Tôi Nhận Tội, Thưa Quý Toà

Chương 10


Khổng Thắng Nam không chỉ dùng xu hướng tính dục để áp bức nàng, mà còn lấy hết sách quý, đe dọa nếu không nghe lời sẽ báo cho ba mẹ nàng biết những chuyện này trước. Nó giống như hái một quả hồng mềm, không chỉ có thể nhào nặn, ép phẳng mà còn có thể nuốt chửng nếu không vui.

Ngoài ra, Tống Tĩnh Tử cũng phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình, nàng phải hoàn thành hết việc nhà trong nhà, mỗi buổi sáng phải dậy làm bữa sáng cho Khổng Thắng Nam. Bữa trưa, Khổng Thắng Nam ở văn phòng nên không cần chuẩn bị. Buổi tối nàng phải chuẩn sẵn sàng trước khi cô về.

Nhưng trên thực tế, Tống Tĩnh Tử… không biết nấu ăn.

Nàng không có gan nói với Khổng Thắng Nam đều đó, bữa sáng không phải vấn đề lớn. Đừng nói ba món và một món súp cần thiết cho bữa tối thì một quả trứng nàng cũng không thể chiên được.

Làm sao bây giờ?

“Tôi đi đây.” Khổng Thắng Nam vẫn đang nhai bánh mì, uống ngụm cà phê cuối cùng, cầm chìa khóa xe rời đi.

Nhìn thấy Khổng Thắng Nam đóng cửa lại, Tống Tĩnh Tử không nhịn được nữa, ném bát đĩa chưa rửa xong vào bồn, hai tay ôm mặt hờn dỗi.

Đồ khốn Khổng Thắng Nam đó! Thật sự là kẻ lừa đảo quá đáng, cô lấy nhiều lý do uy hiếp để bắt nàng phải nghe lời, cô cho rằng mình là ai?

Vấn đề là nàng yếu đuối đến mức không dám phản kháng, nàng vẫn phải nhẫn nhịn để lấy lòng Khổng Thắng Nam, hy vọng cô sẽ không nói ra bí mật, nàng nhất định phải đồng ý với bất kỳ yêu cầu quá đáng nào mà cô đưa ra.

Chao ôi, sao lại thành ra thế này…

Khóc cũng vô ích, nàng cần nghĩ xem tối nay phải làm gì, mua đồ ăn sẵn được không? Loại chỉ hâm nóng lên là xong? Nhưng ngày đầu tiên nấu ăn nàng đã trông chật vật như vậy, Khổng Thắng Nam vừa nhìn đã biết nàng không biết nấu ăn, cô sẽ chỉ cười nhạo nàng, có lẽ cô lại lợi dụng nó làm lý do thứ ba.

Nàng không muốn điều này!

“Làm sao bây giờ… Nhưng bây giờ học nấu ăn chắc chắn đã muộn rồi!”

Lúc này nghĩ đến vòng tay bạn bè toàn năng, nàng gửi tin nhắn cầu cứu, muốn hỏi xem có ai biết nấu ăn không, xem có ai rãnh để hướng dẫn nàng.

Không lâu sau khi đăng nó lên dòng thời gian WeChat của mình, nàng đã nhận được nhiều bình luận.

[Thích phụ nữ : Cậu không biết nấu ăn à? Tôi có thể dạy cậu!]

Ai là ‘Thích phụ nữ’? Tại sao nàng không nhớ đã thêm người này, nàng kiểm tra vòng bạn bè của người kia và phát hiện trong album có ảnh Triển lãm Bách Hợp ngày hôm đó, nhìn tấm ảnh có vẻ như là chủ gian hàng.

Chủ gian hàng! Đó không phải là họa sĩ sao? Người đã vẽ truyện tranh bách hợp 18+!

Ôi trời, không ngờ họa sĩ lại chủ động trả lời? Nàng đang mơ à?

[Xin chào.] Tống Tĩnh Tử không muốn lãng phí thời gian, chủ động chào hỏi.

[Cậu cũng đến từ thành phố G phải không? Cậu sống ở đâu? Làm việc với bản thảo chán quá nên tôi muốn ra ngoài đi dạo. ]

Không ngờ, ngay khi tin nhắn được gửi đi, đối phương đã phản hồi ngay lập tức.

[Vâng, tôi cũng đến từ Thành phố G. Cậu có thể nấu ăn không? ]

[Ừ, lúc chưa làm họa sĩ, tôi đi học nấu ăn, tài nghệ cũng tốt, nhưng vì sống một mình nên cũng lười nấu. ]

[Ô ô ô! Cậu có thể dạy cho tôi không? Đến dạy trực tiếp đó! ]

[Được rồi, tôi đoán chúng ta thực ra cũng không xa nhau lắm, nên đến nhà cậu hay nhà tôi? ]

Tống Tĩnh Tử nhìn chằm chằm câu trả lời này, do dự vài giây, nếu như nàng có thể chuẩn bị xong bát đĩa trước khi Khổng Thắng Nam về nhà thì không sao, nhưng nếu Khổng Thắng Nam tan làm sớm thì sao?

Ding—

Nàng có một ý tưởng tuyệt vời.

Hôm nay Khổng Thắng Nam bận đến mức không có thời gian uống nước, một buổi sáng hòa giải một vụ ly hôn và hai vụ tranh chấp mua bán, còn phải sắp xếp thông tin, chờ buổi chiều xét xử. Trong khi đang phân loại thông tin, cô lại tiếp thêm hai nhóm bên và luật sư tư vấn.

Tòa án nơi cô làm việc có tổng cộng bảy thẩm phán, trong đó có năm thẩm phán chịu trách nhiệm chính giải quyết các vụ án dân sự, cô và một thẩm phán khác sẽ hỗ trợ năm thẩm phán còn lại nếu có nhiều vụ án dân sự, nhưng thông thường họ chủ yếu giải quyết các vụ án hình sự.

Phiên tòa buổi chiều là một vụ án giết người, cô mới đọc sơ qua hồ sơ vụ án, bị cáo là anh trai của nạn nhân, xảy ra mâu thuẫn do việc phân chia tài sản không đồng đều sau cái chết của cha mẹ nạn nhân. Anh trai giết em gái rồi đầu thú, thi thể bị ném xuống sông và được dân làng gần đó phát hiện.

Khi Khổng Thắng Nam xem những bức ảnh trong hồ sơ vụ án, thấy thi thể trắng trẻo của nạn nhân nằm trên cỏ, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là Tống Tĩnh Tử ngày hôm đó vừa tắm xong và không mặc quần áo, sau đó nằm trên giường thủ dâm.

Cô không biết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn bức ảnh mà như bị thôi miên. Khi định thần lại, cô bị những suy nghĩ trong đầu làm cho choáng váng, bình thường cô sẽ không như thế này. luôn làm việc nghiêm túc. Cô ấy không bao giờ mất tập trung, nhưng chỉ cần một xác chết khỏa thân cũng có thể liên tưởng đến chị dâu vô dụng của mình. Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?

Cô nhấp một ngụm trà để kìm nén sự kinh ngạc, nhìn đồng hồ thì thấy vẫn ổn, một giờ nữa phiên tòa sắp bắt đầu, cô không thể tiếp tục suy nghĩ bậy bạ, đây không chỉ là sự vô trách nhiệm với công việc, mà còn vì nạn nhân.

Vừa lấy thông tin ra tòa, cô định tắt điện thoại nhưng lại đổ chuông.

“Alo? Anh ơi, em không có thời gian nói chuyện với anh đâu, em phải lên tòa rồi. Anh không có việc gì làm…”

“Hahaha, không phải, anh chỉ muốn hỏi em gái yêu quý của anh hôm nay mấy giờ thì tan sở?”

Anh trai, mấy năm qua có quan tâm gì đến công việc của mình đâu, hôm nay lại có chuyện gì thế? Chắc phải ra ngoài sân xem có mưa đỏ không.

“Buổi chiều có phiên tòa, có lẽ sẽ kéo đến sáu bảy giờ tối, anh có chuyện gì không?”

“Không sao, hahaha, không sao đâu. Em có thể đi làm việc của mình. Anh cúp máy đây.”

“?”

Khổng Thắng Nam cúp điện thoại, trên mặt hiện lên thắc mắc. Anh trai mình đang làm cái quái gì vậy?

Dù sao công việc cũng quan trọng hơn, Khổng Thắng Nam hai tay ấn vào thái dương đau nhức chuẩn bị bước vào tòa án, cô cảm thấy áp lực ngày hôm nay thậm chí còn lớn hơn bình thường, có lẽ là vì vụ án giết người sắp được xét xử.

Nếu có người chị dâu vô dụng đó ở bên cạnh thì tốt biết bao, chỉ cần ức hiếp nàng đến mức phát khóc thì cô sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái. Đó là liều thuốc tốt để giải tỏa căng thẳng. Cô cũng nhớ rõ điều đêm đó, Tống Tĩnh Tử khóc lóc kêu cô dừng lại, có một cảnh nàng nằm trên giường nước mắt lưng tròng, để cô muốn làm gì thì làm.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô chợt trở nên tốt hơn.

Khổng Thắng Nam tan sở về nhà đã bảy giờ, nàng xoa xoa bả vai đau nhức mở cửa, bỗng nhiên mùi thức ăn trong phòng xộc vào mũi, cô chợt tỉnh lại, một cảm giác thân thuộc, điều này chỉ diễn ra khi cô còn sống chung với ba mẹ, lúc chưa dọn ra riêng.

Cô tưởng rằng một giây sau mẹ sẽ ra phòng khách và gọi cô đi ăn cơm, nhưng thực tế không phải vậy, thay vào đó, một giọng nói từ phòng khách phát ra.

“A, em về rồi.”

Còn chưa tới phòng khách, cô đã nghe thấy giọng nói của Tống Tĩnh Tử, trên bàn còn đồ ăn đang bốc khói, Tống Tĩnh Tử đang dùng thìa mút cơm, mỉm cười ôn hòa nhìn cô.

“Hôm nay tan làm trễ vậy. Em bận lắm à?”

Khổng Thắng Nam không trả lời mà nhìn đồ ăn trên bàn, Tống Tĩnh Tử vẻ mặt ôn nhu như trước, giống như chuyện rùng rợn mấy ngày trước và đêm qua chưa từng xảy ra.

Nàng sẽ không đầu độc thức ăn của mình chứ?

Khổng Thắng Nam định mở miệng chỉ nói câu này, nhưng cô đã đói lắm rồi, hôm nay lại bận rộn nên đành nuốt mấy lời độc địa vào bụng.

“Không ngờ chị nấu ăn cũng ngon đấy.”

“Cảm ơn em đã khen. Ăn nhanh đi.”

Khổng Thắng Nam kéo cổ áo, cởi áo khoác ngồi xuống, tự mình cắn một miếng thịt chua ngọt trên đũa. Mới ăn, cô đã choáng váng.

Cô chưa bao giờ được nếm món ăn ngon như vậy!

“Ăn ngon không?”

“Khá ngon.” Khổng Thắng Nam nói thật.

“Tốt quá.”

“Ồ, chị nấu ăn giỏi như vậy, sao không để mấy ngày nữa tôi gọi ba mẹ tới đây.” Khổng Thắng Nam vừa ăn vừa nói, cắn một miếng rau xanh trong miệng, độ mặn vừa phải, không tệ.

“Hả?! Sao em lại gọi ba mẹ tới?”

Tống Tĩnh Tử chợt hiểu ra, không khỏi hoảng hốt nói.

“Chẳng lẽ chị chỉ thích ăn cơm với tôi thôi sao?” Khổng Thắng Nam ăn xong mấy miếng cơm, lấy lại một ít khí lực, nhếch lên khóe miệng, nửa cười nói.

“Không, không, không… Chị chỉ… sao em lại rủ bố mẹ qua ăn tối?”

“Chỉ là một bữa ăn chung thôi. Đừng căng thẳng quá. Nếu chị ngoan quá. Tôi sẽ giữ lời hứa.”

Tống Tĩnh Tử nhìn Khổng Thắng Nam, sắc mặt dần dần thay đổi, càng tái nhợt, Khổng Thắng Nam cũng nhận thấy sự thay đổi này. Cô nhớ tới hôm nay mặt trời như mọc đằng Tây, anh trai hỏi cô mấy giờ sẽ sẽ tan làm. Cô liếc nhìn món súp còn chưa uống xong, khẽ cau mày.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận