Suốt 18 năm trong cuộc đời tôi đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, toàn là tranh chấp với ba mẹ, sống trong sự xem thường của hàng xóm, hoặc là những thứ tôi thích đều rời bỏ tôi mà đi.
Thật lòng mà nói, Chu Trì Dục là người đầu tiên mà tôi nhận rõ lòng mình rằng tôi thích anh.
Trong điện thoại nhét dưới hộc bàn vẫn còn tin nhắn anh gửi cho tôi, hỏi tôi hôm nay mấy giờ tan học.
Tôi trả lời anh là 6 giờ rưỡi, nhưng thực chất 5 giờ tôi đã ra rồi, vậy mà tôi vẫn trông thấy anh đã đứng dưới ngọn đèn đường nghịch điện thoại.
Một tay anh đút trong túi áo, thở ra từng luồng sương trắng, lúc trông thấy tôi, đôi mắt anh cong lên tựa ánh trăng non trên bầu trời.
“Hôm nay sớm vậy.”
Anh thuận tay xoa xoa đầu tôi.
“Em còn chưa hỏi anh đấy, rõ ràng em bảo là 6 giờ rưỡi, sao anh lại đến sớm như vậy?”
Tôi ngửa đầu nhìn anh, màu sắc trong đáy mắt anh thật ra rất nhạt, bóng anh phản chiếu dưới đèn đường mờ mịt.
“Ừm, hay là nói, Chu Trì Dục, anh rất nhớ em à?”
“Đúng vậy.”
Cơn gió mùa đông xen lẫn ý lạnh thấu xương, câu trả lời của anh thẳng thắn mà rõ ràng, tôi đột nhiên nhớ lại những lời bàn tán của đám bạn học mà mình tình cờ nghe được trong nhà vệ sinh.
Nói tôi được một tên côn đồ ngoài trường học bao nuôi.
Cái loại vu hãm vô duyên vô cớ kiểu này tôi đã sớm miễn dịch rồi, nhưng khi họ liên hệ Chu Trì Dục với đám côn đồ ngoài kia, không hiểu sao tôi lại thấy rất khó chịu.
Đúng, tôi biết thừa anh đánh nhau, anh trốn học, cũng biết rõ có lẽ anh không tốt như tôi tưởng tượng.
Nhưng hôm ấy, dưới ánh tà dương bao phủ, anh cõng tôi đến bệnh viện, trong đêm mưa tầm tã như trút nước, anh đưa cho tôi một chiếc ô, khi tôi chìm trong đêm đen vô tận, anh là tia sáng duy nhất xuất hiện bên cạnh tôi.
Lừa tôi cũng được, giả vờ cũng tốt, có sao đâu chứ, tôi chỉ còn lại mình anh thôi.
Là tôi cam tâm tình nguyện.
“Làm sao vậy?”
Khi tôi chìm trong suy nghĩ của bản thân, anh đột nhiên hỏi tôi một câu.
“Cái gì?”
“Thi cử thế nào rồi? Suất tham gia cuộc thi kia ấy.”
Nói đến chuyện này là tôi lại vui vẻ.
“Em giành được suất tham gia rồi, tháng sau sẽ qua tỉnh khác học đào tạo, sau đó sẽ đi thi, phải xem xem có giành được giải thưởng cấp quốc gia không.”
“Đi đâu?”
Anh nghiêng đầu, an tĩnh hỏi tôi.
“Thành Châu.”
Hình như tôi trông thấy trong mắt anh có sự thất thố trong một khoảnh khắc.
Nhưng anh điều chỉnh rất nhanh, khiến tôi cũng phải nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi không, mà anh thì đã dời chủ đề qua chuyện tối nay ăn gì rồi.
Tôi đã gần nửa tháng không về nhà rồi.
Trong lúc ấy mẹ tôi có gọi cho tôi một cuộc điện thoại, điện thoại rung lên 3 giây rồi tắt, có lẽ là bấm nhầm.
Tôi đã hoàn toàn chiếm lấy bàn học của Chu Trì Dục, trên mặt bàn không có lấy một hạt bụi của anh đã dần dần bày đủ loại bài thi của tôi.
Tủ quần áo của anh cũng vậy, bị chỗ quần áo tôi đem ở nhà đến chiếm mất hơn phân nửa.
Có đôi lúc vào sáng sớm tỉnh dậy, anh sẽ đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, cũng không làm gì cả, chỉ giương đôi mắt trong trẻo nhìn tôi, sau đó xoa xoa đầu tôi.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Chu Trì Dục rất có quy luật, bữa sáng của tôi đều là anh mang cho tôi, vì tôi thường xuyên thức đêm giải đề nên lúc nào cũng đến sát giờ học mới đến được trường.
Lúc năm mới đến, đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được Tết là cái gì.
Lần đầu tiên tôi biết được, hóa ra thật sự có nhà mỗi năm sẽ đổi câu đối một lần, hóa ra bữa cơm tất niên có thể không hề lạnh lẽo, hóa ra người lớn lì xì cho trẻ nhỏ là tập tục từ lâu đời.
Cơm nước xong xuôi, Chu Trì Dục lén chạy vào trong sân tìm tôi.
“Bà lì xì cho em bao nhiêu?”
Trong đôi mắt anh như có một mảnh tinh hà lấp lánh, anh cách tôi rất gần, như chỉ cần vươn tay là có thể đụng vào được.
“500.”
“Thiên vị quá đi thôi.”
Anh bĩu môi, dắt tay tôi đi về phía trước.
“Bà thích em quá rồi, lì xì của anh cả 3 năm gộp lại cũng không nhiều bằng em.”
“Chúng ta đi đâu vậy? Chu Trì Dục.”
Anh quay đầu nhìn tôi, mặt mày khẽ cong, anh giơ ngón trỏ đặt lên môi.
“Bí mật.”
9.
Đầu tiên chúng tôi phải ngồi xe bus chuyến buổi tối.
Năm mới nên những chuyến xe bus vốn rất ít, chúng tôi phải đợi rất lâu mới đợi được xe, trong khoang xe cũng rất trống trải.
Tôi nhìn bảng hiệu ở trạm xe, điểm cuối là đến bờ biển.
“Buồn ngủ thì ngủ một lúc đi.”
Anh vươn tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho tôi, tôi nhìn thấy được hình dáng phản chiếu rõ ràng của mình trong đôi mắt anh, có lẽ trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ trong lòng tôi tung bay, nên tôi không chút nghĩ ngợi mà buột miệng nói.
“Anh trai.”
“Ừ?”
Âm cuối của anh hơi giương lên, giống như không đồng ý lắm.
“Nếu anh là anh trai của em thì tốt nhỉ.”
“Nhưng anh lại không cảm thấy có gì tốt cả.”
Anh cong ngón tay, nhẹ gõ lên trán tôi một cái, ánh đèn đủ màu sắc ngoài cửa sổ nối liền thành một chuỗi, lướt qua sau lưng anh.
“Nếu như anh là anh trai em, thì cái đuôi của em ngày nào cũng sẽ vểnh lên mất.”
“Thế nào gọi là cái đuôi sẽ vểnh lên?”
Anh cười nhìn tôi.
Tôi chôn nửa khuôn mặt trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn anh.
“Chính là, lúc nhỏ em muốn diễu võ dương oai ấy.”
“Bây giờ cũng có thể.”
Bắt đầu từ khi nào mà trong ánh mắt Chu Trì Dục nhìn tôi như có những ngôi sao lấp lánh nhỉ.
Trong đáy mắt anh không còn là màu hổ phách không chút gợn sóng nữa, mà nó như ngập tràn tinh hà sáng chói.
“Nơi có anh tồn tại, em vĩnh viễn có thể tùy ý diễu võ dương oai.”
Anh nhẹ nhàng nói.
…
Quả nhiên chúng tôi xuống xe ở bờ biển, mặt đường hơi ướt, ánh trăng dịu nhẹ treo trên bầu trời, dưới ánh đèn đường mờ nhạt chỉ có hai đứa chúng tôi.
“Tại sao lại đến bờ biển?”
Anh đi phía trước tôi, tôi đuổi theo mấy bước mới bắt kịp anh.
“Bởi vì rất yên tĩnh.”
Lúc anh cụp mi mắt luôn đem đến cho người ta một cảm giác rằng anh rất dịu dàng nho nhã, chúng tôi đứng cách một hàng rào, nhìn mặt biển gợn sóng lăn tăn.
“Nếu như không phải gặp được em ở nơi này thì tốt biết mấy.”
Gió biển thổi làm rối loạn mái tóc anh, ánh mắt anh ấm áp mà dịu dàng, tôi nghe không hiểu ý trong lời nói của anh, nhưng lại vô cớ muốn ghi nhớ thật kỹ đôi mắt anh.
“Nhưng nếu như không đến đây, thì có lẽ anh sẽ không gặp được em.”
“Chu Trì Dục, anh từ đâu đến vậy?”
Mùi tanh mặn của gió biển xộc vào khoang mũi, trống ngực tôi đập như sấm, có trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy mình đến rất gần chân tướng rồi.
“Lần này đi thi về, nếu như em giành được giải thì anh sẽ nói hết cho em nghe.”
Anh cúi người dựa sát vào tôi, cười nói với tôi như vậy.
“Vậy nếu như không…”
Ở phía chân trời nơi xa xa đột nhiên có pháo hoa nở rộ.
Hình như là phóng từ bên kia núi, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, lưu quang rực rỡ phản chiếu trên mặt biển.
Nở rộ rồi biến mất, nhưng lại đẹp đẽ đến mức khắc ghi sâu trong tim người ta.
“Năm mới có nguyện vọng gì không?”
Anh đứng bên cạnh hỏi tôi.
“Đương nhiên là có thể giành được một thứ hạng tốt trong cuộc thi rồi, Chu Trì Dục, còn anh thì sao?”
Tôi nghiêng người nhìn anh, mới phát hiện anh vẫn luôn nhìn tôi.
Anh không biết được rằng lúc pháo hoa rực sáng trong đôi mắt anh đẹp đẽ đến nhường nào đâu, và anh cũng không biết khi mà sóng biển cuộn trào, nhịp tim của tôi đập vang dội đến mức nào đâu.
Anh kéo tôi lại gần anh, khẽ hôn lên khóe môi tôi.
“Nguyện vọng của anh là…”
“Năm nay vẫn có thể ở bên cạnh em.”
10.
Phải sang tỉnh khác tập huấn 1 tháng, cũng coi như là phải xa nhà một chuyến.
Đây là lần đầu tiên tôi đi xa nơi mình sống như vậy, nhưng không ngờ lại có một loại cảm giác như được trốn thoát.
Trước khi đi tôi về nhà một lần, về vào lúc 6 giờ sáng tinh mơ ấy, lão già kia nằm vật trên ghế sofa, quần áo mấy ngày trời không giặt lộn xộn chất đống, tiếng ngáy vang cả một góc.
Tôi đá đá ông ta, ông ta không tỉnh.
“Tôi đi đây.”
Tôi khe khẽ nói với ông ta như vậy.
Hình như ông ta mơ thấy đang ăn món gì đó ngon lành, chép chép miệng, rồi lăn qua bên khác ngủ tiếp.
…
Tôi lại gửi cho mẹ tôi một tin nhắn, nói với bà tôi phải sang tỉnh khác tập huấn.
Thật lâu sau bà mới trả lời lại, chuyển cho tôi 1000 tệ.
“Con ở bên ngoài một mình nhớ chăm sóc mình thật tốt, mẹ còn em trai em gái phải chăm sóc, mẹ cũng có gia đình riêng của mẹ, chỗ tiền này cho con, đừng đến tìm mẹ nữa.”
“…”
Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thật lâu, đột nhiên cảm thấy mình đã không còn gì để mất nữa.
Xe của trường học sẽ đưa chúng tôi đi, hôm ấy Chu Trì Dục đưa tôi đến cổng trường.
Hình như vẫn giống với vô số buổi sáng bình thường khác, ánh nắng xuân chiếu rọi, lúc tôi chuẩn bị là người cuối cùng lên xe, anh bỗng giữ chặt cặp sách kéo tôi lại.
“Cái này cho em.”
Anh tặng cho tôi một quyển sách ôn tập.
“Nghĩ tới nghĩ lui, muốn tặng quà cho em chỉ có cái này là thích hợp nhất.”
“…”
Làm gì có ai đi tặng con gái người ta loại quà này lúc xa nhau cơ chứ.
Sách bài tập trong tay không biết là tìm được từ đâu, sách có hơi cũ, bên trong cũng có những hàng chữ ghi chép chằng chịt, tôi vẫn chưa kịp xem kỹ, Chu Trì Dục đã ấn lấy đầu tôi xoa nhẹ hai cái.
Anh cúi người, khẽ mỉm cười với tôi.
Ánh nắng đầu xuân rạng rỡ rơi trong đáy mắt anh, lúc anh cười lên đẹp như từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
“Lâm Tiểu Ngư, em nhất định phải tiến về phía trước nhé.”
Rồi anh nhẹ nhàng đẩy tôi lên xe, tôi thậm chí còn không kịp quay đầu nhìn anh một cái.
Lúc xe khởi hành, tôi cố gắng quay đầu lại nhìn, nhưng hình như anh đã đi rồi, cơn gió nơi xa cuốn bay từng lớp lá rụng, cây cối đầu xuân đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Trên đường phố trống rỗng, ngay cả cái bóng của thiếu niên ấy tôi cũng không thể tìm thấy được nữa.