Niềm vui nhỏ 8 – Cố Tinh Lan.
__________
“Ôi, xin lỗi, xin lỗi Tinh Lan, chị không nên nói như vậy…”
Nhiếp Hi lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt, nước mũi của em bé khóc nhè.
Từ cấp hai đã không thấy Tinh Lan khóc nhiều, nên giờ em khóc làm Nhiếp Hi hoảng loạn.
Cố Tinh Lan để chị lau, nhưng nín không được và nước mắt cứ chảy dài trên má.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào má, dù trong phòng bật sưởi cũng lạnh lẽo không thôi.
Cố Tinh Lan không nén được đau khổ, kéo chị Nhiếp Hi ôm vào lòng.
“Huhuhuhuhuhuhuhu….”
Cố Tinh Lâu vùi mặt vào vai Nhiếp Hi nức nở. Em đâu muốn khóc đâu, nhưng em quá đau lòng.
Nhiếp Hi của em tốt như vậy phải sống lâu mới đúng, lâu hơn cả em cơ.
“Tinh Lan khóc nhè, chị dỗ sao mới được đây?” Nhiếp Hi cười cười, vỗ vỗ mặt em bé ấm áp.
Cố Tinh Lan lắc đầu lia lịa, em không muốn Nhiếp Hi thấy mình như này.
“Chị không nên nói vậy, chỉ tự nhiên nghĩ đến mới hỏi em thôi. Mai sau chị không nhắc đến nữa, được không Tinh Lan?”
Cố Tinh Lan khóc lớn như đưa đám, phải thật lâu mới chịu buông Nhiếp Hi ra.
Em không biết mình buồn đau đến nhường nào.
“Đừng có nhắc đến mấy cái này nữa. Em, em chịu không nổi.” Cố Tinh Lan buông Nhiếp Hi ra, đôi mắt đẫm lệ nhìn Nhiếp Hi, nhìn xong vội nhìn qua chỗ khác.
Em sợ nếu nhìn chị Nhiếp Hi nữa em sẽ khóc.
“Chị sai, chị sai rồi. Chị sẽ khỏe thật khỏe mạnh, không làm em sợ nữa được không?”
Nhiếp Hi vươn tay nắm lấy em, thỉnh thoảng dùng khăn giấy lau nước mắt cho Tinh Lan.
“Nếu dì Ngôn Trăn thấy sẽ tưởng chị ăn hiếp em đó, em thấy chị ăn hiếp được em không?” Nhiếp Hi lẩm bẩm, thấy Tinh Lan khóc thở không ra hơi mà đau cả ruột gan.
“Chị ăn hiếp em.”
Cố Tinh Lan vừa nói vừa lau mặt tứ tung.
“Chị không có.” Nhiếp Hi đưa cốc nước ấm cho Tinh Lan.
Người mình thích nhất chỉ vì câu “nói đùa” mà khóc đến khàn giọng.
Cố Tinh Lan không muốn uống cũng không muốn cầm lấy.
“Thôi, nín nào, mai tắt tiếng đó. Uống miếng nước có được không?” Nhiếp Hi nhẹ nhàng dỗ dành người bản thân luyến tiếc nhất.
Nhiếp Hi chẳng biết mình còn có thể đồng hành cùng Tinh Lan bao lâu.
Chỉ hi vọng ông trời thương xót cho thêm chút ít thời gian, chỉ mấy năm thôi cũng được. Chỉ cần đến lúc bản thân nhìn thấy được Tinh Lan tìm được người mình thích.
Để Nhiếp Hi biết Tinh Lan có người cùng bước đi trên đường đời. Tốt nhất có thể thấy Tinh Lan kết hôn, cùng người ta bước trên lễ đường thì đời này sẽ không hối hận.
Cho dù biết bản thân thích em như nào.
Nhưng sẽ không nói với em, không thể nào nói với em.
Nhiếp Hi cầm ly nước trong tay, Tinh Lan không chịu uống nên đành thở dài.
“Thôi, Tinh Lan không sợ gì hết, mai tắt tiếng cũng không thể đổ thừa chị.” Nhiếp Hi định cầm ly nước đặt về bàn nhưng Cố Tinh Lan lại lấy đi.
“Em sợ.”
Chỉ hai chữ, Cố Tinh Lan nhìn Nhiếp Hi.
“Uống hết đi, uống hết chị đi rót thêm.” Nhiếp Hi cười.
Cố Tinh Lan buồn buồn, em chớp đôi mắt chua xót, uống hết nước rồi nhìn Nhiếp Hi.
“Không có chuyện gì em sợ.”
“Vậy em sợ gì?”
Cố Tinh Lan nhìn Nhiếp Hi, em đưa tay vuốt ve mặt chị nhưng không dám dùng sức. Em không dám, em sợ, sợ rằng Nhiếp Hi sẽ biến mất trước mặt em.
“Nói chị nghe, Tinh Lan sợ gì nè? Em nói đi, chị sẽ ghi nhớ để mai sau không nói kẻo làm sợ em.” Nhiếp Hi để em chạm vào mình, nhưng vẫn rất muốn biết điều gì làm Tinh Lan lo sợ.
Em sợ.
Sợ mất chị.
Âm thanh từ đáy lòng làm nước tràn ra hốc mắt. Cố Tinh Lan cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, cúi đầu điên cuồng chớp mắt.
“Sợ gì được, sợ chị gây ra mấy chuyện rắc rối để em đi dọn hậu quả.” Cố Tinh Lan nhẹ nhàng nói “nỗi sợ” của bản thân.
Nhiếp Hi lẩm bẩm: “Ò…Vậy là sợ chị làm phiền em, quỷ hẹp hòi.”
Cố Hành Lan nhẹ cười, Nhiếp Hi thấy em nín khóc nên xoa đầu em thành tổ quạ. Tóc Cố Tinh Lan vừa dài vừa xoăn, Nhiếp Hi rất thích. Và việc này cũng cho thấy hai người thân thiết với nhau.
Cố Tinh Lan để chị xoa, chỉ cần người này vui vẻ thì ổ gì cũng chịu.
Đồng hồ sinh học của Nhiếp Hi rất sớm.
Đến giờ sẽ ngã xuống ngủ, Cố Tinh Lan nằm cạnh nghĩ đến thất thần.
Em không ngủ được, không biết do bản thân khóc nhiều nên đau mắt hay vì muốn nhìn Nhiếp Hi nhiều hơn.
Tóc Nhiếp Hi không nhuộm nhưng không đen tuyền, trông rất đẹp.
Nhiếp Hi lại mãi bao do không hấp thu được dinh dưỡng nên tóc không đen.
Cố Tinh Lan hơi cong môi, nghĩ đến những lần Nhiếp Hi trêu chọc mình rồi dùng ngón tay vuốt ve đôi lông mày và cánh mũi của chị.
Chẳng có chút ấm áp.
Bỗng nhiên Cố Tinh Lan thấy sợ hãi trong lòng, “Nhiếp Hi?”
Nhiếp Hi ngủ, không trả lời.
Không hiểu sao cơ thể phát thấy hoảng loạn, Cố Tinh Lan run rẩy đặt tay lên mũi đối phương,
Tiếng thở rất nhẹ.
Cố Tinh Lan như đi trên băng mỏng, em mất đi tự chủ, em vùi tay vào đầu tóc mình và lặng lẽ nằm đó khóc.
******
Khi thức dậy, Nhiếp Hi phát hiện trên giường có hai cái chăn.
Nhưng Tinh Lan đang nằm cùng chăn với mình, nằm áp ở sau lưng.
Nhiếp Hi đỏ mặt.
“Dậy rồi sao?”
Tiếng thì thầm nhè nhẹ phía sau, rất êm tai nhưng hơi khàn.
Nhiếp Hi hơi ngạc nhiên, xoay người đối mặt với Tinh Lan.
“Em dậy sớm vậy…” Dì Ngôn Trăn có bảo Tinh Lan thức dậy sẽ hơi bực.
Cố Tinh Lan hừ hừ hừ, không vui vì Nhiếp Hi cách xa mình một khoảng nên chủ động tiến lại gần.
“Chị ồn em.” Nói đúng là hôm qua ngủ đâu có ngon, vì lòng nhớ thương sao có thể yên giấc?
Nhiếp Hi trừng mắt, che miệng, rất rất nghi hoặc: “Đừng, đừng, chị đâu có ngáy…”
Cố Tinh Lan thấy Nhiếp Hi xấu hổ đỏ mặt, tiếp tục diễn: “Chị ngáy như con lợn nhỏ, gừ gừ gừ. Em thấy chị ngủ ngon nên không kêu dậy đó, nếu có điện thoại kế bên là em ghi âm lại rồi.”
Thật ra Nhiếp Hi chẳng phát ra tiếng động gì và làm Cố Tinh Lan sợ hết cả hồn.
“Tinh Lan, chị không có vậy..” Nhiếp Hi bĩu môi.
Cố Tinh Lan nhìn Nhiếp Hi, em cứ ngồi đó nhìn từng cử chỉ của chị, từ cái cau mày hay lúc chị cười và em cũng sẽ cười.
“Tinh Lan, thi xong em muốn quà gì? Chị tặng em.” Nhiếp Hi nghĩ hoài, nghĩ mãi nhưng không biết nên tặng gì cho Tinh Lan.
Thứ Sáu tuần sau có cuộc thi Toán, Tinh Lan là thiên tài nhỏ, tất nhiên sẽ tham gia. Nhiếp Hi biết em thi ở đâu nên muốn đợi em và tặng quà cho em. Hoặc nếu không có quà thì đưa em đi ăn một bữa thật ngon cũng được.
“Thi xong em tìm chị.” Cố Tinh Lan vuốt tóc Nhiếp Hi.
Em không muốn Nhiếp Hi chạy lung tung.
“Không, em không nói thì chị nghĩ tiếp. Chị biết em thi ở đâu đó, em không cản được chị.”
Cố Tinh Lan không lay chuyển được Nhiếp Hi đành miễn cưỡng đồng ý.
Thật không may, thời tiết thứ Sáu không được tốt.
Sáng sớm đã mịt mù mây đen.
Nhưng dự báo thời tiết nói trời không mưa, chỉ có mây.
Những ngày nhiều mây làm lòng người mệt mỏi, vì vậy buổi sáng Nhiếp Hi đã gửi tin nhắn cho Tinh Lan, bảo em vui vẻ đi thi. Còn bản thân Nhiếp Hi sẽ chạy qua vào buổi trưa, lúc em đã thi xong và đưa quà cho em.
Tinh Lan bảo Nhiếp Hi đừng tìm em vì trời không mấy tươi đẹp.
Nhiếp Hi chịu, nhưng không làm.
Và khi Tinh Lan thi xong thì trời đã nhẹ mưa.
Cố Tinh Lan đứng ở cửa hội trường, ngẩng đầu nhìn mưa nhỏ tí tách rơi. Mưa lâm râm sẽ không ngừng sớm, nhưng may là có bạn học mang dư chiếc ô nên em hỏi mượn rồi vội chạy ra khỏi hội trường.
Trao giải gì đó em không tham dự, em bảo với giáo viên là nhà mình có việc nên phải về ngay. Dẫu đạt giải nhất gì đó cũng không quan tâm, em chỉ muốn gặp Nhiếp Hi thật sớm, muốn nhìn thấy chị vì em đã hứa sẽ đi tìm chị.
“Tinh Lan!”
Lúc Cố Tinh Lan bước ra khỏi hội trường, em nhìn thấy bóng người quen thuộc đứa dưới mái hiên của tòa nhà cạnh bên.
Cố Tinh Lan ngây người, vội chạy qua bên đó.
“Em nói là đừng đợi em!” Cố Tinh Lan tức giận vì Nhiếp Hi không nghe lời, cơ thể đã yếu nhưng lại đứng dưới mái hiên để gió thổi.
“Chị…thuận đường.” Nhiếp Hi bị em hung dữ nên thấp giọng giải thích.
Cố Tinh Lan không muốn phát tiết trên người Nhiếp Hi, đành phải dùng khăn giấy lau đi vệt nước trên khuôn mặt ẩm ướt của chị. Em lấy tay sờ sờ tóc và quần áo của Nhiếp Hi, thực sự là chỗ nào cũng ướt.
“Không biết mang theo đô nữa, người ướt nhẹp nước mưa rồi, bị cảm thì phải làm sao!?” Cố Tinh Lan muốn cởi áo khoác của bản thân khoác cho Nhiếp Hi.
Nhưng Nhiếp Hi nắm chặt góc áo không chịu buông.
“Đợi chị, đợi chị, chị có quà cho em.”
Cố Tinh Lan đành dừng lại, nhìn xem người làm mình sôi máu máu muốn tạo bất ngờ gì.
“Cho em hoa chị thích nhất – lan Nam Phi.”
Cố Tinh Lan kinh ngạc nhìn đó hoa vàng nhạt, em biết, em biết đây là hoa chị Nhiếp Hi thích nhất.
Em nhận lấy bó hoa. Bông vẫn còn khô ráo, chưa hề dính một giọt mưa nhưng người Nhiếp Hi thì ướt sũng.
“Sao không biết tránh mưa, toàn che cho hoa thế này?” Cố Tinh Lan vừa đau lòng vừa tự trách.
Nhiếp Hi sờ sờ bộ quần áo đẫm nước mưa, nhẹ nhàng mỉm cười. Nhiếp Hi có thể Tinh Lan vui vẻ khi nhận được hoa.
“Mưa lúc đang đi nửa đường, nhưng muốn cho em hoa mà sợ bị ướt mới giấu vào người.”
__________
Tác giả: Vì em, chị nguyện ý.