Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 31


Bạch U muốn khiêu chiến tình yêu của hoàng đế đối với chính mình, nhất định phải làm một phen.

Nhưng mà nàng tạm thời còn chưa nghĩ ra mình có thể làm gì.

Ngày hôm nay không thấy được mặt trời mọc.

Bầu trời trước sau xám xịt, nửa đêm Bạch U tỉnh lại đi tìm hoàng đế, trêи đường lạnh đến run run rẩy rẩy. Bất đắc dĩ, hoàng đế lại cùng nàng trở lại trong sơn động, làm nàng dựa vào hắn ngủ.

Cửa động dùng cỏ khô ngăn trở gió, bên trong dùng đống lửa sưởi ấm, dù sao cũng tốt hơn so với bên ngoài. Bạch U nằm ở trêи đùi hoàng đế, mơ mơ màng màng ngủ. Trong lúc đó, nàng cảm giác được trêи mặt mình lạnh lạnh, lại dường như bị hắn nhéo một cái.

Bạch U giữa lúc mơ hồ miễn cưỡng mở mắt, nhìn đến gương mặt hoàng đế cúi xuống. Hắn dựa vào vách núi ngồi, tay đang nhéo thịt trêи gương mặt nàng.

Tay áo hắn rủ xuống đất, tóc rối tạt vào mặt. Có thể là do ánh lửa điểm tô cho đẹp, cũng có thể là Bạch U ngủ đến hồ đồ, Bạch U cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng, vô cùng ôn nhu.

Ngay cả thanh âm khi hắn mở miệng nói chuyện với nàng, cũng ôn nhu hơn hẳn so với ngữ khí nửa chết nửa sống ngày xưa rất nhiều: “U U.”

Giữa mơ hồ Bạch U trả lời hắn: “Ừm?”

Tay áo hắn hơi lạnh phất qua gương mặt nàng, tay cọ qua mặt nàng. Hoàng đế thâm tình chân thành nói: “Ngươi quấn lấy ta muốn đi ngủ, ta không có cách nào đi ra ngoài gác đêm. Ngày mai nếu sau khi tỉnh ngủ nhìn thấy kẻ địch xuất hiện ở trước mặt, ta mà chết, là do ngươi làm hại.”

Bạch U: “…”

Xin lỗi.

Là nàng còn có vọng tưởng đối với hắn.

Miệng chó phun không ra ngà voi, cái gọi là thâm tình chân thành đều là nàng tưởng tượng.

Bạch U bị hắn doạ tỉnh, vô cùng thành khẩn kiến nghị: “Vậy bệ hạ vẫn nên đi gác đêm đi, thần thϊế͙p͙ có thể ngủ một mình.”

Hoàng đế lắc đầu, tự phụ nói: “Trẫm mệt, không muốn động đậy.”

Bạch U: “… Kia làm sao bây giờ? Ngài sẽ không trông cậy vào ta đi gác đêm chứ?”

Hoàng đế nói: “Nếu ngươi đã nói bỏ trốn, thì phải có giác ngộ làm uyên ương bỏ mạng. Ngủ đi.”

Bạch U bị hoàng đế dọa, nhưng hắn lại rất vui vẻ, vô cùng bình tĩnh, Bạch U lại trằn trọc, cuối cùng tang mặt, trong thấp thỏm đi vào giấc ngủ.

Bạch U nằm mơ nàng và hoàng đế bị người của Trình Bình tìm được, hai người bị chém thành tám khối, Trình Bình chỉ vào nàng mắng “Không giữ phụ đạo*”. Ở trong mộng, hai đám người dốc hết sức tranh đấu, đánh đến Bạch U đau đầu. Bạch U thương lượng với hoàng đế nếu không thì hướng Trình Bình xin tha, hoàng đế lại nói: “Ngươi mơ đẹp quá nhỉ? Ngươi đã nói bỏ trốn, đầu người ta cũng bị ngươi đội nón xanh rồi, có thể bỏ qua cho ngươi?”

(*phụ đạo: đạo đức của phụ nữ có chồng, ý là không trung thuỷ)

Trong mộng hoàng đế vẫn “cẩu” như cũ.

Bạch U thật tưởng niệm tiểu tiên nam mà nàng đã từng yêu thầm.

Thật vất vả tỉnh ngủ, từ trong mộng sốt ruột tỉnh lại, Bạch U thở phào nhẹ nhõm.

Bạch U vỗ đầu chính mình ngồi dậy, phát hiện đống lửa vẫn còn cháy, nhưng mà hoàng đế lại không còn ngồi ở bên cạnh nàng.

Bạch U là thật sự cảm thấy hắn có tật xấu, hai người đã là loại quan hệ này, sao hắn còn không vươn ma trảo* tới nàng? Không vươn ma trảo thì cũng thôi, nhưng mà tiểu nương tử nhà người khác đào vong, ngày hôm sau tỉnh ngủ không phải đều là ở trong lòng ngực tình lang sao?

(*vươn ma trảo: ý ở đây là chạm vào nàng làm việc “xấu”)

Không phải là tình lang ôm tiểu nương tử, ôn nhu mà hôn một cái, nói “Ngươi tỉnh rồi? Ta ngắm nìn ngươi cả một đêm, cảm thấy ngươi thật là đẹp mắt” gì đó sao?

Nhưng mà trong cả hai lần Bạch U tỉnh lại ở bên ngoài, bên người nàng đều không có một bóng người.

Nàng tịch mịch đến giống như oán phụ bị phu quân ghét bỏ.

Nhưng rõ ràng nàng là sủng phi! Nàng thật sự là sủng phi mà!

Oán phụ khuê phòng Bạch U tự sửa soạn cho mình một phen, bò khỏi sơn động, nhìn thấy hoàng đế đứng ở phía ngoài, đang nhìn về phương xa.

Thời điểm nàng rời khỏi sơn động, nhìn thấy tay áo hắn nhẹ lay động, trêи cành cây bên cạnh có một con chim đáp xuống, nhảy lên trêи bàn tay hắn đang vươn ra, mõm chim cúi xuống mổ tay hắn.

Bạch U đến phía sau hoàng đế, đột nhiên nhảy ra la lên một tiếng: “A!”

Hoàng đế run lên, chim đang đậu trêи tay hắn vì chịu kinh hách mà bay đi.

Hoàng đế quay đầu nhìn đến một khuôn mặt đột nhiên toát ra từ phía sau, đôi mắt hắn hơi trừng, gương mặt căng chặt, hiển nhiên cũng bị tuyệt chiêu bất ngờ của Bạch U làm cho hoảng sợ.

Bạch U thấy dọa tới hắn rồi, oán khí khi rời giường buổi sáng với hắn lập tức không còn nữa. Mi mắt nàng cong cong, dựa vào hắn ha ha cười rộ lên, vô ưu vô lự, quá mức vô tâm không phổi.

Màu mắt hoàng đế chợt loé, ôn hòa mà nhìn nàng.

Mà ánh mắt Bạch U đột nhiên sáng lên, nàng thấy được cánh chim màu trắng bay lượn giữa đất trời. Đôi mắt Bạch U lóe ánh sáng, nàng vui mừng duỗi tay tiếp lấy bông tuyết đang bay lượn trêи bầu trời. Nàng kinh hỉ nói: “Bệ hạ, tuyết rơi!”

Đúng là tuyết rơi.

Bởi vì hạ tuyết, cho nên không có mặt trời mọc.

Tuyết vừa bắt đầu rơi, tuyết trắng như những hạt bụi li ti phiêu đãng nơi khe núi, mềm nhẹ bao trùm khắp vùng đất rộng lớn, chậm rãi rơi xuống, lại hòa tan ở đầu ngón tay đuôi lông mày người ta.

Bạch U nghiêng mặt đi, mặt mày nàng giống như nước mùa xuân mềm mại, nhìn hoàng đế cười ngâm ngâm nói: “Ta có thể cùng bệ hạ cùng nhau xem trận tuyết đầu mùa năm nay, đây chính là dấu hiệu tốt. Mùa đông năm nay, ta trải qua cùng với bệ hạ. Sau này chúng ta sẽ còn có rất nhiều rất nhiều mùa đông có thể cùng nhau trải qua.”

Hoàng đế nghĩ thầm ngươi đã quên độc trêи người chính mình? Đã quên chúng ta còn đang bị đuổi giết?

Nhưng mà xem nàng vui vẻ như vậy, hoàng đế cũng khẽ cười một chút. Hắn đứng ở bên người nàng nhìn nàng chơi tuyết nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được, nghi hoặc: “Trời hạ tuyết ngươi rất vui vẻ?”

Bạch U: “Đúng vậy, bệ hạ không cảm thấy tuyết rơi, phong cảnh rất đẹp sao?”

Hoàng đế: “Vậy ngươi không cảm thấy tuyết rơi, chúng ta bị nhốt ở trêи núi, không có đồ ăn không có nước uống, không có quần áo ấm không có đệm chăn, chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này sao?”

Bạch U: “…”

Bạch U cãi lại: “Sao người bi quan vậy, chẳng lẽ tuyết rơi liền không có một chút chỗ tốt nào sao?”

Hoàng đế: “Cũng có chỗ lợi. Tỷ như người đuổi giết chúng ta, khả năng bởi vì trận tuyết này, hành động bị trở ngại, tỷ lệ tìm được chúng ta biến thấp. Khả năng chúng ta bị vây chết ở trong tuyết, lớn hơn khả năng chết ở trong tay kẻ địch.”

Cẩu nam nhân quá hiện thực.

Nhưng mà hắn nói đúng.

Tuyết vừa mới bắt đầu rơi, hết thảy còn hơi chút có cơ hội bổ cứu. Hoàng đế để lại Bạch U một người thấp thỏm trốn trong sơn động nửa ngày, khi hắn trở về, ngắt lấy một ít quả dại cho hai người đỡ đói.

Hai người lại dọn càng nhiều cỏ khô nhánh cây, chắn cửa động càng kín mít hơn. Hạ tuyết kỳ thật không lạnh, lành chính là thời điểm tuyết tan.

Làm xong hết thảy, hai người liền tránh ở trong động ngồi bên đám lửa chờ tuyết ngừng.

Trong lúc hai người nhàm chán, hoàng đế lại quá trân ái thân thể của chính hắn, căn bản không có ý tứ cùng nàng làm chuyện xấu. Hoàng đế liền lấy ra một bộ xúc xắc: “Chúng ta ném xúc xắc chơi đi.”

Bạch U:… Ngươi thích chơi xúc xắc đến mức nào vậy? Trêи đường chạy nạn ngươi cũng không quên mang?

Bạch U nản lòng thoái chí: “Chơi cái gì?”

Hoàng đế suy nghĩ một chút, nói: “Đoán xem ta là bị Trình Bình giết, hay là Trình Bình bị ta giết, và phải tốn bao nhiêu thời gian.”

Bạch U: “Ta thật kính nể dũng khí gặp nguy không loạn vô cùng to lớn của bệ hạ.”

Hoàng đế trừng nàng liếc mắt một cái, lại chịu đựng không nổi tự mình cười trước.

Tuyết chỉ rơi không đến một ngày, đến hoàng hôn liền ngừng. Hai người tránh ở trong sơn động thở phào nhẹ nhõm, tuyết ngừng dù sao cũng tốt hơn so với tiếp tục rơi.

Hai người ở chỗ này giải quyết chút ít quả dại, vượt qua một đêm. Màn đêm buông xuống hoàng đế có đi ra ngoài một lần, nhưng mà Bạch U cho rằng hắn đi giải quyết “việc riêng”, liền hiểu chuyện mà không hỏi.

Lại qua nửa cái ban ngày, đến giữa trưa ngày hôm sau, hai người đói đến bụng bắt đầu kêu vang, sắc mặt Bạch U càng là tái nhợt.

Tính tính thời gian, độc của nàng hẳn là sắp tới thời điểm nên phát tác. Lúc này lại gặp tình cảnh như vậy, chỉ sợ độc tính sẽ chuyển biến xấu.

Nhưng mà Bạch U ngày thường nói chêm chọc cười, lúc này ngược lại thực ngoan, ngồi ở trước mặt hoàng đế, cũng không nói nàng không thoải mái.

Hoàng đế chua xót trong lòng, ôm ôm nàng, hắn đứng dậy quyết định đi ra ngoài lại tìm chút gì để ăn. Bạch U rất sợ một mình chờ ở chỗ này, liền yêu cầu cùng đi ra ngoài với hoàng đế.

Hoàng đế cũng sợ chính mình đi rồi nàng gặp nạn, nên không phản đối. Mà có thể cùng hoàng đế ở bên nhau, chẳng sợ mùa đông trêи núi thật sự tìm không thấy cái gì ăn, Bạch U cũng cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng mà sau khi đi được một canh giờ, vẫn chưa tìm được cái gì, vậy thì không đủ cảm thấy mỹ mãn.

Lại qua nửa canh giờ, hai người đi bộ giữa núi rừng, đã biến thành tư thế hoàng đế kéo Bạch U đi.

Hai người đi trêи một con đường đầy tuyết tương đối hoang vắng, hai bên đều là cây rừng rậm rạp.

Bạch U bỗng nhiên kéo tay áo hoàng đế, căng thẳng nhỏ giọng: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ có câu muốn nói từ lâu, thần thϊế͙p͙ cảm thấy có người vẫn luôn đi theo chúng ta, người xem cây cối kia vẫn luôn động.”

Trong tay hoàng đế cầm theo kiếm, quay đầu lại nhìn nhìn phương hướng Bạch U chỉ. Hắn nói: “Ngươi nhìn lầm rồi.”

Bạch U kiên trì nàng không nhìn lầm, yêu cầu hoàng đế cẩn thận một chút, rốt cuộc bọn họ đang lẩn trốn.

Bạch U thấy bộ dáng hoàng đế không cho là đúng, hơn nữa hắn trầm tư nửa ngày cũng không chịu tiến lên, Bạch U liền cổ vũ hắn, vỗ một cái lên lưng hắn: “Bệ hạ, lên đi! Người rốt cuộc có được không vậy?”

Ánh mắt Hoàng đế ý vị không rõ mà liếc nhìn nàng một cái.

Bạch U đột nhiên như chợt hiểu ra, hiểu chuyện nói: “Bệ hạ, nam nhân không thể nói không được, người đừng nghĩ trốn tránh. Người lên đi!”

Hoàng đế thở dài thật sâu, ném kiếm trong tay, nói: “Ta không được.”

Bạch U: “Bệ hạ, người làm nam nhân đi.”

Hắn không sao cả nói: “Ngươi có thể không coi ta là nam nhân.”

Bạch U bị thao tác của hắn khϊế͙p͙ sợ đến không khép miệng được. Nàng chưa thấy qua nam nhân không có tâm tiến tới như vậy.

Này còn không xong.

Bạch U vừa rồi chụp phía sau lưng hắn cổ vũ, mà hiện tại đổi lại đây, hoàng đế đột nhiên vỗ một cái lên lưng Bạch U.

Bạch U nơi nào là đối thủ của hắn, hắn một vỗ, nàng liền lảo đảo bị hắn đẩy đi ra ngoài, hướng về nơi nàng nói có người đi theo bọn họ.

Hoàng đế còn vui sướиɠ khi người gặp họa, ngữ khí nhàn hạ mà cổ vũ nàng: “Ái phi, vẫn là ngươi làm nam nhân mới tốt, lên đi!”

Nháy mắt Bạch U bị đẩy ra, trong lòng lớn tiếng mắng hoàng đế —

Quá cẩu! Quá cẩu!

Nàng thật sự không được đâu!

Bạch U kêu thảm bị nam nhân của chính mình đẩy đi ra ngoài, nàng lao về hướng cỏ cây đang lay động kia.

Nàng cảm thấy chính mình nhất định sẽ bị những kẻ đang trốn ở mặt sau một kiếm đâm chết, Bạch U sợ tới mức trái tim như ngừng đập, lập tức nhắm mắt lại, đằng sau cỏ cây quả nhiên toát ra rất nhiều người.

Những người này đều cầm đao kiếm trong tay, một thân máu đen, như mới vừa trải qua đại chiến.

Đồng thời, bọn họ thình thịch quỳ gối bên chân Bạch U, cao giọng: “Chúng thần cung nghênh bệ hạ, nương nương hồi cung!”

Bạch U ngớ ra một chút, vỗ vỗ trái tim đập dồn dập chưa hồi lại được của mình.

Phía sau truyền đến tiếng phụt cười của hoàng đế.

Bạch U nhịn không được, nàng tức muốn hộc máu, xoay người liền chộp tới mặt hoàng đế ở phía sau: “Có phải người sớm biết rằng bọn họ đi theo chúng ta, giúp chúng ta giải quyết truy binh ở mặt sau hay không? Nhưng mà ngươi kiên quyết không nói? Ngươi quá đáng ghét!”

Nương nương đùa giỡn cùng hoàng đế, các thuộc hạ chỉ có thể cúi đầu, giả câm vờ điếc.

Bạch U cùng hoàng đế trở về cung.

Nửa đường độc của nàng phát tác, dựa vào hoàng đế cho nàng giải độc. Nhưng mà thẳng đến bọn họ trở lại trong cung, chuyện của Trình Bình cũng chưa giải quyết xong.

Bên kia còn đang đại chiến. Không riêng như thế, Trình Bình còn châm ngòi rất nhiều quận huyện trong nước đi theo phạm thượng, muốn lật đổ bạo quân. Nhưng mà Hoàng đế cũng không nóng nảy, tóm lấy bọn họ từng chút một.

Rốt cuộc Trình Bình cũng không phải có thể dễ dàng đối phó, trận chiến tranh này, mọi người đều chuẩn bị đã lâu, một chốc một lát ai cũng không áp được ai.

Nhưng mà Bạch U vẫn là hậu phi của hoàng đế, hoàn toàn thoát ly Trình Bình khống chế. Không riêng như thế, sau khi trở lại cung, hoàng đế vội vàng đánh giặc rất lâu, phân phó muốn người phía dưới sắp xếp việc phong hậu cho Bạch U.

Hậu cung nghe thấy tin tức này, từng người kinh hỉ, nhưng cũng có người ngây ngốc.

Như là Trương tiệp dư.

Trương tiệp dư còn đang vất vả thêu bình phong của mình, nàng còn chưa thêu xong, sao Bạch U đã phải làm Hoàng Hậu?

Bạch U không muốn cùng Hoàng Hậu mà mình kính yêu đoạt danh phận.

Nàng liền nhớ tới, nàng cần phải làm gì đó.

Bạch U làm người trêи đầu quả tim hoàng đế thời gian dài như vậy, nàng thật đúng là chưa từng tác oai tác quái. Nhưng mà người nịnh bợ nàng, người muốn thông qua nàng lấy lòng hoàng đế, kỳ thật rất nhiều.

Lần này Bạch U trở về, liền thu toàn bộ lễ vật mà người ngoài dựa vào các loại quan hệ đưa tới, toàn tâm toàn ý muốn làm gian phi*, chờ chính mình bị ngự sử tham một quyển.

(*gian phi: phi tần gian ác)

Nàng duỗi dài cổ đợi thật lâu, cũng không chờ được cái gì đến.

Thời điểm Hoàng đế tới gặp nàng, Bạch U liền nói đến chuyện mình rất kiêu ngạo ương ngạnh, sau đó là chính mình ác độc có nhiều tật xấu: “Bệ hạ, người xem hành vi thường ngày của thần thϊế͙p͙ xấu xa như vậy, hư như vậy, lễ vật của ai cũng thu, quay đầu lại liền thổi gió bên tai người, người xem có phải nên phạt thần thϊế͙p͙, chán ghét thần thϊế͙p͙ hay không?”

Hoàng đế hỏi: “Ngươi chừng nào thổi gió bên tai ta? Thổi một cái thử xem.”

Bạch U: “… Kia không phải trọng điểm.”

Hoàng đế yên tĩnh thở dài, lộ ra thần sắc có chút thất vọng. Tay hắn chống cằm, mắt nhìn hư không, trong lòng vẫn còn rối rắm, nghĩ thầm hắn muốn ngủ nữ nhân.

Đáng tiếc hắn giả vờ trước mặt Bạch U quá lâu rồi, kéo không được mặt mũi xuống. Chờ Bạch U chủ động, thì gần đây nàng giương nanh múa vuốt, lại không biết đang làm cái gì.

Một chút cũng không mắc bẫy.

Bạch U tìm về trọng điểm của chính mình, lôi kéo cánh tay hắn làm nũng: “Thần thϊế͙p͙ làm bậy như vậy, đây là hậu cung tham chính! Đây là tội thực nghiêm trọng! Bệ hạ phạt ta đi!”

Hoàng đế tùy ý nói: “Không quan hệ, trẫm không để bụng. Giang sơn này nếu thật bị ngươi tham chính đến đổ được, cũng là bản lĩnh của ngươi.”

Bạch U: “…”

Thất sách.

Đã quên người này có tiền án là bạo quân, khả năng hắn thật đúng không phải là loại hình minh quân yêu dân như con, vì nước vì dân.

Lúc sau Bạch U lại thay đổi một ít phương thức khác để làm trò, tỷ như mắng cho Trương tiệp dư tưởng thông đồng hoàng đế phải phát khóc, tỷ như khi hoàng đế tới chỗ nàng, nàng luôn chèn ép hắn… Nhưng mà dường như cũng chẳng có hiệu quả mấy.

Hoàng đế căn bản không phát hiện những động tác nhỏ của nàng, hắn lại không nhìn thấy những khuyết điểm này của nàng.

Quy trình phong Hậu hiển nhiên không chịu ảnh hưởng.

Bạch U bất đắc dĩ, đành phải hổ thẹn mà đi tìm Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu lúc này đang mặc sức tưởng tượng sinh hoạt tốt đẹp của mình sau khi rời khỏi cung, tâm tình mỗi ngày đều hết sức vui vẻ. Nàng là thập phần không thích làm Hoàng Hậu, nàng là vì gia tộc mới đảm đương vị trí Hoàng Hậu này.

Nếu hoàng đế bình thường một chút, nàng làm Hoàng Hậu cũng có thể làm đến sinh động. Mấu chốt hoàng đế không bình thường, Hoàng Hậu là không bồi dưỡng nổi một tí tẹo tình cảm nào với một vị bạo quân.

Cũng may sau lại Hoàng Hậu từng nói với Thái Hoàng Thái Hậu, nàng nguyện ý hợp tác cùng Thái Hoàng Thái Hậu, giúp bệ hạ một lần nữa đứng lên. Gia tộc của nàng cùng hoàng đế đã có quan hệ càng ổn định, tác dụng của Hoàng Hậu ở trong đó đã không quan trọng nữa.

Cuối cùng khi mọi chuyện yên ổn, Hoàng Hậu rốt cuộc có thể thoát ly chuyện đau đầu này.

Hoàng đế sẽ chiêu cáo thiên hạ nàng chết bệnh, không tổn hại danh dự gia tộc nàng, thả nàng rời khỏi Trường An, đảm bảo nàng cả đời phú quý.

Lúc tâm tình Hoàng Hậu đang cực kỳ tốt, Bạch U tìm tới, nói với Hoàng Hậu rằng mình không muốn làm hoàng hậu, nguyện tiếp tục tôn Hoàng Hậu là hoàng hậu.

Sắc mặt Hoàng Hậu biển đổi, kinh ngạc đến thất sắc.

Hoàng Hậu ổn định Bạch U, một bên đưa mắt ra hiệu làm người đi tìm bệ hạ tới giải cứu chính mình, một bên nhẹ nhàng dịu dàng làm người dâng trà cho Bạch U, hỏi thăm ý tứ của Bạch U.

Bạch U cùng Hoàng Hậu ngồi xuống, nắm tay Hoàng Hậu: “Thần thϊế͙p͙ không muốn đoạt vị trí của ngài, Hoàng Hậu này vẫn là ngài tới làm, trong cung các nương nương mới chịu phục.”

Hoàng Hậu đẩy tay nàng trở về: “Không không không, vẫn là muội muội làm càng tốt. Trong cung bọn tỷ muội đều vô cùng hoà ái, không ai sẽ cảm thấy ngươi không xứng với vị trí Hoàng Hậu.”

Bạch U: “Là ta không xứng với. Gia tộc ta suy tàn, không có tư cách làm Hoàng Hậu.”

Hoàng Hậu không đổi sắc mặt: “Phụ thân ta càng ngày càng có xu thế làm gian thần, bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ xử lý hắn. Gia tộc của ta phỏng chừng cũng sắp bại, chuyện dơ bẩn phía sau gia tộc ta có một đống, không bằng phía sau muội muội sạch sẽ. Hoàng Hậu vẫn là muội muội thích hợp.”

Bạch U: “Nương nương, ngài không cần khiêm tốn!”

Hoàng Hậu: “Muội muội, ngươi không cần cự tuyệt!”

Trong mắt Bạch U rưng rưng: “Thần thϊế͙p͙ sau khi tiến cung mơ mơ hồ hồ may mà được nương nương một đường chiếu cố, không có nương nương, liền không có thần thϊế͙p͙ hôm nay, thần thϊế͙p͙ làm sao dám đoạt vị trí của nương nương?”

Hoàng Hậu bị nàng nói được cảm động, cũng có chút chua xót, trong mắt mang theo nhiệt ý: “Bổn cung chiếu cố hậu cung nhiều năm như vậy, chỉ có ngươi cảm kϊƈɦ bổn cung. Bổn cung không chiếu cố sai người, muội muội hiền huệ như thế, càng hẳn là làm Hoàng Hậu mới đúng.”

Hoàng đế đã tới.

Hắn chưa vào đại điện vội mà đứng ở ngoài cửa sổ, thưởng thức một phen ngươi đẩy ta cự (từ chối) của Hoàng Hậu và Bạch U.

Cuối cùng hai nữ nhân từng người cảm động với chính mình, ôm đối phương cùng nhau khóc lên, hồi ức tốt đẹp mà đối phương để lại cho mình, tình ý chân thành, hai người không khỏi sắp kết bái (kết bái tỷ muội) ngay tại chỗ.

Hắn nhướng mày: Thật hiếm lạ, đầu năm nay còn có người không muốn làm Hoàng Hậu.

Còn một lúc hai người.

Hoàng đế ho khan một tiếng, trong nội điện thanh âm hai nữ nhân đang ôm đầu khóc rống đột nhiên im bặt. Đợi hoàng đế thong thả ung dung vào điện, Hoàng Hậu đã khôi phục trình độ chuyên nghiệp như ngày thường đối mặt với thủ trưởng, lôi kéo Bạch U cùng nhau thỉnh an hoàng đế.

Hoàng đế không có gì nói với Hoàng Hậu, chỉ hướng Bạch U nâng nâng cằm: “Ngươi gần đây sao vậy? Không nói thật, ta liền giết Hoàng Hậu.”

Bạch U: “…”

Hoàng Hậu ở một bên mặt đờ ra: “…?”

Bạch U vội vàng nói: “Thần thϊế͙p͙ là cảm thấy bệ hạ quá yêu thần thϊế͙p͙, không thể không buộc thần thϊế͙p͙ làm Hoàng Hậu. Nhưng mà thần thϊế͙p͙ không muốn đoạt vị trí của nương nương, đành phải làm ra bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh, như vậy bệ hạ bớt thích ta một chút, không phải sẽ không phế hậu sao?”

Hoàng đế hơi chấn động.

Hoàng Hậu ở một bên xem diễn, xem đến phi thường vui sướиɠ. Tiểu thuyết của Lương phi, nào có thể cảm xúc chân thật như thực sự diễn ra trước mắt đâu.

Chỉ thấy Bạch U da mặt dày nói: “Bệ hạ không phải yêu thần thϊế͙p͙ ngây thơ, hiền lành, đơn thuần, đáng yêu sao? Thần thϊế͙p͙ không như vậy, người sẽ không thích ta nữa.”

Hoàng đế: “Ai nói cho ngươi ta thích là ngươi ‘ngây thơ, hiền lành, đơn thuần, đáng yêu’? Ngươi thật sẽ cho tự dát vàng lên mặt.”

Bạch U không phục: “Vậy người thích cái gì ở ta?”

Ngữ khí Hoàng đế thâm trầm nói: “Trẫm thích mặt ngươi.”

Bạch U: A, đồ nam nhân nông cạn này.

Hắn không thể xuyên thấu qua biểu tượng nhìn đến bản chất của nàng còn chưa tính.

Hắn cư nhiên chỉ có thể xuyên thấu qua bản chất nhìn đến biểu tượng của nàng.

—————————————————————————

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai kết thúc câu chuyện xưa này ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận