Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 18


Ông chủ làm như rất khó khăn: “Này tôi thật sự không bán được, cô cũng biết bây giờ giá than trên thị trường là bao nhiêu rồi đấy, nhân công lại hiếm, việc kinh doanh của tôi cũng không dễ dàng gì.”

Nguyễn Ngưng thấy ông ta thật sự vất vả: “Vậy lấy cái giá may mắn 880, cao hơn nữa thì ông chủ của tôi sẽ không đồng ý. Đúng rồi, ông có biết xung quanh đây chỗ nào bán than không khói không?”

Ông chủ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng làm được một việc lớn, đang cân nhắc xem mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền: “Than không khói? Từ chỗ chúng tôi đi ra ngoài rẽ phải rồi đi khoảng một cây số có một nhà bán than không khói.”

Nguyễn Ngưng lại hỏi: “Có cơ sở kinh doanh gỗ không, tôi muốn mua một ít phế liệu.”

Ông chủ lại giới thiệu một hồi, Nguyễn Ngưng ghi lại từng cái, cuối cùng hai người giao hẹn cứ ba ngày sẽ giao hàng một lần, giao bao nhiêu thì thanh toán bấy nhiêu.

Sau đó, Nguyễn Ngưng tìm được xưởng lao động phổ thông bán than không khói kia, vì chỉ dùng trong mùa lạnh, hơn nữa giá còn lên đến ba ngàn một trăm tệ một tấn, nên cô chỉ mua năm tấn.

Cũng chính là năm nghìn ký.

Thực ra nhà máy này còn bán loại bếp lò hay còn gọi là bếp nấu vừa đốt than, củi, vừa có ống khói, bếp chủ yếu làm bằng thép không gỉ, phía trên có bàn kính cường lực đường kính một mét hai, có thể đun nước nấu cơm, bên cạnh bếp lò còn có một lò nướng nhỏ, có thể dùng để nướng khoai lang vào mùa đông.

Sau khi đốt, một cái bếp lò có thể đun được hai mươi bình nước nóng.

Đây chính là thứ vũ khí lạnh. 

Nguyễn Ngưng không biết đến lúc đó cô có thể lắp đặt nó được hay không, nhưng ngẫm lại khi đó có lẽ cha cô sẽ đến nên chắc là không có vấn đề gì.

Nhưng vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng các biện pháp đề phòng.

Sau khi hẹn thời gian và địa điểm giao hàng, Nguyễn Ngưng tìm thêm hai nhà máy chế biến gỗ rồi mua hết phế liệu của bọn họ, khối lượng khoảng sáu bảy tấn, tổng cộng hơn hai nghìn nhân dân tệ.

Hơn ba mươi tấn nhiên liệu, có thể đủ cho nhà bọn họ dùng rất lâu.

Bởi vì phải đặt lại lò sưởi, Nguyễn Ngưng thấy mình cần mua một số vật tư xây dựng, đúng lúc cô đang ở ngoại ô nên tiện thể mua thêm bùn, bê tông, dây điện, đường ống, sơn chống thấm, keo chống thấm và một vài thứ khác.

Trên đường đi có rất nhiều cửa hàng kim loại, Nguyễn Ngưng đi vào mua cưa điện, cờ lê, tua-vít, máy khoan, máy bơm hơi.

Còn mua thêm xích khóa.

Ngoài ra ở đây cô còn tìm được một xưởng nhỏ trồng nấm ăn, giờ còn chờ gì nữa, trong tủ lạnh của Nguyễn Ngưng vẫn chưa có thứ này nên cô nhanh chóng mua nó về.

Nên biết rằng ở thời tận thế nấm rất phổ biến, chúng sinh trưởng không cần đất, thậm chí không cần ánh sáng mặt trời, thời gian sinh trưởng ngắn, có thể thu hoạch nhanh nhất sau hai mươi ngày, cho nên nó đã trở thành một trong những thực phẩm vô cùng phổ biến.

Mua một bao nấm, Nguyễn Ngưng học một biết mười, phát hiện có thể trữ phôi giống nấm, tuy cô không biết trồng nhưng chắc mẹ của cô cũng có sở thích này, hơn nữa còn có thể tăng thêm một phần bảo đảm cho bản thân.

Cô còn mua thêm hai cái máy trồng trọt!

Sau khi tìm kiếm một cửa hàng hạt giống trên bản đồ, Nguyễn Ngưng đến đó và mua năm túi lớn đựng các loại hạt giống rau củ khác nhau như rau xà lách, rau mùi, cải cúc,… và dây khoai lang chưa ra củ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận