Lúc Lý Thư Ý đến đã là buổi tối, người chờ ở cửa thấy anh liền đi ra đón, vừa nhanh chóng dẫn Lý Thư Ý vào trong vừa nói sơ qua về tình hình của Giang Mạn Thanh: “Bà Giang hiện tại cảm xúc rất không ổn định, có bệnh kén ăn cùng bệnh trầm cảm nghiêm trọng, thường xuyên bị ảo giác và vọng tưởng, còn xuất hiện hành vi tự sát…”
“Tự sát?” Lý Thư Ý vốn không có phản ứng gì, nhưng khi nghe hai tiếng tự sát đột nhiên ngắt ngang lời đối phương, cười nhạo hỏi lại một câu.
Người nọ sửng sốt, không hiểu vì sao trên mặt anh lại xuất hiện biểu tình châm chọc như thế này, có chút chần chờ gật gật đầu, sau đó cũng không dám nói nữa.
Lúc bọn họ đi đến phòng bệnh, y tá đang giúp Giang Mạn Thanh uống thuốc, bà ta ngồi trên giường, cả người gầy gò, đôi mắt lộ ra trên mặt có chút đáng sợ. Nhìn một người như vậy, ai có thể ngờ, hơn ba mươi năm trước, bà ta cũng đã từng là một trong những người đẹp có tiếng ở thành phố Kim Hải?
Bởi vì bên trong thuốc có chứa chất an thần, cho nên ý thức của Giang Mạn Thanh cũng không hoàn toàn tỉnh táo, cả người như dại ra, Lý Thư Ý đứng ở cửa đã lâu bà ta cũng chưa nhận ra sự tồn tại của anh.
Giúp bà ta uống thuốc xong rồi, y tá thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, tầm mắt Giang Mạn Thanh cũng tùy ý mà nhìn theo, khi nhìn thấy Lý Thư Ý đứng ở cửa đôi mắt bà ta đột nhiên trừng lớn, rồi sau đó, nước mắt liền rơi xuống.
Lý Thư Ý vẫn vô tình mà nhìn bà ta, ánh mắt đó không phải đang nhìn một người bệnh đáng thương, mà giống như nhìn không khí, thậm chí có thể coi là một vật đã chết.
Cả người Giang Mạn Thanh phát run, thậm chí đôi môi cũng run rẩy, bà ta há miệng thở dốc, hồi lâu mới hết sức khó khăn mà thốt ra hai từ: “Ý Ý…”
Lý Thư Ý dùng sức nắm chặt tay, đột nhiên cảm thấy thân thể của mình giống như bị lửa đốt, nỗi đau từ trong trái tim bừng cháy tới da thịt của anh, thậm chí suy nghĩ cũng trở nên hốt hoảng theo.
Nhưng Giang Mạn Thanh cũng không vì Lý Thư Ý không dao động mà dừng lại, bà ta khóc, nhìn Lý Thư Ý giọng khàn khàn nói: “Ý Ý… Mẹ sai rồi.. Con đến đây…. Đến đây để mẹ nhìn con….” Giọng nói của bà ta đứt quãng như vẫn cố hết sức nói một câu hoàn chỉnh, giọng nói bi thương cùng cực khiến cho người nghe tan nát hết cả cõi lòng.
Lý Thư Ý cắn chặt răng, trong đầu đang có một âm thanh điên cuồng mà gào thét, giống như là một con thú hoang bị thương, muốn cắn xé hết mọi thứ trước mắt mình, nhưng trên thực tế anh cái gì cũng chưa làm, chỉ là nghe theo lời Giang Mạn Thanh từng bước đi qua, cuối cùng ngừng ở trước mặt bà ta.
Giang Mạn Thanh ngẩng đầu nhìn anh, khóc rồi nói, cứ lặp đi lặp lại: “Mẹ sai rồi…. Mẹ sai rồi…”
Lý Thư Ý cúi xuống đưa mắt nhìn bà ta, giống như vừa được nghe tin gì đó không thể tưởng tượng nỗi, anh mở miệng, nhưng nét mặt vẫn như cũ không cảm xúc: “Bà sai rồi?”
Giang Mạn Thanh gật đầu, nức nở: “Chuyện năm đó không phải như vậy… Ba của con…”
“Câm miệng!”
Lý Thư Ý cúi người bắt lấy bà ta, lực mạnh đến mức muốn đem xương cốt Giang Mạn Thanh bóp nát. Anh không thể chịu đựng bất cứ thứ gì liên quan tới ba mình được phát ra từ miệng của người đàn bà này, đó là sự sỉ nhục đối với ba của anh, một giây anh cũng không thể chịu đựng.
Giang Mạn Thanh không nhịn được đau đớn mà kêu lên, Lý Thư Ý hồi phục lại tinh thần, vô cùng chán ghét mà buông bà ta ra, đang muốn ngồi dậy, đột nhiên Giang Mạn Thanh dùng tay trái nắm lấy anh, tay phải nâng lên ngay cổ anh hung hăng mà cắt một dao.
Chuyện xảy ra đột ngột. Lý Thư Ý không hề phòng bị, chỉ có thể nhanh chóng nâng tay lên che lấy cổ mình.
Chờ khi anh đẩy được Giang Mạn Thanh ra, từ cổ tay đến lòng bàn tay đã bị cắt một vết vừa dài vừa sâu, máu không ngừng chảy xuống, mặt đất nhanh chóng bị biến thành một vũng máu nhỏ.
Lưỡi dao vẫn còn ở trong tay Giang Mạn Thanh, bà ta vẫn còn muốn nhào tới, nhưng những người xưng quanh nãy giờ bị dọa sợ đã hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng chạy tới đem bà ta ấn ở trên giường.
Trên mặt Giang Mạn Thanh đã không còn nét hối hận bi thương như ban nãy, đôi mắt trừng lớn trong đó tràn đầy vẻ căm hận tới tận xương cốt, khuôn mặt dữ tợn nhăn nhó đến biến dạng, giống như một cô hồn dã quỷ nhìn chằm chằm vào Lý Thư Ý, âm thanh sắc nhọn đến chói tai: “Lý Thư Ý! Mày đi chết đi! Tại sao mày lại không chết! Tại sao mày lại không chết!”
Mấy cô y tá nhỏ tuổi bị cảnh này dọa sợ run cả người, các cô không thể tưởng tượng được cái người vừa rồi phải cố hết sức mới có thể mở miệng, lại có thể làm cho người khác bị thương thành như vậy. Nhìn miệng vết thương kia…. Rốt cuộc là hận đến mức nào mới có thể khiến một người dùng hết sức lực mà dồn đối phương vào chỗ chết, nếu Lý Thư Ý phản ứng chậm một chút, một dao này cắt ngay yết hầu, hậu quả như thế nào, các cô cũng không dám tưởng tượng.
Giang Mạn Thanh vẫn còn giãy giụa, trong miệng từng câu từng chữ đều là lời lẽ nguyền rủa ác độc, có người đè bà ta phải đánh một cái khiến bà ta yên tĩnh, có người lớn tiếng chất vấn con dao kia từ đâu mà có, có người lại vội vàng đi xử lý vết thương cho Lý Thư Ý. Phòng bệnh thành một mớ hỗn loạn, đau đớn trên tay Lý Thư Ý càng ngày càng rõ ràng, nhưng nó lại khiến cho tinh thần anh càng tỉnh táo hơn.
Nếu hôm nay anh chú tâm một chút, Giang Mạn Thanh đã không có cơ hội làm anh bị thương. Nhưng từ lúc Ninh Việt xuất hiện tinh thần anh không được ổn cho lắm, mà hôm nay Giang Mạn Thanh cũng ít nhiều đã có sự chuẩn bị. Tuyệt thực, xám hối, khóc rống, cầu xin, mỗi bước đi đều đã có kế hoạch từ trước. Từ lúc bà ta gọi anh là Ý Ý anh nên có sự phòng bị, từ nhỏ đến lớn Giang Mạn Thanh chưa từng gọi tên của anh thân mật như vậy, trên đời này đã không còn người kêu tên anh như thế nữa, sớm đã không còn nữa rồi, là Giang Mạn Thanh lợi dụng họ, khiến cho anh mất khống chế.
Lý Thư Ý khôi phục lại lý trí bình tĩnh đến đáng sợ. Anh hất tay đuổi hết những người đến xem vết thương cho mình, bước đến bên cạnh Giang Mạn Thanh, từ trên nhìn xuống, rồi dùng cánh tay bị thương nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù trên khuôn mặt của Giang Mạn Thanh.
Theo chuyển động của anh, từng vết máu xuất hiện trên khuôn mặt của bà ta, mở to mắt nhìn anh, không biết sao lại sợ đến độ toàn thân run rẩy.
Lý Thư Ý đột nhiên nở một nụ cười: “Tôi sẽ không chết.” Anh cúi đầu, thanh âm dịu dàng có chút quỷ dị, “Nhưng mà bà còn nhớ rõ không, Tần Chí Quang đã chết.”
Giang Mạn Thanh chấn động, biểu tình trên mặt lộ ra vẻ thống khổ cùng cực, trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên nghẹn ngào.
Lý Thư Ý vẫn không buông tha cho bà ta, càng cười dịu dàng hơn: “Ở trước mặt của bà……”
“Đùng!” Anh mô phỏng động tác khi bắn súng, “Bị tôi bắn một phát thủng đầu, bà còn nhớ rõ không?”
Giang Mạn Thanh như là nhớ lại hình ảnh đáng sợ nào đó, cả người rơi vào trạng thái điên loạn: “Lý Thư Ý! Mày là tên ác ma! Mày sẽ không được chết tử tế! Mày sẽ xuống địa ngục!”
Lý Thư Ý mặt lạnh lùng xoay người rời đi, mặc kệ những người bác sĩ y tá bị lời anh nói dọa đến ngây người, càng mặc kệ những lời nguyền rủa tận cùng ác độc sau lưng.
Xuống địa ngục? Địa ngục đã là gì, từ ngày ba và cô của anh mất đi, thời thời khắc khắc anh đều sống trong địa ngục. Trên đời này đã không còn điều gì khiến anh e sợ nữa, cho nên nếu người khác làm anh đau mười lần, anh sẽ khiến họ trả giá gấp trăm lần.
Ngay cả khi người đó là mẹ ruột của anh.
Ý Ý của ta, thật sự sống rất khổ sở.