– Không biết tướng công định cải trang cho cô nương đây thành hạng người nào?
Vô Tâm cười nói:
– Tuỳ ý tiên sinh.
Tú Linh cười:
– Lão tiền bối cứ dịch dung cho tiện thϊế͙p͙ thành một nam tử vì tiện thϊế͙p͙ còn phải đi cùng đường với Nhâm tướng công.
Cù Thức Biểu ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Nữ cải nam trang, tuy bề ngoài có giống nhưng cử chỉ nói năng vẫn không giấu được ai. Nhưng thôi được, để ta thử cố xem. Mời cô nương theo lão phu sang bên này. Nhâm tướng công hãy đứng đây đợi một lát.
Điền Tú Linh vâng lời, theo ông ta ra khỏi thạch ốc.
Một lát sau lại thấy ông già khác, tay xách chiếc khăn gói bằng vải lam, bước vào. Nhâm Vô Tâm ngẩng trông lên, thấy ông già ấy chính là Thi Thuý Phong, một vị danh y quê Hà Sóc, liền đứng lên đón, lão cười nói:
– Nhâm tướng công hãy thay bộ y phục này vào đi. Lão phu sẽ xin vì tướng công mà sửa đổi nét mặt cho khác đi một chút..
Trong khăn gói, có một bộ y phục học trò bằng vải màu lam nhạt, giầy tất đủ cả. Nhâm Vô Tâm vội cởi áo cũ thay vào áo mới, rồi ngồi xuống ghế đá cho Thi Thúy Phong hoá trang.
Thi Thuý Phong lấy trong mình ra một chiếc hộp sắt, đặt lên bàn, cười nói:
– Xin tướng công hãy tạm nhắm mắt lại, để lão phu bắt đầu.
Vô Tâm theo lời nhắm mắt lại, chỉ thấy hai tay Thi Thuý Phong nhè nhẹ đưa đi đưa lại trêи mặt mình, dần dần chàng cảm thấy da mặt nhờn nhờn ươn ướt, nhưng chỉ một lát là khô ráo dễ chịu ngay. Kế lại nghe Thi Thuý Phong cười nói:
– Xong rồi!
Vô Tâm cũng cười hỏi:
– Xong rồi kia à? Nhanh thế?
Rồi chàng mở mắt ra, đỡ lấy tấm gương trêи tay Thi Thúy Phong, đưa lên mặt soi, chỉ thấy trong gương hiện ra khuôn mặt già nua gầy guộc, râu mọc lún phún đầy cầm, rõ ra một chàng tú tài kiết xác, thân già trước tuổi, còn đâu là chàng hiệp sĩ Nhâm Vô Tâm hoà hoa phong nhã mọi khi nữa.
Nhâm Vô Tâm thán phục vô cùng, vừa cười vừa nói:
– Tiên sinh diệu thuật vô song, đáng phục, đáng phục!
Thi Thuý Phong mỉm cười hỏi:
– Nhâm tướng công có biết tại sao lão phu lại hoá trang cho tướng công một hình dạng xấu xí, tiều tuỵ như vậy không?
Nhâm Vô Tâm ngẩn người ra một lúc, rồi lắc đầu cười gượng, Thi Thuý Phong liền giải thích:
– Trong giang hồ hiện thời không thiếu gì gái ɖâʍ đãng lẳng lơ, tướng công cải trang như thế này sẽ tránh được bao nhiêu là điều phiền phức.
Nhâm Vô Tâm bật cười:
– Lão tiền bối quả thực là dày dạn kinh nghiệm giang hồ, nhưng tại hạ…
Chàng vừa nói đến đây đã nghe tiếng Cù Thức Biểu cười ha hả, từ ngoài cửa nói vào:
– Nhâm tướng công không biết những câu chuyện phong lưu giai thoại của Thi lão tiên sinh lúc thiếu thời à? Nếu không thế thì làm sao có những kinh nghiệm hay ho ấy?
Mọi người đều cất tiếng cười vang. Trong khi đó Cù Thức Biểu đã dắt một chú tiểu đồng đội mũ nhỏ, mặc áo xanh bước vào. Chú tiểu đồng này mày rậm, mắt to, sắc mặt đầy vẻ ngây thơ thành thật, tuổi chỉ vào cỡ mười ba, mười bốn. Dầu người tinh mắt đến đâu cũng không thể nhận ra đó chính là Điền Tú Linh, đệ ngũ phu nhân của nhà Nam Cung thế gia nữa.
Điền Tú Linh đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, rồi cất giọng thỏ thẻ:
– Kỷ nhi xin đợi lệnh Nhâm tướng công sai bảo.
Cù Thức Biểu cười nói:
– Nhâm tướng công xem thử Điền cô nương cải trang có giống không?
Nhâm Vô Tâm vỗ tay cười sằng sặc bảo:
– Khéo quá! Tuyệt quá! Dù Nam Cung phu nhân có trông thấy, chắc cũng không thể nhận ra được.
Đoạn chàng chắp tay vái nàng một vái, nói:
– Thế này thì thật là uỷ khuất cho Điền cô nương quá!
Tú Linh mỉm cười nói:
– Huyền Quang đạo trưởng địa vị tôn quí như vậy mà còn hoá trang làm người hầu cho Bách Nhẫn đại sư, huống hồ tiện thϊế͙p͙ có xá kể gì? Xin tướng công đừng bận tâm đến điều ấy.
Nhâm Vô Tâm thở dài:
– Bọn ta tuy sức không thắng nổi Nam Cung phu nhân, nhưng chí khí thì còn vượt mụ xa. Hay dở gì thì ta cũng phải liều mạng với mụ một chuyến, dù không thắng được mụ, ít nhất cũng làm cho mụ thất điên bát đảo mới nghe.
Rồi chàng lại nói với hai vị danh y:
– Bây giờ xin hai vị xếp cho một số y phục cũ và vài món đồ nghề dùng để chế thuốc, cần nhất là ít dược liệu quí giá và mấy cái đơn thuốc bỏ đi, cho vào cái hộp bằng sắt, nhưng phải là cái hộp đẹp, chế tạo tinh xảo, để người ta vừa trông thấy là biết ngay bên trong đựng vật gì quí giá.
Thi Thuý Phong ngạc nhiên, không hiểu chàng cần dùng mấy vật ấy làm gì.
Cù Thức Biểu cười hỏi:
– Có phải Nhâm tướng công định dùng những vật đó để đánh lạc hướng đối phương chăng?
Nhâm Vô Tâm đáp:
– Vâng, đúng thế!
Cù Thúc Biểu liền đáp:
– Những vật đó thì đã có sẵn, để lão phu đi lấy cho tướng công.
Nói xong hấp tấp kéo tay Thi Thuý Phong đi ra khỏi phòng.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã đem đủ những đồ cần dùng đến.
Thi Thuý Phong cười nói:
– Chiếc hộp này là gia bảo của Thạch tiên sinh ở Kinh Đô. Chỉ nội chiếc hộp không cũng đã quí giá lắm rồi, huống hồ bên trong lại còn bao nhiêu là thuốc quí nữa.
Nhâm Vô Tâm nghiêng người cảm tạ, lại dặn Điền Tú Linh chờ đợi trong giây lát, rồi cầm hộp và các thứ ra khỏi cửa..
Chỉ trong phút chốc, chàng đã ra khỏi động bí mật, xem xét khắp bốn phía trong khoảng chu vi chừng vài chục trượng. Khi biết chắc là không có ai theo dõi, chàng mới đi mạnh chân ra con đường chính, giẫm đạp bừa lên cây cỏ, làm thành nhiều vết chân, để ai trông thấy cũng tưởng là vừa có một bọn người đông đúc vừa ra khỏi động.
Sau đó chàng lại đem sống áo và các đồ dùng làm thuốc vứt rải rác ở các bụi cây ở hai bên vệ đường.
Những dấu chân trêи mặt đất chỉ có đi mà không có về, vì lúc trở về chàng đều trổ thuật khinh công, chân không chấm xuống đất. Với các vật dụng vung vãi lung tung, đủ chứng tỏ là những người trong động đều đã đi chỗ khác và trong lúc vội vàng đã đánh rơi rất nhiều đồ vật.
Chàng dàn nghi trận ra xa tới hơn một dặm, lại cẩn thận kiểm soát một lượt, rồi mới yên trí ra về.
Sau đó, chàng còn đem những cỏ khô, dây mây và những tảng đá trước kia vẫn dùng để lấp lối vào động, dẹp hết ra cả hai bên, trong động đã không có người thì hà tất cần gì phải che đậy.
Làm xong bấy nhiêu việc, chỉ hết chừng ba bốn giờ, lúc này mặt trời đã lặn, sao hôm đã lác đác một vài ngôi, sắc trời có vẻ u ám.
Trong động, Cù Thức Biểu, Thi Thuý Phong cùng Điền Tú Linh chờ lâu sốt ruột, đã sai người dọn cơm, vừa ăn vừa đợi. Trong khi ăn, Điền Tú Linh vẫn mặt ủ mày chau, biếng cười biếng nói. Một lát, nàng chợt ngẩng lên hỏi hai vị danh y:
– Hai vị tiền bối có biết trêи đời này có một loại độc dược mà người uống vào vẫn vô sự, nhưng khi nào người hạ độc muốn cho nó phát ra thì nó sẽ phát ra không?
Thi Thúy Phong ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Lão phu đã phí mất ba chục năm tâm huyết, nghiêm cứu các loại độc dược trêи đời này, mãi tới bây giờ vẫn chưa thấy có loại độc dược lạ nào như vậy.
Cù Thức Biểu nói tiếp:
– Theo lời Điền cô nương nói thì có lẽ loại độc dược ấy chính là một loại trùng độc ở Miêu Cương?
Tú Linh vội hỏi:
– Người bị trúng trùng độc, người khác có thể xem mà biết được không?
Cù Thức Biểu nói:
– Lão phu tuy không có thuốc chữa chứng đó, nhưng có thể xem biết được.
Tú Linh ngập ngừng:
– Vậy nhờ tiền bối xem dùm coi có phải vãn bối đã bị trúng loại trùng độc ấy không?
Cù Thức Biểu nhìn nàng một lát, rồi lắc đầu:
– Cô nương thần khí sung túc, mắt trong và sáng thế kia, quyết không phải là người bị trúng trùng độc. Cô nương thấy trong người thế nào mà lại cho rằng mình bị trúng trùng độc?
Tú Linh thở dài:
– Đó chính là một sự bí mật giữa cụ, bà, con, cháu dâu nhà Nam Cung chúng tôi. Vì tổ bà tôi không hề tín nhiệm một ai, bà lại sợ chúng tôi bội phản, nên đã bắt chúng tôi uống thuốc độc trước.
Hai vị danh y đưa mắt nhìn nhau, lẳng lặng.
Một lát sau, Cù Thức Biểu mới nói:
– Xin cô nương đưa tay để lão phu coi thử mạch xem sao.
Tú Linh vội đưa tay ra, Cù Thức Biểu dùng hai ngón tay để bắt mạch cho nàng, thái độ cực kỳ thận trọng. Một lúc lâu ông mới buông tay, ngẩng lên nói với Thi Thúy Phong:
– Mời Thi huynh xem thử.
Thi Thúy Phong bước lại gần, rồi cũng đặt tay lên mạch nàng.
Xem xong ông lại hỏi Cù Thức Biểu:
– Cù huynh thấy thế nào?
Cù Thức Biểu lắc đầu:
– Tiểu đệ không thấy triệu chứng gì là Điền cô nương đã bị trúng độc.
Thi Thuý Phong cũng nói:
– Mạch của cô nương rất bình thường, không có gì khác lạ, cả hai chúng tôi cùng đồng ý như nhau, dám chắc người khác xem cũng thế thôi.
Tú Linh ấp úng:
– Thế hay là… có khi tiện nữ chưa bị trúng độc?
Thi Thuý Phong bèn nói:
– Điều ấy cũng không thể quyết đoán được, có khi Nam Cung phu nhân đã chế ra được một thứ thuốc độc riêng, người uống phải sau một khoảng thời gian chừng độ hai ba năm mới phát ra, cũng chưa biết chừng.
Tú Linh buồn bã:
– Tiện thϊế͙p͙ dẫu chết cũng chẳng tiếc gì, nhưng thực không muốn chết trước khi mọi sự việc chưa được làm sáng tỏ.
Vừa nói tới đây, Nhâm Vô Tâm vừa bước vào, trêи vạt áo của chàng dính đầy bùn đất và cỏ may.
Cù Thức Biểu cười nói:
– Nhâm tướng công đi đâu về mà trông cỏ vẻ vất vả vậy? Hãy ngồi xuống đây uống vài chén rượu cho ấm bụng đã.
Nhâm Vô Tâm ngồi vào bàn, ăn uống một chút, rồi nhìn Điền Tú Linh cười nói:
– Kỳ nhi, chúng ta phải đi ngay bây giờ.
Tú Linh ngây người ra một lúc, mới chợt nhớ là chàng gọi mình, bèn bật cười đáp:
– Xin tuỳ lệnh tướng công!
Nhâm Vô Tâm lại nói với Cù Thức Biểu và Thi Thúy Phong:
– Tại hạ đã bố trí bên ngoài xong xuôi rồi. Nhưng các vị cũng nên cẩn thận bỏ bớt một gian thạch thất bên ngoài, đừng dùng gì tới, cửa ngõ lấp hết đi. Sau khi tại hạ đi rồi, cũng nên đốt một ít cây khô ở trước động cho có dấu vết tàn phá, thế là không còn lo gì nữa.
Nhâm Vô Tâm nói xong, chắp tay cáo từ. Mấy tên tiểu đồng hầu cận chàng đã sửa soạn sẵn hai gói hành lý cầm ra trao cho Nhâm Vô Tâm và Điền Tú Linh mỗi người một gói.
Lúc này, các vị lão nhân và mấy người trong động đều tề tựu đông đủ, cùng đưa tiễn hai người ra tới cổng ngoài, rồi mới từ biệt.
Ra khỏi cửa động, Tú Linh quay đầu lại, quả thấy quang cảnh nơi đây giống hệt như một nơi vừa có đám đông người đi qua.
Hai người đi lẩn vào trong bóng đêm, chợt thấy phía trước mặt loé lên một tia lửa, bèn vội vàng nhảy tránh về một bên. Nhâm Vô Tâm thấy bên đường có một cây tùng bách, lá rườm rà, bèn đưa tay ra hiệu cho Tú Linh, rồi cả hai cùng nhảy lên cây, ngồi nấp vào trong đám lá rậm.
Vừa ngồi yên một lát, lại thấy ánh lửa loé lên lần nữa, trước mắt đã hiện ra hai người đàn ông, một người câm cây hoả tập, còn một người cầm lưỡi chuỷ đang đi như bay trêи mặt tuyết, thỉnh thoảng dừng lại như muốn tìm kiếm vật gì.
Tuy ánh lửa chập chờn, lúc mờ lúc tỏ nhưng nhờ được bầu trời đầy sao phản ánh lên mặt tuyết, nên trong vòng ba thước còn có thể nhận diện được sự vật. Nhâm Vô Tâm và Điền Tú Linh ngồi trêи cây trông xuống, đã thấy rõ hai người đàn ông cùng mặc y phục dạ hành, một người chân tay thô lớn, bàn tay rất dài, trông có vẻ như một cao thủ về môn ngoại công. Còn một người thì tầm vóc thấp bé, thân pháp nhanh nhẹn nhẹ nhàng, trêи mặt hai người đều che một miếng vải đen.
Nhâm Vô Tâm nhìn kỹ một lát, rồi dùng công phu “truyền âm nhập mật” hỏi Điền Tú Linh:
– Cô nương đã luyện công phu “ truyền âm nhập mật” chưa?
Tú Linh lắc đầu. Chàng lại nói:
– Nếu vậy, tại hạ hỏi điều gì thì cô nương cũng chỉ cần gật hay lắc đầu cũng đủ.
Tú Linh gật đầu. Chàng hỏi:
– Người cao lớn kia hình như thuộc về Bắc Phái, tên là Ác Thiên Vương Lý Bá…
Tú Linh không đợi chàng nói hết, đã vội gật lấy gật để. Vô Tâm lại nói:
– Còn người thấp bé kia không biết có phải là Hoàng Phủ Thiếu Hồng, người đời thường gọi Tứ Bát Thuý Hoa Điệp,một caothủ nổi danh khắp lục tỉnh phía Bắc phải không?
Tú Linh lại gật đầu, sắc mặt lộ vẻ kinh dị, nghĩ thầm:
– Nhâm Vô Tâm quả là bậc kỳ tài. Chàng đối với hảo sĩ trong thiên hạ, sao mà biết rành mạch đến thế?
Lại nghe Nhâm Vô Tâm hỏi:
– Hai người này đều là nhân vật trong Thất Thập Nhị Địa Sát của Nam Cung thế gia chăng?
Tú Linh lại gật đầu. Lúc này, Lý Bá hình như phát hiện được cái gì, bèn cầm hoả tập giơ cao lên, gọi khẽ:
– Hoàng Phủ huynh lại đây xem thử cái này là cái gì?
Hoàng Phủ Thiếu Hồng nhảy tới bên cạnh hắn. Lý Bá cúi xuống, nhặt trong bụi mây khô ra một chiếc hộp sắt, trêи nắp hộp chạm mấy viên ngọc quí, dưới ánh sao trong lóng lánh như kim cương.
Hắn đưa cho Hoàng Phủ Thiếu Hồng xem, rồi nói bằng một giọng hơi có vẻ xúc động:
– Cái hộp trông có vẻ quí giá, không biết bên trong đựng gì?
Hoàng Phủ Thiếu Hồng cau mày, không đáp, chợt cầm lưỡi chuỷ sáng loáng như nước, vung lên chém một nhát vào chiếc khoá đồng, rồi mở nắp hộp ra. Hai người cùng ngồi xuống bới bới tìm tìm trong hộp một lát, Lý Bá chợt thở dài nói:
– Mấy lão già này chạy trốn như đoàn chuột, đến nỗi có cái hộp quý cũng đánh rơi.
Hoàng Phủ Thiếu Hồng nói:
– Những vật này là cần câu cơm của họ, không hiểu sao họ lại vứt đi?
Lý Bá lắc đầu cười:
– Huynh đệ nói thế không đúng! Chắc hẳn bọn họ sợ có người theo đuổi, trong lúc vội vàng, chỉ mãi chạy cho nhanh, đâu còn thời giờ kiểm soát đồ vật, nên mới bỏ mất chiếc hộp quí giá thế này, chứ đâu phải họ vứt đi.
Nhâm Vô Tâm và Điền Tú Linh chỉ đưa mắt nhìn nhau cười. Giữa lúc ấy chợt thấy một bóng đen vừa cao vừa gầy từ xa chạy đến. Cái bóng này cũng bịt mặt bằng một chiếc khăn đen, chỉ để lộ hai con mắt sáng quắt như điện. Hắn đi đã gần tới sau lưng Lý Bá và Hoàng Phủ Thiếu Hồng, mà hai người này vẫn không biết gì cả. Đủ hiểu khinh công của hắn cao đến bực nào.
Gã tiến sát đến sau lưng Hoàng Phủ Thiếu Hồng, đôi mắt đăm đăm nhìn chiếc hộp trong tay Lý Bá, lẳng lặng không nói gì. Lý Bá và Hoàng Phủ Thiếu Hồng vẫn không biết có người đứng sau lưng, đầu óc hình như để cả vào chiếc hộp sắt. Một lát, Lý Bá chợt cười khẽ nói:
– Những dược liệu và mấy cái đơn thuốc này chắc toàn là vật quí. Chi bằng chúng ta đem thẳng về, đừng để người khác tranh mất công.
Hoàng Phủ Thiếu Hồng hỏi:
– Đem thẳng về đâu?
Lý Bá cười nói:
– Đưa thẳng về cho Nam Cung phu nhân, chứ còn đem về đâu nữa? Nếu được lão phu nhân cao hứng, chưa biết chừng…
Hoàng Phủ Thiếu Hồng liền ngắt lời:
– Nhưng hành động của chúng ta hôm nay thuộc về Điạ Xương cai quản, mình không nói qua lão ta một tiếng thì sao được?
Lý Bá thở dài:
– Hoàng Phủ huynh, chúng ta đều là những nhân vật có tiếng tăm hiển hách trong giang hồ, từ ngày vào làm môn hạ của Nam Cung thế gia, không những phải chịu sự cai quản của người khác mà địa vị còn dưới cả anh đầu lĩnh hạng bét. Ngay cả Nam Cung phu nhân, mặt mũi thế nào, mình cũng chưa được biết, vậy thì hà tất gì phải trung thành như vậy!
Hoàng Phủ Thiếu Hồng đáp:
– Lão phu nhân bận trăm công nghìn việc, thì giờ đâu mà tiếp chúng ta.
Lý Bá cười nhạt:
– Thế sao lão Địa Xương Tiêu Nhị thì muốn vào hầu lão phu nhân lúc nào cũng được?
Hoàng Phủ Thiếu Hồng đáp:
– Người ta là đầu lĩnh, mình bì thế nào được.
Lý Bá lạnh lùng nói:
– Ấy đó, chính vì lẽ ấy, tiểu đệ mới bàn với đại huynh về việc đem thẳng chiếc hộp này đến chỗ của lão phu nhân, để phu nhân biết huynh đệ mình là người mẫn cán, rồi ta sẽ thừa dịp bắt cẳng lão quỉ ốm kia đi, có phải là nhất cử lưỡng tiện không? Nếu bây giờ ta đem cái hộp này nộp qua tay lão, lão nhận là công lão thì huynh đệ ta còn xơ múi gì nữa.
Nhâm Vô Tâm nghe đến đây liền quay lại nhìn về người áo đen đứng phía sau Hoàng Phủ Thiếu Hồng, thấy mắt hắn ánh lên một tia sáng dữ dội, liền nghĩ bụng: “Tên này có lẽ là một trong sáu tên đầu lĩnh Thất Thập Nhị Địa Sát đây chăng? Nếu đúng thì phen này tên Lý Bá sẽ phải chết với hắn?”
Kế lại nghe Hoàng Phủ Thiếu Hồng bảo:
– Lý huynh nếu quả định làm thế thì tiểu đệ quyết không làm theo.
Lý Bá biến sắc nói:
– Sao vậy?
Hoàng Phủ Thiếu Hồng cười nhạt:
– Tiểu đệ nghĩ tình huynh đệ đã chơi với nhau bao nhiêu ngày, nên không khi nào lại tố cáo chuyện này với ai. Lý huynh muốn vào yết kiến Nam Cung phu nhân thì xin cứ tuỳ tiện.
Lý Bá ngẩn người ra một lát, rồi chợt giậm chân xuống đất, giận dữ nói:
– À, thì ra ta không có mắt…
Vừa nói đến đây, chợt nghe phía sau có một giọng nói lạnh như thép vang lên:
– Đúng đó! Quả là nhà ngươi không có mắt thật!
Cái tiếng nói đó, thật chẳng khác gì mũi dao nhọn đâm suốt trái tim Lý Bá. Lý Bá rùng mình, quay phắt đầu lại, mục quang chạm phải luồng nhãn tuyến đầy sát khí của hắc y nhân, tức thì chiếc hộp sắt rơi xuống đất, đánh “bộp” một tiếng.
Hoàng Phủ Thiếu Hồng cũng giật mình quay lại, thốt lên một tiếng kinh hoàng, nhưng đôi mắt hắn không thấy lộ vẻ gì là khủng khϊế͙p͙. Có lẽ hắn đã biết người áo đen đến đó từ lâu nhưng vì muốn bảo toàn tính mạng và địa vị nên cam tâm bán rẻ bằng hữu.
Gã áo đen trừng mắt nhìn Lý Bá một lúc, rồi thốt nhiên cúi xuống nhặt chiếc hộp, mở ra xem qua một lượt rồi đặt xuống trước mặt Lý Bá.
Lý Bá ấp úng:
– Cái… cái này…
Gã áo đen hừ một tiếng, lạnh lùng cười:
– Lý huynh đã muốn đem cái hộp này nộp tận tay lão phu nhân thì cứ tự tiện đem ngay đi.
Lý Bá lùi lại một bước, lắp bắp bào chữa:
– Vừa rồi… vừa rồi… tại hạ chỉ là nói đùa… nói đùa…
Gã áo đen dịu giọng nói:
– Giữa chúng ta, chức vị tuy có kẻ trêи người dưới, nhưng đều trung thành với Nam Cung thế gia, tình nghĩa như huynh đệ, ai đưa đi cũng chẳng thế.
Hắn cười khanh khách mấy tiếng, rồi lại nói tiếp:
– Vả lại, chúng ta còn phải ở đây để tra xét, nếu Lý huynh chịu mang cái hộp này về trước, để phu nhân khỏi trông đợi thì càng hay lắm.
Lý Bá chớp chớp đôi mắt, ấp úng:
– Nhưng… nhưng…
Người áo đen cười ha hả:
– Lý huynh đừng từ chối nữa. Tại hạ chỉ hơi áy náy một chút, chứ tuyệt nhiên không có gì khác, Lý huynh đừng ngại.
Lý Bá vẫn đứng yên, không dám động đậy, mắt hết nhìn gã áo đen lại nhìn Hoàng Phủ Thiếu Hồng.
Hoàng Phủ Thiếu Hồng chỉ đưa mắt nhìn ra phía xa, chẳng nói năng gì.
Lý Bá không biết nghĩ sao, chợt ngẩng đầu lên nói bằng giọng quả quyết:
– Đầu lĩnh đã sai bảo, thuộc hạ xin vâng lệnh nhưng chẳng hay đầu lĩnh còn sai bảo gì nữa không?
Gã áo đen lắc đầu:
– Không còn việc gì khác nữa.
Lý Bá hỏi:
– Lúc trở về, thuộc hạ có còn phải đến đây nữa không?
Người áo đen lắc đầu, Lý Bá cúi xuống lấy chiếc hộp, rồi thủng thỉnh quay đi. Người áo đen luôn miệng cười khẩy, chờ cho Lý Bá quay đi liền giơ hữu thủ phóng một chưởng vào sau lưng hắn.
Một chưởng ấy bề ngoài trông nhẹ như không, vậy mà cả thân hình cao lớn lực lưỡng của Lý Bá không sao chịu nổi, hắn chỉ kịp “hự” một tiếng, rồi ngã ngay xuống đất, chiếc hộp văng đi một nơi, máu đỏ loang ra khắp mặt tuyết.
Gã áo đen cười sằng sặc:
– Lý Bá ơi Lý Bá! Ngươi đừng trách ai, chỉ nên trách mình chọn bằng hữu không tin, nếu Hoàng Phủ Thiếu Hồng bảo ngươi trước, thì ngươi đâu đến nỗi phải bỏ mạng tại đây.
Hoàng Phủ Thiếu Hồng từ nãy đến giờ vẫn đóng vai khách bàng quan, lúc này mới giật mình kinh hãi nói:
– Sao… sao đầu lĩnh lại nói vậy?
Thiếu Hồng cúi đầu, không biết nói gì nữa.
Gã áo đen lại lạnh lùng nói tiếp:
– Ta vừa tới đây, ngươi đã biết ngay, còn vờ làm bộ không trông thấy. Phen này ta giết Lý Bá, chắc ngươi kɧօáϊ lắm nhỉ?
Thiếu Hồng lẳng lặng một lát, chợt ngẩng lên cười nói:
– Đại Kha xét quả không sai, thuộc hạ đã biết Lý Bá có lòng muốn phản Đại Kha từ lâu, nên mới để mặc cho hắn tự nói ra, để Đại Kha liệu bề mà đối phó.
Người áo đen lạnh lùng nói:
– À thì ra thế? Chứ không phải người thù ghét gì Lý Bá?
Thiếu Hồng cúi đầu nói:
– Thuộc hạ đối với Đại Kha lúc nào cũng một lòng một dạ, xin Đại Kha đừng ngờ.
Gã áo đen cười ha hả rồi nói:
– Tên Lý Bá chết ở đây là do Nhâm Vô Tâm sát hại, phải thế không?
Thiếu Hồng vội đáp:
– Phải phải, chính mắt thuộc hạ trông thấy.
Nhâm Vô Tâm ngồi trêи cây, bất giác rủa thầm một tiếng, chợt nghe gã áo đen cười ha hả nói:
– Thì ra chính mắt ngươi trông thấy. Nhưng tại sao Nhâm Vô Tâm lại sát hại Lý Bá?
Thiếu Hồng chớp mau đôi mắt, rồi nói luôn một hơi:
– Nhâm Vô Tâm bảo hộ mấy lão già đi trốn, mấy lão già đi rồi, Nhâm Vô Tâm ở lại đoạn hậu, vừa gặp Lý Bá nấp trong bụi cây nhìn ra, hắn liền phóng chưởng đánh chết.
Người áo đen nói:
– Nếu thế thì hoá ra Lý Bá vì trung thành mà chết? Như thế công lao to lắm!
Thiếu Hồng mỉm cười:
– Người đã chết rồi, dù có công lớn cũng chẳng làm gì. Cái hộp kia là do Đại Kha phải hết sức chiến đầu với quần ma mới giành được.
Người áo đen cười ha hả:
– Đúng đúng! Cái hộp ấy là do ta giành được. Nhưng nếu lão phu nhân lại hỏi ta vì sao giành được chiếc hộp mà lại không biết bọn chúng chạy đi đâu, thì biết nói sao?
Thiếu Hồng ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
– Bọn họ đi đâu thì trừ Nhâm Vô Tâm ra, đến mấy lão già mà hắn đưa đi cũng còn không biết, huống hồ người ngoài? Vả lại, Nhâm Vô Tâm võ công cao quá, ai mà bắt được hắn?
Nhâm Vô Tâm cười thầm, tự nghĩ: “Quá khen!”