Tôi Thật Sự Rất Giàu

Chương 32: Không ăn ngỗng hầm đâu nhé


Dịch: Bánh

Đống bình luận vốn đang kéo đến không ngớt kia đã bị gián đoạn trong vòng hai giây sau câu “Giọng nói và dáng vẻ của chàng sẽ còn sống mãi”.

Hai giây sau, bình luận lại bắt đầu bùng nổ. 

[ Huhuhu tôi lại khóc to hơn nữa rồi ]

[ Tiểu Duyệt, cậu dùng từ kiểu mẹ gì vậy ha ha ha ]

[ Cơ mà ngẫm lại thì nói thế cũng không sao, giờ tôi cứ vừa muốn cười lại vừa muốn khóc đây này, ánh mắt ba mẹ nhìn tôi cũng bắt đầu có gì đó sai sai ]

……

Thấy có nhiều người nói rằng mình đang khóc khiến Thời Duyệt cảm thấy chột dạ, cậu sờ mũi, cẩn thận hỏi lại: “Hay là cho tôi đổi lại nhé?” 

“Đổi, đổi nhanh lên!” Trần Thư Ngữ thúc giục, “Đổi qua câu nào hay một chút.”

Thời Duyệt cẩn thận nói tiếp: “Mỉm cười nơi chín suối?”

Cậu nghĩ cái này hay đó chứ! Người nhà của Thái Tử đều hẻo hết rồi, chàng ta xuống dưới đó thì được đoàn tụ với bọn họ, không cần bị quân địch làm nhục nữa, tốt quá còn gì. 

“Câm miệng đi Thời Tiểu Duyệt!” Trần Thư Ngữ  hoàn toàn vứt bỏ hình ảnh bông hoa nhỏ bé ngọt ngào của mình và cho cậu một ánh nhìn xem thường. 

Thời Duyệt lập tức giơ tay lên làm động tác kéo khóa cho miệng mình. Cũng không trách cậu được, cậu vừa mới xem cảnh Thái Tử chết thê thảm trên TV xong, vậy nên nếu hỏi cảm nhận thì trong đầu cậu chỉ toàn chết với chóc, mấy câu như mỉm cười như chín suối cũng được xem là hay. 

Trần Thư Ngữ đã hoàn toàn cảm thấy đứa nhỏ này đã hết cứu được rồi, nhìn đến đống bình luận đang gào khóc, cô đành phải dỗ dành người xem: “Đừng buồn nữa, hay là lát nữa tôi nhờ đạo diễn Trình đến kể cho các bạn vài câu chuyện hậu trường vui vui nhé?” 

Tất nhiên là cư dân mạng sẽ rất vui với tin này rồi, bọn họ còn yêu cầu những mẩu chuyện về Thời Duyệt nữa, Trần Thư Ngữ đồng ý, Thời Duyệt lại không lạc quan lắm về mấy thứ như chuyện vặt hậu trường này. Lúc trước, cậu đi đóng phim cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa, cậu chỉ là một người vô danh không có tên tuổi mà thôi, ai lại để ý tới cậu cơ chứ 

Bên này, người xem đã đặt ra những câu hỏi tiếp theo, Trần Thư Ngữ chọn tiếp một câu: “Thời Duyệt đã đòi lại được số tiền bị lừa đi chưa?” 

Nghe vậy, Thời Duyệt thở dài một hơi: “Vẫn chưa, chú cảnh sát có nói là đã lập hồ sơ vụ án rồi, nếu bắt được thì sẽ báo cho tôi.” 

Trần Thư Ngữ cũng biết chuyện cậu vào giới giải trí là do bị lừa tiền, cô không khỏi tò mò: “Đủ điều kiện để khởi tố chứ? Rốt cuộc là em bị lừa bao nhiêu?” 

Thời Duyệt không nói thẳng, cậu suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Nếu như bắt được hắn ta thì có thể bị phạt tù từ ba đến mười năm.” 

Trần Thư Ngữ có chút bối rối, cô không am hiểu nhiều về mấy chuyện pháp lý này nọ. Nhưng có một số người xem có kiến thức pháp luật đã bình luận rằng theo mức án đó thì số tiền bị lừa phải ở dạng nhiều, ít nhất là 3 vạn trở lên.  

Nhìn thấy bình luận đó, Trần Thư Ngữ cảm thấy không tin lắm, một đứa nhỏ đến từ miền núi sao lại có nhiều tiền như thế? Cô nhìn Thời Duyệt: “Trên 3 vạn? Em có nhiều tiền đến vậy sao?”

