Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 40: Mỹ nhân chu đáo


“Vụt!” Hai tay tôi tức tốc kết thành Chưởng Tâm Lôi, trực tiếp phóng sấm sét vào Chu Tiêu.

“Ầm!” Sấm sét kèm theo tia chớp, đánh vào đầu Chu Tiêu đến mức bốc khói, nhưng Chu Tiêu không có chút do dự nào, há cái miệng rộng lớn đầy ắp khói, cũng chẳng thèm ngậm miệng lại cắn về phía tôi.

Tôi chửi thầm trong bụng, Chưởng Tâm Lôi cũng không có tác dụng, chỉ đành vươn tay ra chống lên mặt Chu Tiêu. Tôi đã từng luyện cái này rồi, nhưng lúc này, sức lực của Chu Tiêu lại mạnh đến kinh người, cứ há miệng là nước dãi lại tí tách rơi lên mặt tôi, ánh sáng xanh lục lóe lên từ mắt hắn sáng tới nỗi có thể làm đèn giao thông được luôn.

“Sư phụ!” Tôi bất lực cầu cứu sư phụ ở bên cạnh.

Nhưng sư phụ chỉ đứng bên cạnh cười nhẹ nói: “Đại Lực Kim Cang!”

Tôi ra sức vận não lên gấp mười lần, cố gắng nhớ lại pháp chú của Đại Lực Kim Cang ấn đó. Trông thấy cái miệng rộng lớn kia của Chu Tiêu càng ngày càng gần tôi, cái lưỡi đỏ tươi của hắn suýt chút nữa li3m đến mặt của tôi luôn rồi.

“Mượn!” Bỗng nhiên, trong đầu tôi nhớ lại pháp chú của Đại Lực Kim Cang ấn, hai tay tôi đấm vào mặt Chu Tiêu với tốc độ nhanh nhất có thể.

Nghe nói Đại Lực Kim Cang ấn là Tần thái sư phụ học trộm được từ Phật gia, là phương pháp mượn sức mạnh. Một đòn của tôi giáng xuống, chỉ nghe có một tiếng rên lên, cả người Chu Tiêu ngả ra sau, ngã mạnh xuống đất.

Nước dãi có mùi máu bắn đầy lên mặt tôi, tôi ghê tởm vội vàng nhặt quần áo lên dồn sức lau mấy lần.

“Soạt!” Mặt Chu Tiêu sưng như cái bánh bao, nhưng cái lưỡi đó vẫn thè ra li3m sạch sẽ máu trên người.

“Chẹp! Chẹp!” Sư thúc không nhìn nổi, ông ấy chép miệng, buồn nôn ra mặt.

Bây giờ tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng hóng chuyện của hai người này, không quan tâm đ ến cảm giác buồn nôn, tôi tức tốc lấy sợi Khổn Tiên thằng từ trong ba lô ra, trói chặt Chu Tiêu trước.

“Xì xì!” Âm Long lúc này mới từ thắt lưng thè lưỡi ra, li3m vào mặt Chu Tiêu!

Lần này thì tôi buồn nôn rồi, Chu Tiêu vừa tự mình li3m xong, bây giờ nó lại li3m, tôi vội kéo cơ thể nó lại.

Trói Chu Tiêu xong, tôi nghĩ rất lâu nhưng không tìm ra điểm đột phá, cuối cùng chỉ đành dụ con quỷ đó ra, con mồi duy nhất là hi sinh bản thân mình.

Ném Chu Tiêu xuống nền phòng khách, tôi tìm được một cái đ ĩa ở nhà bếp, nhìn tay mình do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng rạch một đường trên tay.

Ngay khi máu vừa rỉ ra, Chu Tiêu ở trên mặt đất đã vặn vẹo mãnh liệt. mặt mày xanh mét, đôi mắt lóe xanh mở to, hai chiếc răng nanh trong miệng đột nhiên mọc dài ra.

Cảm thấy có chuyện, tôi nhanh chóng giơ cao tay lên, dùng sức ấn chặt vào vết thương, máu từ tay chảy thành dòng vào trong đ ĩa.

“Khè!” Chu Tiêu hung hăng vung lưỡi, khuôn mặt không chỉ có màu xanh lá nữa, mà là cả khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng, tổng thể chính là một con quỷ mặt xanh hung dữ.

“Bé Dương, đủ rồi!” Sư phụ nghe thấy tiếng máu tôi chảy, lên tiếng ngăn lại: “Vốn dĩ Chu Tiêu vẫn còn có lý trí, chính là vì máu của con mới bị thứ kia khống chế, nếu tiếp tục không dẫn ra được thì bản thân Chu Tiêu sẽ toi đời.”

Sư phụ đã từng nói, tôi là nữ quan tài sinh vào giữa tháng bảy, trong máu chứa âm khí bẩm sinh, là món yêu thích nhất của tất cả những thứ ưa âm, từ khi Âm Long thích quấn lấy mình, tôi đã có thể nhận ra.

Lần này tôi không dám thả thêm nữa, tôi mau chóng băng bó tay lại.

Tôi cầm chiếc đ ĩa máu đó lượn lờ trước mặt Chu Tiêu, sau đó hóa ra một lá Dẫn Hồn phù, miệng niệm chú.

Trong lòng tôi thầm nghĩ dưới ba tầng tác dụng như này, tên ở trong đó sẽ không chịu nổi đâu nhỉ?

Ngửi thấy mùi hương của máu tươi, Chu Tiêu thở hổn hển, đầu lưỡi đung đưa theo cái đ ĩa trong tay tôi. Nhưng sau khi tôi tế ra hai lá Dẫn Hồn phù, khuôn mặt quỷ xanh mét đó đã hoàn toàn nổi lên khỏi cơ thể Chu Tiêu, âm ỷ có hiện tượng rời khỏi cơ thể, nhưng vì sợi Khổn Tiên thằng nên bị nhốt trong cơ thể Chu Tiêu.

Tôi cẩn thận bê đ ĩa máu lại gần Chu Tiêu thêm chút nữa, nhắm chuẩn nút thắt của sợi dây, nhân lúc con quỷ mặt xanh đó nhún về phía trước, dứt khoát kéo sợi Khổn Tiên thằng ra, con quỷ mặt xanh đó bèn lao ra từ trong cơ thể Chu Tiêu, thè cái lưỡi dài đặt thẳng lên đ ĩa.

“Xì xụp!”

Hai tiếng m út húp, chỉ thấy trong đ ĩa có một vật màu xanh to bằng lòng bàn tay, vươn cái lưỡi dài gần bằng cái người li3m từng ngụm máu tươi ở trong đ ĩa.

Ngay khi tôi ném đ ĩa xuống đất, vội vàng tìm ấm trúc đỏ bên hông ra, tôi niệm kinh ngôn, muốn thu phục thứ đó.

Nhưng niệm chú ngữ một lúc lâu, cái thứ kia li3m sạch sẽ đ ĩa rồi, còn hướng về phía tôi với ánh mắt không hài lòng.

Ấm trúc đỏ không thu phục được ư?

Vậy thì đó không phải là linh thể, tôi chửi thầm trong bụng, rốt cuộc Chu Tiêu vét cái thứ này ở đâu ra vậy.

“Vụt!” Con quỷ nhỏ mặt xanh nanh vàng kia đột nhiên nhảy vọt khỏi chiếc đ ĩa, nặng nề rơi vào tay tôi, thè cái lưỡi dài dường như có thể kéo tới đầu ngón chân nó, hung dữ há to miệng muốn cắn vào tay tôi.

“Cút!” Tôi ra sức vung tay, nhưng nó rõ ràng chỉ đứng hai chân trên tay tôi, thế mà hất thế nào cũng không hất ra được.

“Xì! Xì!”

Chỉ hai tiếng nhẹ nhàng, cánh tay tôi đã bị toàn bộ cái lưỡi kì lạ đó quấn lấy rồi.

Lúc này không thể quan tâm được điều gì khác, trực tiếp đánh một Chưởng Tâm Lôi tới, nhưng ngay khi sét giáng xuống, thứ mặt mày hung tợn kia lại chỉ run rẩy vài cái, nghiến răng gầm một tiếng lớn với tôi, há to miệng muốn cắn vào tay tôi.

“Cút đi!” Tôi vung ấm trúc đỏ ra để hút nó về, thứ này không bị bùa dẫn cũng không bị sét đánh thì chắc chắn có thực thể.

“Bịch!” Bàn tay chợt tê rần, cái thứ đó bị tôi hất rơi bịch xuống đất.

Tôi đột ngột mở chiếc ba lô ra, đeo nó lên, rồi bọc thứ đó vào ba lô.

“Sư phụ!” Cất ba lô xong, tôi vội vã cầu cứu sư phụ.

“Đốt!” Sư phụ hít một hơi thật sâu nói.

Tôi mau chóng đáp “dạ”, dẫn ra một lá Thần Hỏa phù đốt cháy ba lô.

“Bùm!”

Ngọn lửa bốc lên ngun ngút, bên trong truyền đến tiếng kêu chít chít thảm thiết của cái gì đó, khiến người nghe tê tái trong lòng, dường như có gì đó liên tục cào cấu vậy.

Dưới uy lực của Thần Hỏa phù, chiếc ba lô bị đốt cháy trong chốc lát. Nhưng ánh lửa vừa tắt, một bóng người đột ngột hiện ra, lao về phía Chu Tiêu đang bị trói trên mặt đất.

Tôi nhanh chóng đưa tay ra kéo lấy nó lại, nhưng nó vừa chạm vào Chu Tiêu đã biến mất.

Lần này lại trở về điểm xuất phát, tôi ngơ ngác nhìn chiếc ba lô vừa bị đốt cháy thành tro, không biết nói gì hơn, rốt cuộc thứ đó là cái gì đây.

Lúc này Chu Tiêu cũng đã nhìn thấy rõ ràng, cố gắng vỗ mạnh vào cơ thể mình, hi vọng có thể dùng sức vỗ thứ đó ra.

“Đó là tượng thần anh mua sao? Anh dùng cái gì để hiến tế cho nó?” Tôi nhìn vết thương trên tay mình, bất lực hỏi Chu Tiêu.

Có lẽ nó cũng bị thương rồi nên mới không chiếm được thần thức của Chu Tiêu.

Sắc mặt sư phụ cũng trầm xuống, ngồi xuống bên cạnh nói: “Tổng giám đốc Chu nên nói thật đi!”

Tôi đã quen với việc tên Chu Tiêu này luôn nói một nửa giấu giếm một nửa rồi, từ việc vừa rồi có thể thấy, cái thứ này chắc chắn không chỉ dùng hương để cúng bái thôi đâu!

Sắc mặt Chu Tiêu khó coi, nói rằng khi mời về, vị đại sư đó dặn phải thành kính, khi bắt đầu bắt buộc phải nhỏ vài giọt máu của mình vào máu gà sống, ngâm tượng thần vào trong đó. Nếu bảy ngày sau có thể cảm nhận được tượng thần trở nên linh hoạt, thì bắt đầu thay thành máu người, như vậy tượng thần mới có thể cảm nhận được thành ý của mình.

Tôi thật sự nghẹn họng, trời ơi, Chu Tiêu này cũng là người kinh doanh lớn, sao cái gì cũng tin thế. Lần trước người ta nói mai táng mẹ như nào, hắn cũng mai táng như thế, đến lần này người ta bảo cúng vái thần thế nào, hắn cũng làm y như vậy.

Bản thân Chu Tiêu cũng rất hối hận, hắn nói vài ngày đầu chỉ cảm thấy đôi mắt của tượng thần bắt đầu có thần, hơn nữa hắn cũng thực sự đã đạt được vài dự án lớn, nên mới lôi kéo quan hệ, mua rất nhiều máu người từ kho máu của ba bệnh viện với giá cao để đặt vào tủ lạnh.

Nhưng trong một tháng khi vừa thay thành máu người, mỗi đêm hắn đều có thể mơ thấy tượng thần kia đè lên người hắn, đến sáng thấy bàn thờ thần vẫn y như cũ nên hắn cũng không chú ý mấy. Cho đến tận mấy ngày gần đây, bỗng nhiên không thấy tượng thần đâu nữa, còn hắn nhìn thấy người là muốn hút máu, lúc đó hắn mới biết không đúng.

Tôi mở to mắt nhìn sư phụ, chưa từng nghe đến thứ đó bao giờ, vả lại hiện tại cũng không có cách nào đối phó với cái thứ trong cơ thể Chu Tiêu.

Không sợ sét, lửa đốt không cháy, những câu chú ngữ khác cũng vô hiệu, rốt cuộc là thứ quái quỷ gì!

Lần này cứ nghĩ chỉ cần đến nhà Chu Tiêu, tìm ra tượng thần thì chắc chắn sẽ có kết quả.

Kết quả chính là không có kết quả, ngay cả sư phụ cũng không thể hiểu nổi, hỏi tôi lúc nãy có nhìn ra được bức tượng đó làm từ gỗ gì không.

Tôi nghĩ lại một lúc lâu, ngoại trừ vừa nãy dùng ấm trúc đỏ đập mạnh một cái cảm thấy rất cứng ra, thật sự không phát hiện thứ răng nanh xanh lét đó được làm từ gỗ gì.

“Thế thì chỉ có bắt đầu từ nơi nó đến rồi!” Sư phụ thở dài một tiếng, hỏi Chu Tiêu hàng đến từ đâu.

Tôi cũng rất tò mò, Hoài Hóa này làm gì có chỗ nào bán đồ kì lạ thế này, mà hiệu quả còn tốt đến thế.

Nhưng đáp án lại khiến người ta dở khóc dở cười, Chu Tiêu nghe lời một người bạn kinh doanh, mua từ một cửa hàng bán buôn ở chợ Hoa Lệ, ở đó đặt bán những món đồ như vậy.

Ngay lúc ấy tôi giận quá hóa cười, chợ Hoa Lệ là một chợ đầu mối lớn cạnh ga xe lửa Hoài Hóa, chủ yếu là một số quần áo, giày dép túi xách giá rẻ, đương nhiên cũng có phụ kiện, có đến mấy tầng.

Nếu đã có người bán, tôi lại tò mò tại sao Chu Tiêu không đến tìm người bán ấy.

Chu Tiêu đỏ mặt, lại ậm ừ không nói chuyện hồi lâu, lẩm bẩm vợ cấm không cho này nọ.

Tôi sốt ruột, kéo hắn lên xe ở phía ngoài, để hắn trực tiếp đưa chúng tôi đi xem.

Nhưng đi vào đêm giao thừa là không thực tế, nhưng với tình hình trước mắt lỡ như Chu Tiêu vừa thấy người lại nhào tới thì thảm lắm, chúng tôi chỉ đành đưa về nhà ở vịnh Du Thụ, đón năm mới cùng chúng tôi.

Đó là một năm mới buồn rầu nhất tôi từng đón, người ta là thức đêm đón năm mới, chúng tôi là ba người canh chừng một gã đàn ông to béo. Chúng tôi đã thử rất nhiều cách, nhưng bức tượng ở trong người Chu Tiêu vẫn không có động tĩnh gì.

Hại tôi lại phải rạch mình hai nhát, chảy lãng phí rất nhiều máu.

Khó khăn lắm mới qua được mùng một, lúc mùng hai đến cửa hàng ấy, khi gặp được bà chủ, cuối cùng tôi cũng biết vì sao Chu Tiêu nói rằng vợ hắn không cho phép rồi – vì bà chủ á mà!

Tôi đã nhìn thấy không ít người đẹp, nhưng chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào xinh đẹp đến vậy.

Dáng người không cao cũng không thấp, làn da trên gương mặt cỡ bằng bàn tay mịn màng như lụa, ngũ quan tinh xảo như búp bê Barbie, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, chớp chớp nhìn chúng tôi, bất kể là nhìn từ góc nào, đều thấy hợp mắt mình, không tìm được chút khuyết điểm!

Bà chủ xinh đẹp cười hỏi tôi muốn mua gì, trong cửa hàng của cô có các loại đồ chơi thủ công và đồ trang trí.

Mắt tôi sáng rực lên, tập trung cao độ nhìn người đẹp ấy, nhưng chỉ khiến cho cô ta đỏ mặt ngại ngùng, tò mò hỏi tôi rằng trên mặt cô ta có phải có thứ gì không.

Sư thúc vô lương cũng nặng nề ho một tiếng, vỗ đầu tôi nói bất lịch sự.

Tôi vội vã cúi đầu xuống, một người phụ nữ đẹp như vậy thực sự không có ai là không có thiện cảm. Quan trọng nhất là tôi chăm chú nhìn cỡ đó, cuối cùng không phát hiện điểm kì lạ nào trên người cô ta, một người bình thường tới mức không thể bình thường hơn, ngoại trừ quá xinh đẹp ra.

Sư phụ đẩy sư thúc đã ch ảy nước miếng đến cả tay ra, vẫy tay với tôi, nói rằng muốn chọn một món quà cho tôi dịp năm mới.

Vừa nói vừa nắm chặt tay tôi, ra hiệu cho tôi kiểm tra cẩn thận những món đồ này.

Trong gian hàng chưa đến chục mét vuông, gần như là bày đầy ắp hàng hóa, tôi chọn từng món đồ ra xem, chọn đến mức tê cả mắt thế nhưng cũng chỉ là vài món đồ bình thường, không có món nào có chứa âm khí.

Bây giờ là ngày đầu tiên của năm mới, không có ai đến mua hàng, lại nhờ có sư thúc vô lương, người đang ch ảy nước miếng còn dài hơn cả lưỡi của bức tượng đó, bắt chuyện với người đẹp, nếu không chúng tôi cũng thật sự xấu hổ khi cầm từng cái một lên xem kiểu này.

Đến cuối cùng vẫn không phát hiện bức tượng nào như Chu Tiêu nói, chúng tôi chỉ đành xuất chiêu lớn, nói rằng có người giới thiệu chỗ cô ta có bức tượng có thể khiến người ta đạt được ước nguyện, chúng tôi muốn có một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận