sao cháu lại phản đối hợp đồng tiền hôn nhân nhỉ. Không ai kết hôn mà lại không có nó cả.” Bà nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chúng ta tới nơi rồi.”

Chiếc xe dừng lại và tài xế đi vòng qua để mở cửa sau. Elinor nhìn tôi.

“Bác thực sự quý cháu, Rebccca. Rất quý.” Bà ra khỏi xe và nhìn xuống chân tôi. “Giày của cháu bị xơ ra rồi kìa. Trông nó rẻ tiền quá.”

“Bác thấy chưa?” tôi cáu tiết nói. “Bác hiểu những gì cháu muốn nói chưa?”

“Gì cơ?” bà ta ném cho tôi một cái nhìn trống rỗng.

Ôi, tôi bó tay.

***

Căn hộ của Elinor sáng sủa với những tia nắng buổi sáng, và hoàn toàn tĩnh lặng. Lúc đầu rôi nghĩ chắc hẳn bà ra đã nhầm và Luke không ở đây – nhưng khi chúng tôi vào phòng khách, tôi thấy anh. Anh đứng ở cửa sổ, nhìn ra với vẻ trầm tư.

“Luke, anh ổn chứ?” tôi thận trọng hỏi và anh ngạc nhiên quay lại.

“Becky. Em làm gì ở đây vậy?”

“Em vừa… vô tình gặp mẹ anh ở Tiffany. Anh đã đi đâu suốt buổi sáng vậy?”

“Loanh quanh đây đó ấy mà,” Luke nói. “Suy nghĩ.”

Tôi nhìn Elinor. Bà ta đang nhìn Luke chằm chằm, khuôn mặt bà ra thật khó đoán cảm xúc.

“Dù sao thì em nên đi phải không?” tôi lúng túng nói. “Nếu hai người định nói chuyện…”

“Không,” Luke nói. “Hãy ở lại. Không mất nhiều thời gian đâu.”

Tôi ngượng nghịu ngồi lên tay vịn của một chiếc ghế, ước giá mà mình có thể co mình ngồi trên nó. Tôi chưa bao giờ thích cái không khí trong căn hộ này – nhưng bây giờ thì có cảm giác như nhiệt độ tụt xuống mười độ vậy.

“Tôi đã nhận được những tin nhắn,” Elinor nói. “Và lá thư khá vô nghĩa của anh.” Bà ta giật tháo găng tay ra đặt xuống một bên bàn. “Tôi không biết anh đang cố buộc tội tôi vì điều gì.”

“Tôi không đến đây để kết tội bà bất cứ điều gì,” Luke nói, rõ ràng là đang cố tỏ ra bình tĩnh. “Tôi chỉ muốn cho bà biết là tôi đã nhận ra một số điều. Một trong số đó là ở một mức độ nào đó tôi đã bị… lừa dối suốt những năm qua. Bà chưa bao giờ thực sự muốn sống cùng tôi, đúng không? Vậy mà bà đã khiến tôi tin rằng bà muốn.”

“Đừng có lố bịch như vậy, Luke,” Elinor nói sau một thoáng ngập ngừng. “Hoàn cảnh phức tạp hơn anh tưởng tượng rất nhiều.”

“Bà đã đùa giỡn với… với sự yếu đuối của tôi. Bà đã lợi dụng tôi. Và cả công ty tôi. Bà đã đối xử với tôi như một…” Anh ngừng nói, thở một cách khó nhọc, và mất một lúc mới bình tĩnh lại được. “Hơi buồn một chút là một trong những lý do tôi đến New York là để dành thời gian ở bên cạnh bà. Có lẽ để hiểu rõ con người bà như Becky hiểu rõ mẹ cô ấy.”

Anh ra hiệu về phía tôi và tôi ngước lên nhìn anh lo lắng. Đừng có lôi em vào chuyện này chứ!

“Thật là lãng phí thời gian.” Giọng anh trở nên khàn khàn. “Tôi không chắc là bà thậm chí có khả năng cho một mối quan hệ như thế không.”

“Đủ rồi!” Elinor nói. “Luke, tôi không thể nói chuyện với anh khi anh đang trong tình trạng thế này được.”

Khi Luke và Elinor đối diện nhau, tôi thấy rằng họ giống nhau hơn tôi từng thấy. Cả hai đều có cái vẻ mặt đáng sợ, trống rỗng khi mọi thứ trở nên tồi tệ. Cả hai người đều đặt cho bản thân những tiêu chuẩn cao không thể với tới. Và họ đều dễ bị tổn thương hơn họ muốn thế giới bên ngoài biết.

“Bà không cần phải nói chuyện với tôi nữa,” Luke nói. “Tôi đi ngay bây giờ đây. Bà sẽ không gặp tôi hay Becky nữa đâu.”

Tôi ngẩng phắt đầu lên vì kinh ngạc. Anh ấy nghiêm túc đấy chứ?

“Anh đang nói năng linh tinh rồi đấy,” Elinor nói.

“Tôi đã gửi đơn từ chức tới hội đồng ủy viên quản trị của Quỹ từ thiện Elinor Sherman. Chẳng còn lý do gì để chúng ta gặp nhau nữa.”

“Anh đã quên mất đám cưới rồi,” Elinor quả quyết nói.

“Không, tôi không quên. Tôi không hề quên.” Luke hít một hơi thật sâu và nhìn sang tôi. “Bây giờ, Becky và tôi sẽ có những sắp xếp khác cho đám cưới của chúng tôi. Tất nhiên là tôi sẽ trả toàn bộ phí tổn bà đã phải chịu.”

Cái…

Anh ấy vừa nói gì cơ? Tôi sững nhìn Luke, không mở nổi miệng. Có phải anh ấy vừa nói những gì mà tôi…

Có thật anh ấy vừa…

Tôi đang bị ảo giác chăng?

“Luke,” tôi nói, cố giữ bình tĩnh, cố vững vàng. “Xem nào… Ý anh là anh muốn hủy bỏ đám cưới ở Plaza?”

“Becky, anh biết là chưa hề bàn với em việc này.” Luke bước đến nắm lấy tay tôi. “Anh biết em đã chuẩn bị cho đám cưới này mấy tháng nay rồi. Bảo em hủy bỏ thì rất quá đáng. Nhưng trong hoàn cảnh này, anh không nghĩ là mình có thể làm được.”

“Anh muốn hủy bỏ đám cưới.” Tôi nuốt nước miếng. “Anh có biết là có khoản tiền phạt không?”

“Anh không quan tâm.”

“Anh… anh không quan tâm?”

Anh ấy không quan tâm.

Tôi không biết là mình nên cười hay nên khóc nữa.

“Ý anh không phải thế!” Luke nói khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi. “Anh có quan tâm! Đương nhiên là anh quan tâm đến chúng ta. Nhưng đứng trước công chúng, và giả vờ là một cậu con trai yêu quý của…” Anh liếc nhìn Elinor. “Chuyện đó thật lố bịch. Điều đó sẽ hạ thấp giá trị của đám cưới. Em hiểu được điều đó chứ?”

“Luke… đương nhiên em hiểu,” tôi nói, cố giấu sự vui sướng trong giọng nói. “Nếu anh muốn hủy bỏ đám cưới thì em cũng sẽ vui vẻ đồng lòng với anh.”

Tôi không tin nổi điều này. Tôi thoát rồi. Tôi thoát rồi!

“Em nói nghiêm túc đấy chứ?” Anh nhìn tôi ngờ vực.

“Đương nhiên là em rất nghiêm túc! Nếu anh muốn hủy đám cưới, thì em sẽ không phản đối. Thực ra… hãy hủy nó ngay lập tức đi!”

“Em đúng là một thiên thần, Becky Bloomwood.” Giọng Luke đột nhiên khàn đi. “Khi đồng ý mà không một chút do dự…”

“Nếu đó là điều anh muốn, Luke,” tôi nói đơn giản. “Đó mới là điều quan trọng với em.”

Đúng là phép màu!

Không có bất cứ sự lý giải nào khác.

Một lần trong đời tôi, Chúa đã thực sự lắng nghe. Hoặc là Người hoặc là thánh Ganesh của đạo Hindu.

“Anh không thể làm chuyện này.” Lần đầu tiên trong giọng nói của Elinor có chút run rẩy. “Anh không thể cứ thế mà từ bỏ đám cưới tôi tổ chức cho anh. Đổ tiền ra cho anh.”

“Tôi có thể.”

“Đây là một sự kiện rất được chú ý! Chúng ra có tới bốn trăm người sẽ tới dự! Những nhân vật quan trọng. Bạn bè của tôi, của tổ chức từ thiện…”

“Ô, bà sẽ chỉ cần phải bịa ra lý do nào đó.”

Elinor tiến vài bước về phía anh và tôi ngạc nhiên thấy rằng bà đang run lên vì giận dữ. “Nếu anh làm như vậy, Luke, tôi thề là chúng ta sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau nữa.”

“Với tôi như vậy cũng tốt. Đi nào, Becky.” Anh kéo tay tôi và tôi đi theo, suýt trượt chân ngã trên tấm thảm trải sàn.

Tôi có thể thấy khuôn mặt Elinor lại co giật, và thật ngạc nhiên, tôi cảm thấy hơi thương bà ta. Nhưng sau đó, khi chúng tôi quay đi và cùng nhau rảo những bước dài ra khỏi căn hộ, tôi gạt bỏ cái cảm xúc đó luôn. Elinor đã đủ xấu xa với tôi và gia đình tôi rồi. Bà ta đáng bị như vậy.

***

Chúng tôi im lặng bước xuống tầng. Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều bàng hoàng khủng khiếp. Luke giơ tay vẫy taxi, cho tài xế biết địa chỉ và cả hai chui vào xe.

Sau khoảng ba khu nhà thì chúng tôi nhìn nhau. Luke xanh xao và khẽ run run.

“Anh không biết phải nói gì nữa,” anh nói. “Anh không thể tin nổi là anh vừa làm việc đó.”

“Anh đã rất thông minh,” tôi kiên quyết nói. “Là do bà ấy tự gây ra thôi.”

Anh quay người trên ghế và nghiêm chỉnh nhìn tôi. “Becky, anh rất tiếc về chuyện đám cưới. Anh biết em đã mong đợi nó nhiều như thế nào. Anh sẽ đền bù cho em. Anh hứa đấy. Chỉ cần cho anh biết là phải làm thế nào thôi.”

Tôi nhìn anh, suy nghĩ rất lung. Được rồi, tôi phải đi bước này thật cẩn thận mới được. Nếu hành động sai lầm, mọi thứ sẽ tan tành hết cả.

“Vậy… anh vẫn muốn kết hôn chứ? Anh biết đấy, nói chung ấy.”

“Đương nhiên là có!” Luke có vẻ choáng váng. “Becky, anh yêu em. Thậm chí còn nhiều hơn trước kia. Thực ra, anh chưa từng yêu em nhiều như khi chúng ta ở trong căn phòng đó. Khi em đã hy sinh một cách lạ thường vì anh, mà thậm chí không hề có một giây phút do dự.”

“Gì cơ? Ô, đám cưới! Vâng.” Tôi vội vàng định thần lại. “Vâng, đúng thế. Bảo em làm vậy đúng là đòi hỏi rất nhiều. Và ừm… về… đám cưới…”

Tôi gần như không thể nói ra điều đó. Tôi cảm thấy như thể mình đang cố giữ thăng bằng cho lá bài cuối cùng trên đỉnh của kim tự tháp quân bài. Tôi phải làm cho thật đúng.

“Anh nghĩ sao về việc làm đám cưới ở… Oxshott?”

“Oxshott. Hoàn hảo.” Luke nhắm mắt lại và tựa lưng vào ghé, trông anh có vẻ phờ phạc.

Tôi chết lặng vì không tin nổi. Tất cả mọi việc đều về đúng vị trí của mình. Phép màu thật trọn vẹn.

Khi chúng tôi đi xuống đại lộ 5, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nhận biết được thế giới bên ngoài. Lần đầu tiên để ý rằng đang là mùa hè. Rằng đó là một ngày nắng đẹp. Rằng cửa hàng Saks có một cửa sổ trưng bày đồ bơi mới. Những điều nhỏ bé mà tôi không thể thấy, nói gì đến trân trọng, vì tôi đã quá lo lắng, quá căng thẳng.

Tôi cảm thấy như thể mình đã luôn đi lại mà mang một gánh nặng trên lưng suốt thời gian dài vừa qua, tôi đã quên mất đi thẳng lưng là như thế nào. Nhưng giờ đây, cuối cùng thì gánh nặng đã được nhấc bỏ, tôi có thể cẩn thận đứng thẳng và duỗi người ra, và bắt đầu thấy thật vui vẻ. Những ngày tháng ác mộng đã kết thúc. Cuối cùng tôi có thể ngủ hàng đêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận