Editor: KimH
Beta: Maria
–
Lâm Tinh Hà vừa lên lối đi cho khách VIP đã có quản gia đến tiếp đãi, tri kỷ xách hành lý cho cô mặc dù hành lý của cô không nhiều lắm, cũng chỉ có một balo hai ngăn và một cái chổi.
Quản gia cũng họ Lâm, tên là Lâm Thương, mặc bộ âu phục phẳng phiu, trên miệng nở một nụ cười phục vụ tiêu chuẩn.
Có người giúp mình xách hành lý, tất nhiên là Lâm Tinh Hà rất vui, mặc dù vào buổi tối, vị quản gia đẹp trai này sẽ biến thành lệ quỷ. Lâm quản gia còn muốn ôm Tiểu Tuyết Cơ giúp Lâm Tinh Hà, Lâm Tinh Hà cũng không từ chối, thoải mái đưa Tiểu Tuyết Cơ trong ngực cho anh ta, còn vui vẻ nói về tính cách của Tiểu Tuyết Cơ với anh ta.
“Bé rất ngoan, không nghịch ngợm tý nào. Khác với mấy con mèo bình thường, bé rất thích ăn mấy món thịt mà con người hay ăn.”
Lâm quản gia nói: “Vâng, tôi nhớ kỹ rồi.”
Dưới sự hướng dẫn của Lâm quản gia, Lâm Tinh Hà bước vào đại sảnh của tàu du lịch.
Lâm quản gia nhiệt tình giới thiệu với Lâm Tinh Hà: “Đây là đại sảnh của chúng tôi, có 8 thang máy, phòng của quý khách có thang máy riêng. Chúng tôi có tổng cộng 12 nhà hàng, 8 nhà hàng miễn phí, 4 nhà hàng thu phí đều có trình độ 3 sao của Michelin…”
Lâm Tinh Hà vừa nghe vừa quan sát đại sảnh nguy nga lộng lẫy. Từ vị trí của cô, ngẩng đầu là có thể nhìn rõ từng tầng một, cô đếm qua, hơi bất ngờ, hỏi: “Tàu du lịch có 8 tầng à?”
“Thêm 2 tầng phụ là 10 tầng.”
Lâm Tinh Hà đã từng ngồi rất nhiều tàu du lịch. Với mấy tàu du lịch có trọng tải cỡ lớn như này, thường thì sẽ xây dựng hơn 15 tầng, như vậy mới có thể chuẩn bị được nhiều phòng cho khách, cũng kiếm thêm được nhiều tiền hơn trong một chuyến du lịch. Dù sao trong một chuyến đi của tàu du lịch, lợi nhuận chủ yếu là vé tàu và tiền boa tính theo đầu người.
Sau khi vào phòng, cô mới phát hiện chiều cao của phòng cao hơn nhiều so với những phòng cô ở trước đây. Bình thường thì chiều cao của những căn phòng trong tàu du lịch sẽ không cao lắm, chỉ cao ngang với nhà trọ thông thường trên đất liền thôi, mà phòng ở đây lại cao ít nhất 4 mét, đồ dùng trong phòng đều là king size.
Dáng người Lâm Tinh Hà nhỏ xinh, giống như một đứa trẻ đứng trong phòng.
Quản gia đặt hành lý của cô xuống, nói: “Bên giường có một cái nút, có việc có thể gọi tôi. Cho dù là yêu cầu gì cũng đều có thể nói với tôi, tôi sẽ làm cô hài lòng.”
Lúc anh ta đang định để Tiểu Tuyết Cơ trong ngực xuống, Lâm Tinh Hà cười nói: “Thừa dịp bây giờ các hành khách khác còn chưa lên hết tàu, trên tàu cũng coi như yên tĩnh, anh dẫn tôi đi tham quan tàu du lịch đi. Mèo của tôi tên Tiểu Tuyết Cơ, có vẻ bé rất thích anh, anh ôm hộ tôi nhé…”
“Vinh hạnh của tôi.”
Lâm Tinh Hà ra khỏi phòng, cô không ngờ người ở phòng bên cạnh lại là vị BOSS của Khoa Kỳ Huyễn kia.
Y cũng chú ý đến Lâm Tinh Hà, thản nhiên nhìn qua cô rồi đóng cửa phòng lại.
Lúc trước Lâm Tinh Hà đã hỏi hướng dẫn viên du lịch, hướng dẫn viên du lịch bảo là hết vé phòng VIP rồi. Nếu BOSS Khoa Kỳ Huyễn có phòng VIP ở, vậy thì chắc là đã dùng biện pháp nào đó.
Lâm Tinh Hà nhìn số phòng của BOSS Khoa Kỳ Huyễn, sau đó đi theo Lâm quản gia.
Lâm quản gia dẫn cô đi tham quan từng tầng một trên tàu du lịch.
Mỗi tầng trên tàu du lịch đều cao bằng chiều cao phòng ở, đồ trang trí trên bàn ghế cũng vậy, đều to hơn đồ vật bình thường nhiều.
Lâm Tinh Hà im lặng quan sát, lại hỏi một vài vấn đề.
Lâm quản gia làm tròn bổn phận của một quản gia tư nhân, vấn đề nào cũng trả lời rất kỹ càng tỉ mỉ.
Tàu du lịch có tổng cộng 500 vị khách và 200 nhân viên công tác.
Đến tối, nhân viên công tác sẽ biến thành lệ quỷ, vậy thì lúc đầu sẽ có 200 lệ quỷ, mà trong nhóm hành khách, ngoại trừ 100 thí sinh ra thì 400 người còn lại đều là hành khách thật.
Lệ quỷ có thể gọi là quỷ, lúc còn sống đều là người.
Cho nên không thể loại bỏ khả năng sau khi trải qua đợt tàn sát quy mô lớn, 400 hành khách có thể chuyển hóa thành lệ quỷ được. Khả năng cao là phải nghênh đón cục diện lấy ít địch nhiều, 100 thí sinh đối phó với 600 lệ quỷ, mà hiện giờ còn chưa biết được nhược điểm của lệ quỷ.
Sau khi Lâm Tinh Hà tham quan xong từng tầng một, đã có hơn nửa số hành khách lên thuyền, có không ít thí sinh đang hối hả ngược xuôi, còn có cả thí sinh hỏi nhân viên công tác có Hoa Hồng Núi Tuyết hay không.
Lúc Lâm Tinh Hà nghe thấy vấn đề này, hơi dừng lại, nghe nhân viên công tác trả lời: “Xin lỗi, trên tàu du lịch không có hoa hồng, nhưng chúng tôi có thể cung cấp những loại hoa khác, ví dụ như bách hợp, tulip, hoa baby*, hoa hướng dương, và các loại hoa khác.”
*Hoa baby:
Lâm Tinh Hà hỏi quản gia Lâm: “Tại sao tàu du lịch của các anh lại không có hoa hồng thế?”
Quản gia Lâm nói: “Ông chủ tàu du lịch của chúng tôi không thích hoa hồng.”
“Vậy thì tại sao tàu du lịch lại tên là Hoa Hồng Núi Tuyết thế?”
“Tôi cũng không rõ lắm, chắc là đó là sự tồn tại đặc biệt đối với ông chủ chúng tôi.”
“Cô còn muốn tham quan chỗ nào không?” Lâm quản gia lại hỏi.
Lâm Tinh Hà nói: “Tôi muốn đến phòng triển lãm ở tầng sáu thêm lần nữa, tôi thấy hứng thú với mấy bức tranh bên trong.”
Lâm quản gia lại đưa Lâm Tinh Hà đi dạo một vòng.
Lâm Tinh Hà chú ý kỹ ánh mắt của anh ta.
Vương Khoa nói với cô, khu vực an toàn có thể tránh được hai đợt tàn sát quy mô lớn trên tàu du lịch ở phía sau một bức tranh trừu tượng tên《 Màu Máu 》, có một căn phòng ẩn sau nó, duỗi tay không thấy năm ngón, cũng không thể phát ra một chút âm thanh và ánh sáng, nếu không thì sẽ bị phát hiện.
Vương Khoa cũng nói với cô, lúc anh ta xuống tàu, một nhân viên công tác trên tàu du lịch đã nói cho anh ta biết phương pháp tìm kẻ chết thay.
Chỗ này cho thấy 2 ý nghĩa.
Nhân viên công tác trên tàu du lịch có ký ức giữa lúc biến thành lệ quỷ và lúc biến lại thành người.
Tất nhiên nhân viên công tác cũng biết khu vực an toàn này, nếu không nhóm người Vương Khoa sẽ không biết việc phát ra tiếng động và ánh sáng sẽ bị phát hiện. Nhất định là từng có người phát ra tiếng động hoặc ánh sáng nên bị phát hiện, sau nhiều lần thí nghiệm thì mới đưa ra được kết luận này.
Hình như Lâm quản gia không có hứng thú gì nhiều với bức tranh này cho lắm, ngược lại anh ta lại nói ẩn ý với Lâm Tinh Hà: “Có rất nhiều hành khách thích bức tranh này, thậm chí có người còn nói, gặp được nó, không biết là may mắn hay là bất hạnh.”
Lâm Tinh Hà nói: “Tôi luôn rất may mắn.”
Lâm quản gia cười: “Vậy thì hy vọng cô có thể luôn may mắn như vậy.”
Lâm quản gia lại kiên nhẫn hỏi cô: “Cô còn muốn tham quan lại chỗ nào không? Bây giờ vẫn còn gần một nửa hành khách chưa lên tàu, chắc trong khoảng 40 phút nữa sẽ lên hết tàu, đến lúc đó đông người, sợ là sẽ quấy rầy hứng thú của cô.”
Anh ta nhìn thời gian, lại nói: “Bây giờ là 14 giờ 20 phút, còn 3 tiếng 40 phút nữa tàu sẽ xuất phát. Nếu cô đói bụng, có thể ngồi trong phòng rồi gọi cơm, hoặc là lên nhà hàng tầng 10 thưởng thức đồ ăn ngon. Khoảng 5 giờ chiều, mong cô đến nhà hàng ở tầng năm để tham gia diễn tập thoát hiểm trên tàu du lịch.”
Lâm Tinh Hà hỏi: “Hôm nay mặt trời lặn lúc mấy giờ?”
“Dự báo thời tiết nói là 6 giờ 40 phút.”
…Là 40 phút sau khi thuyền xuất phát, cũng là thời gian mở ra cuộc tàn sát quy mô lớn. Khung cảnh náo nhiệt phồn hoa như này, chỉ có thể duy trì trong 4 tiếng 20 phút.
Lâm Tinh Hà nói: “Tôi hơi mệt, không muốn tham quan nữa, anh có thể đưa tôi về phòng không?”
“Đương nhiên là có thể, mời đi hướng này.”
Lâm quản gia đưa Lâm Tinh Hà về phòng, sau khi tạm biệt ở cửa không lâu, Lâm Tinh Hà lại dùng cái nút trong phòng cho khách gọi anh ta đến.
Anh ta gõ cửa.
Lâm Tinh Hà nói: “Mời vào.”
Lâm quản gia hỏi: “Xin hỏi cô cần phục gì ạ?”
Lâm Tinh Hà ngồi trên sô pha, cô đang dùng ống hút khuấy một ly rượu Cocktail nhiều lớp trong tay, ly rượu nhanh chóng trở thành một ly Cocktail có màu sắc tươi đẹp.
Cô cười nhẹ với Lâm quản gia: “Hình như mèo của tôi xảy ra chút vấn đề, anh có thể xem hộ tôi được không? Nếu không được thì anh bảo bác sĩ thú y trên tàu đến đây một chuyến nhé.”
Lâm quản gia nói: “Đương nhiên là được rồi.”
Tiểu Tuyết Cơ nằm bò trên thảm đặt trên mặt đất, đầu hướng về phía biển rộng bên ngoài cửa sổ sát đất, mệt mỏi phe phẩy đuôi.
Lâm quản gia ngồi xổm xuống sờ đầu Tiểu Tuyết Cơ, dịu dàng nói: “Nhóc đáng thương sao lại không có tinh thần thế này? Có phải say tàu hay không? Hay là đói bụng?”
Tiểu Tuyết Cơ vẫn không có phản ứng gì.
Lâm quản gia bế bé lên, anh ta nói với Lâm Tinh Hà: “Nếu cô không ngại thì để tôi đưa bé đi gặp bác sĩ Vương, anh ta là bác sĩ thú y trên tàu chúng tôi, anh ta đã khám cho rất nhiều thú cưng bị bệnh mà hành khách mang lên thuyền, anh ta…”
Chưa nói xong, anh ta bỗng cảm thấy trong ngực mát lạnh, xúc cảm vốn ấm áp mềm như bông đã biến thành trơn trượt lạnh băng. Anh ta cúi đầu nhìn, không biết bé mèo màu trắng đã biến thành một con rắn xanh to từ khi nào, giờ phút này đang quấn lên cơ thể anh ta.
Mà cô gái hồi nãy còn ngồi trên sô pha cười đến ngọt ngào làm người ta xiêu lòng đã bưng rượu Cocktail đến gần, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn anh ta, nói: “Tôi chỉ muốn làm một thí nghiệm thôi, anh yên tâm, không đau đâu, tôi sẽ bảo Tiểu Tuyết Cơ nhẹ một chút.”
Cô búng tay một cái.
Tiểu Tuyết Cơ siết chết Lâm quản gia.
【 CMN! Đến rồi! Đến rồi! Đến rồi! Hành vi của giáo chủ phản diện đến rồi! 】
【 Lâm quản gia: Tự nhiên đi chầu trời…】
【 Người khác còn đang tìm hoa hồng, giáo chủ đây đã gϊếŧ nhân viên công tác rồi! 】
【 Tôi xem qua livestream của mấy thí sinh khác rồi, có một người trong nhóm ma pháp sư đã bói ra tàu du lịch sắp xảy ra chuyện, cô ấy không chỉ bói ra hai cuộc tàn sát quy mô lớn, còn nhìn thấy bóng dáng của BOSS! Là một sinh vật không phải người, nửa thân dưới là thân người, nửa người trên giống chó? Tôi không thấy rõ lắm, dù sao cũng rất mạnh! 】
【 Đúng đúng đúng, nhóm ma pháp sư bên kia đang vẽ ma pháp trận rồi! Chuẩn bị chống lại đợt tàn sát quy mô lớn đầu tiên! 】
【 Báo cáo! Khoa Tiên Hiệp bên cạnh cũng có người biết rồi, cũng định lập nhóm, đang lập kết giới rồi! 】
【 Khoa Cổ Đại có người bán rẻ sắc đẹp, đào được tin tức từ Khoa Tiên Hiệp, bây giờ đã phái ra thiên sư bắt quỷ, đang lập đàn vẽ bùa rồi! 】
【 Giáo chủ của chúng ta không định lập đội hả? Sang phòng bên tìm anh Cửu đi! 】
【 Anh Cửu: Đừng cue, đang gội đầu rồi. 】
【 Giáo chủ của chúng ta không cần lập đội! Một mình chiến đấu cũng không thành vấn đề! Mau đi tham khảo trường thi trước đê! 】
【 Trường thi trước chỉ có mình Tuyết Nữ là nguy hiểm thôi, chẳng có gì phải tham khảo, lần này là 600 lệ quỷ đó! 】
【 Chỉ có mình tui muốn xem thiên phú của Tiểu Tuyết Cơ à? Chỉ mới gặp qua vật cưỡi của Phù Chu một lần thôi đấy, hồi nãy suýt chút nữa tui đã tưởng đó là vật cưỡi của Phù Chu rồi! 】
【 Giáo chủ xông lên đi! 】
…
Mà lúc này, Tiểu Tuyết Cơ đã biến về bộ dáng của mèo Ragdoll, lười biếng ngáp một cái, ngồi xổm bên chân Lâm Tinh Hà, thỉnh thoảng cọ đầu nhỏ vào mắt cá chân cô.
Lâm Tinh Hà nhìn chằm chằm vào Lâm quản gia đã mất đi sự sống, duỗi tay động vào thi thể của anh ta.
Anh ta không có phản ứng, cũng không có hơi thở.
Lúc trước cô đã thử thăm dò, Lâm quản gia có độ ấm, tim cũng đập, vẫn có hơi thở, bây giờ lại là giống một người chết thật.
Tiểu Tuyết Cơ cọ mắt cá chân cô, móng vuốt lông xù cào cấu giữa không trung.
Lâm Tinh Hà thấy hơi ngứa, duỗi tay xoa đầu bé.
Tiểu Tuyết Cơ ngoan ngoãn ngửa bụng lên.
“Meo…”
Mà ngay lúc này, Lâm quản gia đang nằm trên mặt đất, từ từ, từ từ mở mắt ra.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tuyết Cơ: Meo meo.