Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 8


Cố Ninh Du vẫn không hỏi nữa, cô ngoan ngoãn tựa vào người Bùi Tư Viễn, tiểu huyệt sau khi cao trào co rút lại, mút gậy th*t vẫn còn chôn trong cơ thể cô.

Ý thức được thân thể mình biến hóa, sắc mặt Cố Ninh Du đỏ lên.

Muốn cô nói sự thật không? Bây giờ, cô lại có một chút muốn.

Hôm nay hình như tâm tình Bùi Tư Viễn rất tốt, cũng rất dễ nói chuyện, nếu không… Nắm bắt thời điểm để làm thêm một lần nữa? Nói không chừng sắp có một ngày cô liền trực tiếp cùng anh say goodbye, đến lúc đó không phải cũng không có cơ hội nữa sao?

Nhưng không được, hôm nay đã làm một lần rồi, cô làm sao còn có thể được một tấc lại tiến một thước đây?

Nếu thật sự theo tình thế này phát triển, cô sợ cô còn chưa ở chỗ Bùi Tư Viễn tẩy trắng, cũng đã bị anh giết chết một trăm lần rồi.

Cố Ninh Du à Cố Ninh Du, mày có thể tỉnh táo hơn một chút không?

Trên đầu chữ sắc có một cây đao, mày có hiểu không?*

(*) “Trên đầu chữ Sắc (色) là một cây đao (刀)”. Chỉ một từ Sắc đã bao gồm nội hàm răn dạy của cổ nhân về sự nguy hiểm của nó: Ham mê sắc dục là tự cầm dao đâm mình.

Nhịn một chút gió yên sóng lặng có hiểu hay không?*

(*) Nguyên câu là: “Nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao”. Khi đứng trước một vấn đề nào đó hay trước mâu thuẫn lợi ích thiết thân, nếu như có thể dùng khoan dung đối đãi với lỗi lẫm của người khác thì có thể khiến “vũ khí” hóa thành “tơ lụa”.

Bên này Cố Ninh Du còn đang khổ sở đấu tranh tư tưởng, Bùi Tư Viễn lại giống như có linh cảm suy nghĩ được lòng cô, dương v*t nửa mềm sau khi xuất tinh lúc này lại có xu hướng hồi sinh. Bùi Tư Viễn một tay nắm lấy mặt cô, nhẹ giọng hỏi bên tai cô: “Còn muốn làm lần nữa hay không?”

Cố Ninh Du cân nhắc hậu quả của hai loại câu trả lời, cuối cùng vẫn sợ Bùi Tư Viễn sẽ chê cô quá dâm đãng, vì thế lựa chọn phủ nhận, “Em… Không muốn. ”

“Thật sự không muốn? Một lần là đủ?” Bùi Tư Viễn cúi đầu cười một tiếng, “Cố Ninh Du, em nói thật cho anh.”

Mẹ kiếp.

Cô, muốn, chết, rồi.

Cô không nghe nhầm, phải không? Bùi Tư Viễn băng sơn vạn năm này cư nhiên sẽ cười với cô?

Ah, ah! Tại sao? Tại sao Bùi Tư Viễn lại tắt đèn? Hu hu, cô thật muốn nhìn bộ dáng cười của anh, nhất định cực kỳ đẹp mắt.

Người này sao có thể dùng ngữ khí bình thản như vậy, nói ra loại lời trêu chọc lòng người này?

Anh chính là đang quyến rũ cô, hôm nay tất cả đều là anh chủ động trước!

Phải, chính là như vậy!

Làm một lần cũng là làm, làm hai lần cũng là làm, phương diện này Bùi Tư Viễn tốt như vậy, không làm nhiều hai lần không phải là đáng tiếc sao?

Lý trí cút đi, cốt truyện cút đi, để cho cô sảng khoái hai lần trước rồi nói sau.

“Hu hu, Viễn Viễn, em còn muốn…”

“Được.”

Bùi Tư Viễn tâm tình sung sướng đáp một tiếng, anh từ trong thân thể cô lui ra, xoay người cô đặt dưới thân, mặt Cố Ninh Du đều chìm vào trong gối đầu.

“Nằm sấp, nâng mông lên.”

Khác với một tiếng “Được” vừa rồi, lần này giọng Bùi Tư Viễn gần như lạnh lùng, nhưng dưới tình huống như vậy lại ngoài ý muốn có chút câu người. Cố Ninh Du chỉ cảm thấy dòng nước trong tiểu huyệt mình càng chảy nhiều hơn. Cô nhu thuận nghe theo lời Bùi Tư Viễn, hơi hơi bẻ mông mình lên trên, cô nghe thấy người đàn ông phía sau hô hấp nặng nề, sau đó anh liền vươn tay mạnh mẽ bẻ cánh mông của cô ra, không biết từ khi nào cây gậy th*t hoàn toàn cứng rắn đặt về phía trước, lại một lần nữa đâm vào tiểu huyệt của cô, cùng lúc đó, đôi môi nóng bỏng của anh cũng hôn lên lưng cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận