Cảm giác sung sướng vì được tự do của tôi không kéo dài được bao lâu vì tôi sớm phải đối mặt với thực tế phũ phàng: không có nhà, không có tiền, anh chị có cũng như không bởi chẳng thể nương tựa vào ai được, còn Chin-ya, người chồng Nhật của tôi cũng đã chuyển nhà mới, tôi không thể liên lạc được. Lúc này muốn sống được, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Tôi bắt đầu tìm việc làm, tìm chỗ ở để sống sót qua ngày đã.
Tôi đi xin việc tại một quán bar Nhật Bản ở khu Sukhumvit phải thuê nhà theo ngày, mỗi ngày năm mươi bạt. Đó là khu nhà trọ dành cho nữ, xây thành từng dãy gần khu vực trường đại học Nông nghiệp. Căn phòng khá cũ lại vừa nhỏ vừa chặt, nhà vệ sinh dùng chung… Nhưng tôi nghĩ như thế này vẫn còn tốt hơn là ngủ chen chúc nhau trong tù. Để có tiền mua đồ ăn, trả tiền xe, tiền thuê phòng… Tôi phải cố gắng mời rượu được nhiều khách hoặc khéo kéo moi tiền bo của họ.
Làm ở quan bar này chưa lâu, tôi đã may mắn gặp được một người khách Nhật Bản đang làm việc tại Thái Lan. Tôi và anh nói chuyện rất hợp. Rồi anh rủ tôi đến ở khách sạn cùng anh. Tôi không phải đi làm ở quán bar nữa, chỉ có ở nhà nấu cơm cho anh, cuộc sống thật thoải mái sung sướng. Một hôm, tôi đi mua sắm một mình, hôm đó tôi đựng đồ mới mua trong những chiếc túi trong suốt. Lúc ngồi chờ xe bus tôi có cảm giác như có người đang theo dõi mình nhưng không quay lại. Tôi lên xe bus, bỗng có người phụ nữ lại gần và kêu “Trời ơi! Chị… suýt chút nữa thì…”. Tôi quay lại: “Ơ kìa! Đi đâu thế?”. Chị ta trả lời: “Đi theo chị đấy!”. Hóa ra bọn họ theo dõi tôi định móc túi nhưng tình cờ nhận ra tôi là người ngày trước từng viết đơn xin khoan hồng cho họ. Hai người này chính là hai chị em có con nhỏ mà tôi đã kể ở phần trước. Lúc chia tay, họ còn dặn tôi phải giữ túi tiền thật cẩn thận, thoát khỏi họ rồi vẫn có thể bị người khác móc túi lần nữa. Sau đó, cả hai người xuống ở bến xe bus tiếp theo, họ thú nhận sẽ đến phiên Tawanna móc túi.
Tôi mừng vị họ không lấy đồ của tôi nhưng tôi cũng buồn vì họ sẽ lấy trộm của người khác. Điều khiến tôi đau lòng nhất là việc đi tù trước đây dường như không làm cho hai chị em họ thay đổi. Dù đã được học nghề trong tù nhưng khi được tự do họ vẫn quay về nghề cũ. Nhưng suy cho cùng, tôi cũng như họ mà thôi, cũng vẫn là quay lại nghề cũ.
Một lần khác, khi đang chọn mua đồ trong siêu thị, tình cờ tôi nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy bầu đang lén giấu đồ vào người. Cô ta quay lại, giật mình vì bị tôi phát hiện. Nhưng đúng lúc đó chúng tôi nhận ra nhau. Cô ta phân trần: “Biết sao được… Tao chẳng biết phải làm gì khác cả…”. Tôi không tố cáo cô ta nhưng cũng không muốn dây với cô ta nên vội vã ra về.
Đến lúc này tôi mới biết, nhà tù chưa từng làm cho các bạn tù của tôi sợ hãi. Họ vào tù rồi lại vào tù không biết chán. Có lẽ nhà tù chỉ khiến họ tinh khôn hơn, lọc lõi hơn trong khi phạm tội mà thôi.