Tôi Nhận Tội, Thưa Quý Toà

Chương 29


Tống Tĩnh Tử đồng ý với Khổng Thắng Nam là đưa cô đến thăm triển lãm truyện tranh bí mật và mua một vài cuốn sách để đọc. Ngoài ra, Khổng Thắng Nam còn yêu cầu Tống Tĩnh Tử đừng kể với Bành Vũ để tạo sự bất ngờ cho cô ấy.

Đó là loại bất ngờ gì? Tống Tĩnh Tử muốn biết, mặc dù nàng không hiểu tại sao Khổng Thắng Nam lại đột nhiên thay đổi thái độ đối với Bành Vũ trong thời gian ngắn như vậy, nhưng có cảm giác Khổng Thắng Nam từ trong ra ngoài đã trở thành một người khác.

[Sao đột nhiên em lại nói muốn đến triển lãm Comic? ]

[Em muốn hiểu thêm về chị. ]

Khổng Thắng Nam khi nói lời này, cô nhìn nàng chăm chú, ánh mắt sâu thẳm tựa hồ hút lấy linh hồn của nàng, nếu như không phải còn nhớ rõ thân phận của mình, nàng hẳn là đã chìm đắm.

Bất kể Khổng Thắng Nam trước đây là người như thế nào, Tống Tĩnh Tử quyết định bây giờ không quan tâm đến điều đó, nghĩ rằng với tư cách là một người thi hành luật pháp cho nhân dân, Khổng Thắng Nam có lẽ là người đáng tin cậy.

Thời gian hẹn đã đến trong chớp mắt, nhưng khi gặp Khổng Thắng Nam đang tan làm, Tống Tĩnh Tử càng hồi hộp hơn bao giờ hết, nàng không khỏi đi tới đi lui trong phòng khách, tay chống cằm suy nghĩ. Sau này sẽ như thể nào khi ra ngoài chơi với Khổng Thắng Nam.

[Ôm lấy cánh tay cô hay là nắm tay? Không, không, chúng thật kỳ lạ… Hay hai người cứ đi riêng lẻ? Vẫn kỳ lạ quá.]

Ngay khi Tống Tĩnh Tử còn đang loay hoay thì điện thoại di động trên bàn cà phê của nàng reo lên.

“Alo?”

“Chị lên đó làm gì? Không phải em bảo đợi ở bãi đậu xe sao?” Giọng điệu của Khổng Thắng Nam trở lại trạng thái hống hách, lộ ra chút thiếu kiên nhẫn.

“Xin lỗi, chị xuống ngay đây!”

“Mau lên!” Khổng Thắng Nam lạnh lùng nói.

Tống Tĩnh Tử bước từng bước nhỏ lao xuống lầu, nàng không dám đi thang máy vì sợ Khổng Thắng Nam cho rằng mình chậm chạp.

Tống Tĩnh Tử đi xuống bãi đậu xe, nhìn thấy Khổng Thắng Nam ngồi ở ghế lái, gõ gõ ngón tay trên vô lăng, nàng khẽ gật đầu rồi lên xe, Khổng Thắng Nam nheo mắt nhìn nàng chằm chằm với vẻ tức giạn, nàng không biết Khổng Thắng Nam bị sao nữa.

“Chị không định cho em biết địa chỉ sao? Vậy chúng ta đến đó bằng cách nào?”

“Xin lỗi, xin lỗi… chị quên mất…” Tống Tĩnh Tử hoảng hốt mở bản đồ trong điện thoại ra và gõ nhẹ vào đó một vài lần để cho Khổng Thắng Nam xem.

“Thì ra là ở nơi này.” Khổng Thắng Nam lẩm bẩm.

“Cái gì?”

“Không có gì, đi thôi.”

Đâụ xe ở ven đường, Khổng Thắng Nam xuống xe nhìn quanh, cô còn chưa nghĩ tới nơi ẩn náu của những người này lại là ở khu trung tâm thành phố. Điều đó thực sự đã chứng minh cho câu nói cũ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Cô không thể nhanh chóng tiết lộ kế hoạch của mình như vậy, nhưng Tống Tĩnh Tử cũng không hề nhận ra mình sắp trở thành mục tiêu, cô liếc nhìn Tống Tĩnh Tử đang đi bên cạnh mình với vẻ mặt hưng phấn, liền cảm thấy buồn cười.

Cô muốn phá hủy hoàn toàn sự ngây thơ và tốt bụng của người khác.

“Ở ngay đây!” Tống Tĩnh Tử hưng phấn nói, nàng chỉ vào tấm biển ghi “Lối ra an toàn” trên đầu rồi dẫn Khổng Thắng Nam về phía mũi tên trên biển báo đèn xanh.

Khổng Thắng Nam đi theo Tống Tĩnh Tử qua một hành lang, rồi đi đến một cửa thang máy có viết chữ “Thang máy chở hàng”.

“Chị có chắc chắn đây là nơi này không?” Khổng Thắng Nam nghi ngờ nhìn dòng chữ bắt mắt trên đó “Thang máy chở hàng”.

“Em đi theo chị là chính xác rồi.” Tống Tĩnh Tử cười nói: “Bởi vì địa điểm của căn cứ bí mật luôn luôn thay đổi, đây là địa điểm của ngày hôm nay.”

“Em hiểu rồi.”

Khổng Thắng Nam ý tứ gật đầu.

Thang máy chở hàng dừng lại ở tầng cao nhất, trước khi rời khỏi lối vào thang máy, Khổng Thắng Nam đã nghe thấy tiếng ồn ào của người trên tầng thượng, khi cửa thang máy mở ra, khung cảnh bên ngoài càng thêm hoành tráng.

Gần như là một biển người, bao gồm cả người đang cosplay, và một số đang chụp ảnh, có rất nhiều gian hàng và gần 500 người tụ tập ở đây. May mắn thay, sân thượng đủ rộng rãi, nhưng vẫn có những rủi ro về an toàn. Sân thượng quá hẹp, nhiều người tụ tập, dễ xảy ra sai sót.

Khổng Thắng Nam chỉ cần nhìn vào là có thể đánh giá được nơi này vô lý đến mức nào, cô tiến lên vài bước và thấy rằng rất nhiều cuốn sách do những người bán hàng trương bày đều ấn phẩm khiêu dâm, trên đó có hình ảnh khỏa thân của các nhân vật vô cùng thu hút sự chú ý của người qua đường.

Hoạt động này chắc chắn chưa được khai báo, bị nghi ngờ trốn thuế, hiện vẫn đang điều tra nghiêm ngặt các ấn phẩm đồi trụy, đơn giản là tội đi ngược lại xu hướng.

Khổng Thắng Nam im lặng quan sát, trong khi Tống Tĩnh Tử lại hưng phấn nhìn những cuốn sách trên quầy hàng xung quanh.

“Thắng Nam, em thích hương vị gì?”

“Hương vị gì?” Khổng Thắng Nam nghe không hiểu những thuật ngữ lộn xộn này.

“Ồ, đúng rồi, em vẫn là tấm chiếu mới.” Tống Tĩnh Tử gãi đầu, “Vậy để chị giúp em lựa chọn, chị cảm thấy chúng ta có khẩu vị giống nhau…”

” Này! Tĩnh Tử!”

Khi đang nhìn xung quanh, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía Tống Tĩnh Tử truyền đến, cô quay lại và nhìn thấy cô ả xã hội đen nhỏ.

“Bành Vũ!”

Tống Tĩnh Tử ôm cô ấy, cảnh tượng này cũng rơi vào mắt Khổng Thắng Nam, sắc mặt cô ấy ủ rũ, nhưng một giây sau lại khôi phục bình thường, che đậy cơn tức giận.

“Hôm nay cậu có thời gian đến tham quan triển lãm. Cậu đến một mình à?”

“Không, tôi đâu biết lái xe.”

“Vậy ai chở đi vậy? Hahahaha. Chẳng lẽ cậu đến gặp tôi bằng cân đẩu vân?”

“Xin chào, đã lâu không gặp.”

Trong khi Bành Vũ và Tống Tĩnh Tử còn đang trò chuyện thì Khổng Thắng Nam đi tới. Cô rất cao, nổi bật giữa đám đông. Bành Vũ nhìn thấy ngay lập tức, cô ấy sửng sốt khi nhìn thấy nụ cười quái dị của Khổng Thắng Nam.

“Cô…”


Bành Vũ đang định nói gì đó thì Tống Tĩnh Tử đã nhanh chóng giải thích.

“Bành Vũ, không sao đâu. Em chồng tôi cũng muốn đến xem truyện tranh có nội dung gì, em ấy chưa từng đến đây, chỉ đọc những cuốn sách tôi mua trước đó và cũng rất thích, nên muốn đến đây mua một ít.”

“Lúc cô ấy vào có nói với trưởng nhóm chúng tôi không?” Bành Vũ hạ giọng hỏi Tống Tĩnh Tử.

“Không… tôi… em ấy, em ấy là em chồng của tôi, không có ý gì xấu.” Tống Tĩnh Tử có chút bối rối, sau đó nói thêm: “em ấy cũng chuẩn bị quà cho cậu, tin tôi đi.”

Khổng Thắng Nam nghe thấy thấy nội dung cuộc trò chuyện của nàng với Bành Vũ: “Tôi xin lỗi, trước đây tôi đã cư xử rất tệ với cô và tôi đến đây để xin lỗi.”

“…”

Bành Vũ rõ ràng là không tin lời đối phương nói, thân thể căng thẳng: “Không cần xin lỗi, Tĩnh Tử, mau đưa cô ấy đi. Chúng tôi không chào đón người vào mà không qua kiểm tra.”

“Cho nên cậu cũng vậy.”

“Có hệ thống giám sát.”

Câu này vừa nói ra, những chủ quán xung quanh đều kinh hãi. Khung cảnh vốn ồn ào dần dần trở nên yên tĩnh, Khổng Thắng Nam đứng ở giữa đám người, cô khoanh tay trước ngực. Có lẽ là bởi vì nàng làm thẩm phán quá lâu, khí chất toàn thân rất lạnh, không ai dám lên tiếng.

“Khó trách bắt được các người khó như vậy.”

“C-cái gì…” Bành Vũ mở to mắt khi nghe những lời Khổng Thắng Nam nói.

“Ừ, đúng rồi, từ thang máy chở hàng lên đi.” Khổng Thắng Nam nhấc điện thoại lên nói.

“Cô đang nói chuyện với ai vậy!?” Bành Vũ hét lên, cô bước tới chỗ Khổng Thắng Nam, nắm lấy cổ tay cô, kéo ra và nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên đó, “Đồ khốn nạn, đừng tưởng tôi không dám đánh cô! Cô thực sự đã gọi cảnh sát!

“Gọi cảnh sát?!”

Bành Vũ nói rất lớn. Khi nghe thấy điều này, những người xung quanh trở nên hỗn loạn, thậm chí có người còn muốn chạy ra ngoài mà không dọn dẹp các quầy hàng. Tuy nhiên, trước khi họ có thể đến lối ra, những người mặc đồng phục cảnh sát đã chặn lại họ ở cửa.

Lúc này, khi Bành Vũ nắm lấy cổ áo Khổng Thắng Nam và muốn đấm cô thì đột nhiên dừng lại

“Mọi người có mặt tại hiện trường đều bỏ vũ khí xuống! Đưa tay lên!” Giọng nói của người cảnh sát rất to và vang. Nhiều người chưa từng chứng kiến ​​cảnh tượng như vậy đã sợ hãi đến mức run rẩy và trốn trong góc.

“Nào, đánh tôi đi.” Khổng Thắng Nam mặc dù bị nắm cổ áo, nhưng vẫn như cũ nhướng mày nhìn Bành Vũ, “Cái gì? Cô không làm được? Hay là căn bản không có dũng khí.”

“Mẹ kiếp, con khốn!”

Hai ba tên cảnh sát lao tới tóm lấy Bành Vũ, đè cô xuống đất. Khổng Thắng Nam vỗ nhẹ quần áo của cô như thể bị thứ gì đó bẩn thỉu vấy bẩn. Cô cúi đầu nhìn Bành Vũ, mỉm cười nói:

“Tôi không biết cô có thích món quà này hay không. “

“Đồ khốn nạn! Tao sẽ đ* mày !”

Khi Bành Vũ bị cảnh sát kéo lên, cô nhổ nước bọt vào Khổng Thắng Nam, nhưng Khổng Thắng Nam đã tránh được.

“Tôi nghĩ cô Bành không muốn để lại ấn tượng xấu cho tôi. Dù sao thì tôi cũng sẽ xét xử vụ án của cô.”

Cảnh sát có râu bước đến trước mặt Khổng Thắng Nam và nói: “Nhờ Thẩm phán Khổng, vụ án này đã được giải quyết. Sau này chúng tôi sẽ tổng hợp hồ sơ và nộp lên tòa án, sau đó làm phiền cô trong phiên tòa.”

“—” Khổng Thắng Nam đáp lại, lại nhìn thấy Tống Tĩnh Tử đang đứng một bên, toàn thân run rẩy. Tống Tĩnh Tử nhìn thấy cô đi tới liền cảnh giác nhìn.

“Tại sao em lại làm điều này…?”

“Tại sao?” Khổng Thắng Nam đi đến bên cạnh nàng, như cố ý làm vậy với những người chưa bị bắt đi, vòng tay qua eo Tống Tĩnh Tử, khẽ mỉm cười, cúi đầu nói vào tai Tống Tĩnh Tử: “Đừng thắc mắc vì sao em lại làm vậy, chị nhìn thử phía sau xem.”

Tống Tĩnh Tử nghe Khổng Thắng Nam nói như vậy, quay đầu lại nhìn những người còn lại sắp bị bắt đi. Mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt đầy căm hận, nếu không có cảnh sát kiểm soát hiện trường, nàng đã bị chặt thành từng mảnh.

Nàng giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi đến mức gần như co rúm lại thành một vết nứt trên mặt đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận