Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 38: Em Đâu Phải Trẻ Con


Cố Ninh Du mạnh mẽ nhào vào trong ngực của anh, vươn hai tay gắt gao ôm chặt lấy hông của anh, từng giọt nước mắt ấm áp lan tràn ra trên quần áo anh, nghe được tiếng khóc nức nở của cô gái, anh có chút dở khóc dở cười: “Quỷ khóc nhè, sao vừa thấy anh trai đã khóc rồi? Nhớ anh đến vậy hả?”

“Không phải đâu, Cố Ninh Thừa, da mặt anh bớt dày lại, ai nhớ anh.” Cố Ninh Du hít hít mũi, sau đó hừ một tiếng: “Sao anh cứ sờ đầu em hoài vậy? Em đâu phải trẻ con.”

“Không phải trẻ con còn khóc nhè à?” Cố Ninh Thừa cười nhẹ, giơ ngón tay nhẹ nhàng vuốt mũi cô: “Hơn nữa, trong lòng anh trai, em vốn là một cô bé chưa trưởng thành mà.”

“Bớt cái kiểu này đi, buồn nôn muốn chết, em cũng 19 rồi được không.” Cố Ninh Du ra vẻ ghét bỏ đẩy anh ra, hốc mắt lại đỏ hoe, suýt chút nữa lại rơi nước mắt.

“Được được được, là anh trai sai rồi được chưa?” Quỷ kiêu ngạo khẩu thị tâm phi này, thật không có biện pháp với cô, Cố Ninh Thừa ở trong lòng lắc lắc đầu, anh nắm tay áo của cô, nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta về nhà trước, nhé? Em đúng là cái đồ không có lương tâm, đã bao lâu rồi em chưa về nhà kể từ khi baba mua cho em một căn biệt thự nhỏ? Ba mẹ cũng đã không gặp em một thời gian rồi, bọn họ chắc chắn cũng rất nhớ em.”

Dựa theo thiết lập nhân vật, lúc này cô nên tiếp tục cãi nhau với Cố Ninh Thừa, nhưng cô thật sự diễn không nổi nữa…

Cố Ninh Du dùng sức gật đầu, không lên tiếng phản bác anh, Cố Ninh Thừa cảm thấy có chút kinh ngạc đối với sự ngoan ngoãn hiếm có của cô, nhưng cũng không hỏi thêm gì.

Dọc theo đường đi, Cố Ninh Du đều trầm mặc, trong lòng vô cùng bối rối.

Vào giây phút cô nhìn thấy anh trai mình, trong lòng cô hoàn toàn không dám tin, đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy dáng vẻ anh trai đứng lên?

Không, đã lâu rồi cô không nhìn thấy dáng vẻ tự tin và tươi cười của anh trai mình.

Tai nạn xe hơi thảm khốc ở kiếp trước đã tàn nhẫn cướp đi đôi chân của anh trai, từ đó về sau, cả người anh đều sa sút tinh thần, đã từng là chàng trai ấm áp như ánh mặt trời nay không còn tồn tại, thay vào đó là chuỗi ngày càng bi thương.

Mà cô khóc không chỉ vì gặp lại anh trai mình khi còn chưa xảy ra chuyện, mà còn bởi vì, sau khi xác nhận mọi thứ trước mắt là thật, cô lại nghĩ đến Bùi Tư Viễn.

Nhớ lại sự rung động nhẹ nhàng không thể kiềm chế trong lòng mình khi ở chung với anh vào buổi sáng, lúc đó cô chỉ muốn tự tát mình hai cái.

Sao cô có thể như vậy?

Rõ ràng đều đã sống lại một lần, tại sao cô vẫn không tỉnh táo như vậy?

Cho cho dù cô bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, “Yêu” anh yêu đến điên cuồng, nhưng trái tim cô không nên trầm luân.

Anh có biểu hiện khác thường thì thế nào? Anh có dịu dàng với cô thì sao?

Trước đây Bùi Tư Viễn không yêu cô, kiếp trước không yêu cô, kiếp này cũng không thể yêu cô, cho dù cô có cố gắng hết sức, anh cũng không thể lay động được. Đây không phải là đạo lý cô đã hiểu từ rất lâu rồi sao?

Cô không nên như vậy.

Buổi sáng khi ở cùng Bùi Tư Viễn một chỗ, trong lòng cô giống như bị người ta thả một con thỏ nhỏ, đủ loại hành động khiến người ta hiểu lầm của anh đều làm cho nó hưng phấn không thôi, nó nhảy tới nhảy lui ở trên trái tim cô, gãi vào ngứa ngáy trong lòng cô, nhưng hiện tại, con thỏ nhỏ kia dường như đã bị tóm lấy cổ họng một cách vô hình, nằm ở trên trái tim của cô hấp hối, rốt cuộc không còn nhúc nhích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận