Ba chuột sau một khoảng im lặng thì cười tếu táo.
Con thỏ không biết nói sao nữa.
“Ba thấy sói con cũng rất đáng yêu.”
Ba chuột còn cảm thấy như vậy chưa đủ thuyết phục thì nói thêm: “Dù sao nó cũng sẽ đáng yêu giống bảo bối.”
Này thì có lẽ không sai đi.
Nhưng một con sói mà đáng yêu thì… Có phải thuộc tính hơi sai rồi không…
Trong suy nghĩ của con thỏ, sói con sẽ trưởng thành giống như cha nó.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ…
Ngày lâm bồn, con thỏ ở trong phòng sinh vật lộn nửa tiếng thì sinh ra một bé trai.
Tháng đầu tiên bảo bảo sinh ra còn chưa rõ được gen nên chưa có ai có ý tưởng nào về chuyện này hết.
Ai biết hiện thực lại không có đi theo lẽ thường.
Đêm thứ ba sau khi đứa nhỏ ra đời, thân mình cũng đã nảy nở đủ, trở thành một đứa bé trắng trẻo mập mạp đáng yêu thì…
“…”
Hoắc Mạt không biết nên diễn tả tâm tình của mình lúc này thế nào mới đúng.
Hắn vốn chỉ định đi vệ sinh, ai ngờ thời điểm lướt qua lồng đựng trẻ lại phát hiện đứa nhỏ trong lồng không thấy. Lại thấy… Một con… Sói con.
Ý nghĩ đầu tiên của Hoắc Mạt là… Trời cũng muốn đùa chết hắn.
Hắn ngày ngày khấn thần khấn phật, cứ ngỡ trời cao sẽ nghe thấy…
“Au~…”
Bé sói con ở lúc tâm trạng cha nó lên xuống như tàu lượn siêu tốc vẫn còn ngủ rất ngon lành, miệng còn thổi bong bóng.
Nó vậy mà không thừa hưởng bộ lông của hắn, ngược lại toàn thân là một màu tuyết trắng. Hoắc đại tổng tài nhìn trong mắt, rốt cuộc tâm tình không có hỏng bét như trước. Ít ra nhìn vẫn đẹp, vẫn có chỗ giống con thỏ…
Hoắc đại tổng tài biểu hiện mình khóc trong lòng một chút.
Sau đó hắn mới chú ý đến việc nó vậy mà biến hình vào lúc này. Rõ ràng việc thân sinh của mình tiến hóa đã ảnh hưởng đến nó. Vậy sau khi nó biến hình thì sẽ thế nào đây?
Thế là mang tâm tình phức tạp vừa lo lắng, Hoắc đại tổng tài đã im lặng lựa chọn từ bỏ đi ngủ, ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm con sói con trong nôi.
Kết quả nhìn một trận là nhìn đến sáng, đôi mắt hắn đầy tơ máu.
Nhóc con, ngươi thật biết hành cha ngươi!
Hoắc đại tổng tài tỏ vẻ hắn muốn đánh mông con hắn.
Nhìn đứa bé đang nằm trong nôi, Hoắc đại tổng tài thở dài một hơi, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Rốt cuộc sói con biến trở về làm một đứa bé cũng không có gì thay đổi. Đúng vậy, nó hoàn mỹ vô khuyết, không giữ lại bất cứ yếu tố nào có liên quan đến gen.
Sau đó họ kết luận nó có thể tự do chuyển hóa từ hai loại hình thái mà không có giới hạn, cũng sẽ có thể để lại tai và đuôi nếu muốn.
Buổi sáng Bạch Kỷ biết chuyện con nhỏ biến hình rồi, cậu ôm con nhỏ biểu tình rối rắm nhìn cha nó một hồi lâu. Nhìn đến Hoắc đại tổng tài bất đắc dĩ gì đâu: “Tôi cũng không thể ném nó đi.”
“…”
Ba thỏ nhỏ không nói chuyện nhìn đứa con đang bi bô trong lòng. Bởi vì vừa mới ăn xong nên tinh thần thật khá, cũng không buồn ngủ.
Đứa nhỏ lớn lên thật xinh đẹp, còn nhỏ như vậy đã có thể nhìn ra được, lớn nữa sẽ càng thêm thu hút ánh mắt người khác. Quả thật cậu đã từng nghĩ đến đứa nhỏ sẽ là một sói con, nhưng cậu cho rằng nó nên giống cha nó, có bộ lông màu đen như mun. Không ngờ nó lại có màu trắng…
Sói tuyết nhỉ.
“Muốn xem?”
Hoắc đại tổng tài đọc được ý nghĩ trên khuôn mặt ngây thơ của vợ yêu thì cưng chiều không thôi.
Con thỏ quả nhiên lập tức gật đầu, mắt sáng long lanh nhìn hắn.
“Nếu nó lại biến hình tôi sẽ gọi em.”
Hắn nói.
Hắn cứ nghĩ đứa con này sẽ biết thương ba nó một chút… Lần thứ hai nhìn thấy đứa con biến hình, Hoắc đại tổng tài quả thật muốn đánh mông nó.
Nửa đêm nửa hôm, hắn xoắn xuýt hai ba lần mới bấm bụng đi đánh thức con thỏ của hắn. Nhìn con thỏ buồn ngủ dụi dụi mắt mà hắn đau lòng, thầm nghĩ đợi nó lớn lên chút sẽ giáo dục nghiêm khắc mới được.
Sói con không biết có cảm nhận được hay không mà au oa mấy tiếng rồi lật người ngủ tiếp.
Bạch Kỷ còn đang buồn ngủ nghe thấy âm thanh này thì tinh thần cũng được đề lên một chút. Rốt cuộc người đàn ông không thể vô duyên vô cớ đánh thức cậu được, cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ của đứa con trong bóng tối hơi mờ, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ là nguồn sáng duy nhất, đôi mắt cậu mở to, kinh ngạc vô cùng.
Sói con không hề biết mình bị hai ba ba quan sát, vẫn ngủ rất ngon. Nó nằm nghiêng thân mình, bốn cái chân chụm cùng một nhỏ cũng chỉ mới lớn cỡ bàn tay người đàn ông chút thôi quả thật là rất đáng yêu. Lỗ tai màu trắng xù xù hơi run động theo từng cái hô hấp. Đuôi nhỏ lâu lâu lại khẽ phe phẩy như đang đuổi ruồi… Chính là cái lông mềm mại đang quét vào lòng hai người cha.
“Nó thật đẹp…”
Con thỏ thì thầm trong tình mẫu tử tràn lan. Âm thanh nhỏ xíu như sợ đánh thức đứa con đang ngủ say.
“Ừm.”
Hoắc đại tổng tài dù ghét bỏ nó không như ý mình nhưng vẫn phải công nhận là nó đẹp.
“Nó là sói đực hay sói cái?”
“…”
Vấn đề này vừa ra đến cả Hoắc đại tổng tài cũng phải im lặng.
Còn người vừa hỏi lại rất ngây thơ, còn mỏi mắt chờ mong mình người đàn ông, đợi hắn cho mình một đáp án.
Hoắc đại tổng tài rối rắm một hồi rồi mới nói: “Cái này phải đợi kiểm tra mới biết được.”
Biểu hiện của gen không phải lúc nào cũng có thể từ bề ngoài mà nhìn thấy. Rốt cuộc con thỏ có chim chim nhưng nó cũng sẽ sinh con sói con đấy thôi.
Hoắc đại tổng tài biểu hiện vấn đề này quá cao siêu, hắn đáp không được.
Nhưng vấn đề này mãi đến khi sói con lớn lên họ mới biết được. Bởi vì do gen biểu hiện quá hoàn mỹ, họ không thể tra ra được nó là đực hay cái.
Chỉ là nó lớn lên thân hình cũng không nhỏ nhắn như ba nó, lại không cao lớn đến mức như cha nó… Vấn đề này lại thành cái ngõ cụt.
Chúng ta thử xuyên qua thời không, nhìn đến tương lai mười tám mười chín năm sau xem có manh mối gì để phán đoán không nhé.
Trong khung cảnh của tương lai, bé sói con Hoắc Vũ Quang đã mười chín tuổi, hiện đang đi học đại học ở học viện đế đô. Bởi vì từ nhỏ đã được hai cha nhận được là sẽ lớn lên thật đẹp trai, cậu cũng thật giống như cái tên của mình, chói mắt người khác như vậy. Thân hình có thể được xem là cao lớn, chừng một mét tám có hơn. Lưng dài vai rộng nhưng thon thả, eo mông hữu lực đường cong lưu sướng…
Ặc… Các bạn có suy đoán thế nào, chứ tác giả là chưa có kết quả rồi. Nhìn tới nhìn lui thì vẫn có thể là một bé công được.
Thôi thì chúng ta để lại… Ấy khoan, có người tới!
Lời vừa dứt bên trong khung cảnh có bé sói với đôi tai tuyết trắng kia bỗng nhiên xuất hiện biến hóa khác. Từ xa xa có một người đàn ông đang đi tới, bước chân mạnh mẽ, thân hình cao lớn cũng không kém bé Hoắc Vũ Quang… Đệt, cũng không thể phán đoán được, lỡ người tới là thụ thì sao?
“…”
Dù sao thì truyện tới đây là kết thúc rồi. Nói trước là không có phiên ngoại gì đâu. Còn về Hoắc Vũ Quang là công hay thụ, bị đè hay đi đè người ta… Cho tác giả hứa hẹn lại phần hai nhé. Tạm biệt mọi người. Hẹn gặp lại!