Thời Duyệt đang định nói nhà mình rất giàu thì điện thoại lại đổ chuông, cậu ngừng cuộc trò chuyện và bắt máy.

Vừa kết nối thì giọng nói bỉ ổi của Phạm Tinh Dương đã vang lên: “Hê hê hê, Thời Tiểu Duyệt, tỉnh rượu chưa? Cậu có nhớ hôm qua mình đã làm ra chuyện gì không?”  

“Tối hôm qua chúng ta đi ăn với nhóm của anh Triệu mà, ăn xong thì anh ấy nhờ người đưa bọn mình về khách sạn chứ còn gì nữa?” Thời Duyệt vừa nói vừa đi về phía ban công. 

Cậu đã không còn trong buổi livestream nên không biết được rằng mọi người đang phân tích tại sao cậu lại đem theo số tiền lớn như vậy ra ngoài. Nói tới nói lui, cả nhà đã đi tới một kết luận khá đang tin cậy —— chắc chắn là bố của Thời Duyệt rất yêu con trai của mình, dù có táng gia bại sản cũng nhất quyết cho con trai ra khỏi miền núi để mở mang tầm mắt. 

Nói thế thì có thể hiểu tại sao Thời Duyệt không dám để bố mình biết chuyện cậu bị lừa tiền mà lại phải tự mình chịu khổ như thế. Dù gì thì số tiền đó cũng là tiền do bố mình vất vả dành dụm, nếu để ông biết được thì cái thân già đó sẽ khổ sở biết bao! 

Ôi, tình cha con thật cảm động! Trần Thư Ngữ cũng bị cảm động lây, cô lập tức nói với người xem: “Sau này đừng nhắc lại chuyện bị lừa tiền với Tiểu Duyệt nữa, chuyện này dù có xảy ra với ai thì cũng là chuyện buồn cả, em ấy đã rất khó khăn rồi.” 

—— lúc này, bọn họ vẫn chưa biết được rằng sau này mình sẽ tự vả nhiều tới cỡ nào.

Thời Duyệt ở ngoài ban công vẫn không biết người ta đã tưởng tượng tới cỡ nào rồi, cậu ngắt điện thoại mà lòng tràn ngập sự sợ hãi —— Phạm Tinh Dương nói tối qua cậu say xỉn rồi gọi điện thoại trêu đùa anh Phó. Cụ thể thế nào thì hắn không kể mà chỉ nói rằng nó rất thú vị.

Đối với chuyện này, Thời Duyệt chỉ tin 7 phần mà thôi —— dù cậu không phải kiểu người sẽ đi ồn ào khi say nhưng trước đây cậu đã có tiền sử đi ôm con chó vàng nhà bên rồi đòi kết nghĩa anh em với nó khi say bí tỉ rồi. Sau khi tỉnh lại, bố già – người được vinh dự phong làm “bố chó” – đã cầm chổi rượt cậu từ đầu xóm tới cuối xóm. 

Vậy nên, cậu rượu vào lời ra đi trêu đùa anh họ của bạn thân kiêm anh em tốt của mình mất rồi. Thời Duyệt đau đầu mà xoa huyệt thái dương, anh Phó hiền lành dịu dàng đến thế mà mình cũng xuống tay cho bằng được! 

Thời Duyệt quay lại buổi livestream vởi vẻ hốt hoảng,  nhìn thấy vẻ mặt có gì đó không ổn của cậu, Trần Thư Ngữ còn tưởng là đứa nhỏ này đang buồn do bị nhắc tới chuyện mất tiền: “Tiểu Duyệt, em mệt hả? Nếu mệt thì về nghỉ ngơi trước nhé?” 

“À, dạ……” Thời Duyệt ngơ ngác đáp lại rồi vẫy tay chào người xem dưới sự nhắc nhở của Trần Thư Ngữ rồi rời khỏi nhà cô trong trạng thái mất hồn. 

Hành động bất thường này như để xác nhận suy đoán của mọi người, trong lúc đó, bọn họ ai cũng cảm thấy xót không tả nổi. Nhiều người còn nói Trần Thư Ngữ hãy đi xác nhận tài khoản Weibo cho cậu để bọn họ có thể gửi quà cho đứa nhỏ này, làm cho cậu vui lên một chút.

Tất nhiên à Trần Thư Ngữ sẽ không đồng ý rồi, cô đành phải chọn đề tài khác để dời đi sự chú ý của người xem.  

Về phía của Thời Duyệt, sau khi về đến nhà, cậu mở WeChat của anh Phó ra, cuộc gọi thoại cuối cùng là vào tối qua, kéo dài 28 phút. 

Thời Duyệt liếm môi dưới, trong lòng cậu vẫn còn lại ba phần nghi ngờ dành cho một kẻ càng ngày càng bỉ ổi như Phạm Tinh Dương. Để đảm bảo an toàn, cậu đành chuyển qua gọi cho một người khá thật thà và dịu dàng – Từ Họa. 

Điện thoại vừa kết nối, cậu đã hỏi ngay: “Từ Họa, cậu có còn nhớ tối hôm qua tớ nói gì trong điện thoại với người ta không?” 

Tất nhiên là Từ Họa không thể không nhớ câu “Em muốn ăn ngỗng hầm trong nồi sắt” rồi, cậu ta dừng một lúc lâu mới nói: “Tớ chỉ nhớ là cậu gọi cho một người là anh Phó, còn nói gì thì……. dù sao cũng không phải là lời hay ý đẹp gì.” 

Hay rồi, như thế không khác gì đang chứng minh cho những gì Phạm Tinh Dương đã nói sao! Lòng Thời Duyệt lạnh đi chỉ trong chốc lát, sau khi ngắt máy, cậu ngơ ngác nhìn vào khung chat giữa mình và Phó Du một hồi lâu rồi mới gửi một cái biểu tượng cảm xúc “Có đó không” qua cho anh. 

May ghê, không có dấu chấm than màu đỏ tức là vẫn chưa bị chặn. 

Một lát sau, cậu nhận được câu trả lời: Có. 

Thời Duyệt cầm điện thoại và bắt đầu gõ chữ, xóa rồi lại gõ, gõ rồi lại xóa, cảm giác mình có nói gì cũng không được. 

Bên kia, Phó Du cầm điện thoại, nhìn dòng chữ “Đang nhập” nhảy lên liên tục, anh không khỏi cảm thấy khó hiểu. Đợi gần hai phút, anh mới nhận được dòng tin: Em muốn mời anh đi ăn, là nhà hàng mà hôm trước anh dẫn em đi, được không ạ?

Đúng thật là Thời Duyệt đã suy nghĩ một lúc lâu rồi mới quyết định mời anh Phó đi ăn. Có những chuyện phải gặp mặt trực tiếp rồi nói sẽ tốt hơn, thế mới tỏ rõ được thành ý của bản thân.

Không đến hai giây sau, cậu đã nhận được câu trả lời: Được

Thời Duyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, còn đồng ý đi ăn với cậu tức là hành vi say xỉn tối qua của cậu cũng không đắc tội anh quá nhiều. Cậu còn đang định chọn thời gian thì người kia lại gửi thêm một tin nhắn qua: Không ăn ngỗng hầm đâu nhé.

Thời Duyệt: “???”

Nhắn xong, khóe môi Phó Du hơi cong lên, anh ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình chiếu. Trên màn hình, Thái Tử vừa cứng cỏi lại dịu dàng đang tự cầm dao đâm vào cổ mình. 

Đây chính là lần thứ sáu anh xem lại đoạn này, cũng là lần duy nhất anh xem xong mà không cảm thấy tối tăm khổ sở đến mức không thở nổi. 

Trưa hôm sau, Phó Du xuất hiện tại nhà hàng như đã hẹn, Thời Duyệt đã đợi trước ở bên trong. Vừa thấy mặt anh, cậu đã vô cùng thành khẩn mà đứng dậy khom lưng 90 độ: “Em rất xin lỗi anh!” 

“Em xin lỗi vì đã làm ra chuyện quá đáng như vậy vào tối hôm trước!”

Phó Du lại cảm thấy vô cùng hỏi chấm, anh hơi cau mày, ngoài chuyện nói mình muốn ăn ngỗng ra thì anh không nhớ là Thời Duyệt đã gây ra chuyện gì nữa. 

Nhưng nhìn dáng vẻ trịnh trọng đến mức đó của đứa nhỏ này sao lại giống như chuyện nam chính say xỉn sau đó xảy ra tình một đêm với nữ chính và hối hận lúc tỉnh dậy vậy? 

Và tình cờ thì anh lại là nữ chính nọ.

Phó Du thử hỏi: “Em còn nhớ mình đã làm ra chuyện gì sao?”

Thời Duyệt gật đầu một cách nặng nề, cậu tỏ vẻ ngượng ngùng: “Tinh Dương nói với em cả rồi, là em đã trêu đùa anh.” 

Phó Du: “……” Hay lắm, Phạm! Tinh! Dương!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận