Hắn không biết lúc bản thân nói lời này biểu tình cỡ nào nghiêm trang, cứ như học sinh đang hướng thầy cô bày tỏ mình mới không biết giải bài này là có bao nhiêu dọa người. Ít nhất tài xế lái xe cho hắn đã vài năm mém chút là lạc tay lái. Nhưng hắn phải sống chết tỏ ra mình vô hình, khuôn mặt đều vặn vẹo lên khổ sở không tả được.
Còn con thỏ nhỏ bị hắn hỏi như vậy thì vừa vui vừa bối rối, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào. Cậu vui là vì hắn nói hắn chưa từng yêu ai, nếu hắn cùng cậu yêu đương thì cậu chính là mối tình đầu của hắn rồi. Cũng vui vì hắn nói như vậy chính là chấp nhận yêu cầu của cậu rồi. Nhưng cậu bối rối… Bởi vì cậu cũng không biết lúc yêu đương phải làm cái gì nha.
Cậu lại không biết biểu tình rối rắm của mình trong mắt ai đó có bao nhiêu đáng yêu, nhưng hắn chỉ im lặng nhìn chằm chằm cậu chứ không nói gì cả. Hắn muốn nghe xem cậu sẽ nói thế nào, lại ở trong lúc cậu không để ý bàn tay chuẩn xác chụp lên cục lông xù trên mông cậu mà nhẹ nhàng xoa xoa.
Ừm, cảm xúc thật tốt.
Bạch Kỷ thật sự là không có lực chú ý đến, hoặc giả như cậu đã dần dần quen thuộc với sự đụng chạm của hắn. Hắn lại rất nhẹ nhàng nên cậu không có phát hiện. Trong lòng cậu bận lục lọi khắp nơi xem bản thân có chút tri thức nào có thể giúp ích cho mình lúc này không. Nhưng cậu đã yêu đương với ai bao giờ, làm sao mà có được.
“Không biết sao?”
Thấy cậu quá xoắn xuýt, hai cái tay nhỏ còn không ngừng nắn nắn cùng một chỗ, bản thân hắn lại được cái đuôi nhỏ kia lấy lòng đủ nên quyết định ra tay cứu rỗi cậu.
Hắn lại không ngờ vừa nghe hắn hỏi xong con thỏ nhỏ đã giương đôi mắt bối rối còn mang theo một tia cầu cứu hướng hắn chớp chớp. Đáy lòng hắn lập tức bị cậu quấy đến rối tinh rối mù.
“Không thì… Chúng ta cứ từ từ tiếp xúc với nhau đi.”
Hai người họ nhất định là sẽ sống chung với nhau cho dù có chưa cưới. Ở trong quá trình đó họ cứ từ từ mà hiểu biết về nhau thôi, không cần rường rà phức tạp lên chi cho khó khăn.
“Khi nào cảm thấy đủ thì kết hôn.”
Bạch Kỷ cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể trước tiên gật đầu.
Bản chất ban đầu cậu chỉ là muốn cho hai người có thời gian hiểu nhau hơn, không phải chớp nhoáng kết hôn. Như vậy cho dù hắn có muốn đổi ý thì cũng sẽ không tạo thành hậu quả quá lớn…
Bỗng nhiên cảm thấy trong ngực hơi nhói nhói, Bạch Kỷ vô thức nhíu mày đồng thời đưa tay lên chạm vào nó.
“Sao vậy?”
Hoắc Mạt thấy cậu như vậy thì nhẹ giọng hỏi. Bên trong giọng nói còn mang theo sự quan tâm không khó nhận ra, lại có thể đem cảm xúc khó tả trong ngực cậu cho xoa dịu. Bạch Kỷ có chút mơ hồ không rõ giương mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai mang theo sự sắc bén đặc biệt thu hút ánh mắt người khác kia, trong tim dần dần có thứ cảm xúc khác lạ không ngừng sinh sôi.
“Không có gì ạ.”
…
Lúc hai người họ về đến nhà Thôn quản gia đã từ Hoắc trạch bên kia trở lại từ lâu. Nhưng ông một chữ cũng chưa hề nói, đúng chức đúng trách cho hai người họ nấu cơm.
Bạch Kỷ từ phòng tắm đi ra trên người mặt một bộ đồ ngủ bằng một loại chất liệu giống như bông nhưng không hề cho cảm giác nóng bức. Trên cổ áo còn có một cái mũ với hai cái tai thỏ rũ xuống, chân mang dép lông thỏ… Này chính là một con thỏ hình người không sai đi đâu được, nhìn chỗ nào cũng thấy đáng yêu không chịu nổi. Đây chính là nhận định của Thôi quản gia khi nhìn thấy cậu. Quả thật là từ khi bắt đầu làm việc cho Hoắc gia ông chưa từng thấy giống loài nào mềm mại trắng trẻo đáng yêu như thế này. Cái sự đáng yêu đó không chỉ ở bề ngoài mà giống như phát ra từ trong nội tâm nữa. Mềm mềm mại mại, chọc người yêu thương. Một sinh vật như vậy thật sự là khiến người ta dâng lên cảm giác muốn cưng chiều.
Cho nên ông đối với cậu cũng bất giác nhẹ nhàng hơn.
Ở lúc con thỏ kia sắp trở nên ngượng ngùng vì bị ông nhìn thì ông cố gắng bày ra nét mặt ôn hòa nhất hướng cậu dò hỏi: “Cậu Bạch đói bụng chưa? Cơm tối sắp có rồi đây. Cậu đói thì trước uống miếng sữa.”
Buổi chiều lúc trở về từ Hoắc trạch ông có đi đến siêu thị. Lúc lướt qua nơi quầy trưng bày sữa tươi không biết ông nghĩ gì mà nhớ đến Bạch Kỷ, thế là vươn tay lấy mấy hộp sữa bỏ vào giỏ. Thật lòng mà nói trước đó trong nhà họ chưa từng có thứ như thế này tồn tại bao giờ. Tuy rằng nói gen không có ảnh hưởng nhân tính con người nhưng nó lại ảnh hưởng đến sinh hoạt của họ. Cho nên động vật ăn thịt vẫn sẽ thích thịt, động vật ăn cỏ cũng sẽ thích rau củ quả hơn, chính là như vậy. Cho nên thứ như sữa, một chút cũng không liên quan đến thiếu gia nhà ông. Nghe đâu lúc thiếu gia sinh ra được ba tháng là đã bỏ sữa rồi. Từ đó trong Hoắc trạch không còn thấy thứ gì giống vậy nữa.